- Ngươi gạt ta, là vì để cho ta biết trên thế giới này có rất nhiều người xấu đúng không?
Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
Lý Nhàn gật đầu nói: - Người xấu như ta tối thiểhắp nơi đều có đấy, cho nên, hãy nhớ dù ngốc nghếch, cũng không được dễ dàng tin tưởng người không có lai lịch rõ ràng.
- Không được nói ta ngốc nghếch.
- Quá ngốc nghếch.
Âu Tư Thanh Thanh chu môi, chỉ chỉ ngoài cửa sổ nói: - Giờ nếu ta kêu to ba tiếng, ngươi đoán sẽ như thế nào?
Hơn một canh giờ trò chuyện, hai người đã quen thuộc không còn cảm giác gò bó như trước nữa. Âu Tư Thanh Thanh lớn như vậy nhưng vẫn là cô gái nhỏ trong sáng tính cách lạc quan, sau khi quen thân hơn thì lập tức vui vẻ cười đùa. Câu uy hiếp của nàng thật ra chẳng có sức uy hiếp gì, vì căn bản nàng cũng không để ý, thậm chí Lý Nhàn ở trong chăn còn đá vào ngón chân của nàng.
- Ba tiếng? Cô có tin chỉ cần một tiếng thôi tôi đã xử lý cô rồi?
Chỉ có điều uy hiếp của hắn đối với Âu Tư Thanh Thanh mà nói càng không có lực sát thương gì, ngược lại mũi chân chạm đến ngón chân nàng khiến tim nàng ngứa ran.
Lập tức, Lý Nhàn liền trêu chọc như gió bão mưa rào trả thù.
Không thể không nói, vô ảnh cước của Âu Tư Thanh Thanh lợi hại hơn so với Lý Nhàn rất nhiều, không đến vài hiệp, Lý Nhàn ở trong chăn đã hoàn toàn ở thế hạ phong. Bàn chân nhỏ lạnh của Âu Tư Thanh Thanh liên tục đả kích lên những chỗ khác trên người Lý Nhàn, rất nhanh Lý Nhàn liền bại trận.
Âu Tư Thanh Thanh che miệng cười khanh khách, một trận đấu thắng lợi quy mô nhỏ đủ để cho nàng kiêu ngạo giống như khổng tước.
Nàng cười đến mức thở hổn hển, bộ ngực nhỏ phập phồng.
Lý Nhàn đùa chơi cũng mệt, gối hai tay nằm xuống.
Tiếng cười cố ý bị áp chế sau khi thở lại bình thường, không khí trong phòng trở nên kỳ lạ khó diễn tả thành lời. Hai người đều nằm trên giường, không nói chuyện nữa, trong phòng chỉ có tiếng thở của hai người, nhưng lại làm cho người ta vui vẻ yên tâm.
- Này!
Phá vỡ không khí mờ ám, Âu Tư Thanh Thanh hoảng hốt tìm một chủ đề chẳng đâu vào đâu.
- Chân của ngươi thật sự rất thối đấy!
Lý Nhàn cười cười, ngồi dậy, bỗng nhiên đưa tay qua gõ nhẹ vào trán Âu Tư Thanh Thanh, làm tóc nàng hơi chút rối loạn. Âu Tư Thanh Thanh hoảng sợ, bản năng rụt về phía sau kinh ngạc một lúc, ánh mắt mở to, một lát mới bình ổn lại hô hấp đang dồn dập. Mặt của nàng rất đỏ rất bỏng, cho nên nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ngón tay lạnh lẽo của Lý Nhàn thoáng lướt qua trên trán mình.
- Tôi phải đi rồi.
Lý Nhàn thu tay về rất nhanh, như là bị nhiệt độ nóng bỏng trên mặt Âu Tư Thanh Thanh làm cho bỏng thật.
- Cái gì...
Âu Tư Thanh Thanh theo bản năng lên tiếng, lại hoàn toàn không nghe Lý Nhàn nói gì.
- Ừ, có thời gian tôi sẽ lại đến hồ Thanh Ngưu.
Lý Nhàn xuống giường, nhặt y phục dưới đất mặc vào. Nước hồ Thanh Ngưu lạnh như bằng còn lưu lại ở trên quần áo, cho nên quần áo có vẻ rất cứng ngắc, mặc lên người cảm giác rất không thoải mái, chẳng những không hết cái rét lạnh, ngược lại khiến cho nhiệt độ cơ thể vừa ấm lên lại bị tan đi.
Trong bóng đêm Lý Nhàn thấy không rõ Âu Tư Thanh Thanh. Âu Tư Thanh Thanh cũng không thấy rõ Lý Nhàn cố ý áp chế hơi thở dồn dập.
Nàng không biết rằng, vừa rồi Lý Nhàn đã rất cố gắng mới áp chế được ý nghĩ thu ngón tay muốn vuốt ve cánh môi của nàng. Cảm giác kỳ diệu này bị Lý Nhàn cứng rắn cắt đứt, tuy rằng khiến trong lòng Lý Nhàn vô cùng khó chịu.
" Mày đang làm cái gì thế? Mày có thể làm cái gì? Tổn thương nàng là một tội lỗi, một tội lỗi rất lớn!"
Thời điểm thu tay lại Lý Nhàn đã nói với lòng mình như thế, trong lòng, thanh âm rất lớn.
Hắn ép mình tỉnh táo lại, cũng không biết có phải bởi vì trong lòng hắn vốn không có nhiều lương tâm, hoặc giả hắn luyến tiếc làm hỏng một viên ngọc trắng thuần chưa mài dũa.
- Ngươi muốn đi ư?
Âu Tư Thanh Thanh ngồi thẳng người lên.
- Ừ, cần phải đi.
Lý Nhàn gật gật đầu: - Tôi tới lấy trộm đồ, nhưng đồ đó chưa trộm được thì bị đã phát hiện, chủ nhà còn nhiệt tình khoản đãi làm ta vừa mừng vừa sợ. Cứ tiếp tục nữa chẳng may cô phát hiện ra thật sự kêu ba tiếng cho người bắt tôi, tôi khóc cũng không có chỗ để khóc. Thật ra trước đây tôi từng được giáo dục, chiếm lời bỏ chạy mãi mãi là chân lý.
Hắn gãi gãi đầu: - Hơn nữa, vừa rồi chẳng phải vị Đáp Lãng ca ca của cô đã nói, trời sáng là cha cô từ chiến trường trở về gấp để thăm cô, tôi cũng không muốn danh không chính ngôn không thuận bị bắt gian trên giường.
Âu Tư Thanh Thanh há miệng thở dốc, kinh ngạc nhìn Lý Nhàn.
- Nhưng ngươi đi như nào, Đáp Lãng ca ca đang ở dưới kia đó.
Lý Nhàn cười cười: - Ngốc nghếch chính là ngốc nghếch. Hành hạ như thế, cô cho rằng Đáp Lãng Trường Hồng thật sự không phát hiện ra gì hay sao? Chỉ sợ nếu hắn muốn, một canh giờ trước tôi đã bị tháo thành tám khúc rồi.
Âu Tư Thanh Thanh ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, đã nghe bên ngoài cửa sổ có tiếng người nói: - Coi như ngươi thông minh, muốn đi thì đi ngay, hay là đợi ta vào ném ngươi xuống hồ Thanh Ngưu hả.
Lý Nhàn bĩu môi: - Nói xấu sau lưng người khác đã là bà tám lắm rồi, ngoài cửa sổ nghe trộm người ta nói chuyện, vô sỉ như vậy mà không ngờ ngươi cũng làm được?
- Nói thêm một chữ nữa,có tin ta tháo đầu lưỡi của ngươi hay không?
Thanh âm ngoài cửa sổ lạnh như băng, giống như nước hồ Thanh Ngưu.
Lý Nhàn liếc nhìn ngoài cửa, nói với Âu Tư Thanh Thanh: - Cảm ơn cô, chân đã ấm lên rồi, cho nên đôi giày trước đó cho cô coi như trả ân tình này. Hai ta coi như không thiếu nợ nhau. Sau này ai đi đường nấy, nếu trên đường gặp phải...cứ giả bộ như chưa từng quen biết thì tốt hơn.
Hắn kéo cửa ra, nhìn thoáng qua Đáp Lãng Trường Hồng đang đứng ở bên cửa: - Sau này không gặp lại.
Đáp Lãng Trường Hồng gật gật đầu, không nói gì.
Lý Nhàn từ cửa nhảy xuống, sau đó chạy về bên Đạt Khê Trường Nho đang ẩn ở sườn núi cao bên kia. Chạy được hơn mười mét, hắn chợt dừng lại, sau đó lạnh giọng hỏi: - Tính giết ta hả?
Trong bóng đêm đi ra một bóng dáng khôi ngô khoẻ mạnh, khẽ lắc đầu: - Tiễn ngươi.
- Vì sao? Cũng bởi vì ngươi cũng là người Hán?
Trong lời nói của Lý Nhàn không có một tia cảm tình, giống như khác hẳn thiếu niên lúc trước ở trong tiểu lâu đùa giỡn với Âu Tư Thanh Thanh.
- Không thể phủ nhận, ngươi quả thật rất thông minh.
Đáp Lãng Trường Hồng đi đến trước Lý Nhàn, ưu thế cao lớn khiến y không thể không nhìn xuống, mà Lý Nhàn lại rất phiền chán ánh mắt như này. Tay không tự chủ đặt lên túi da hươu ở thắt lưng, đó là chỗ để chủy thủ, có thể rút ra bất cứ lúc nào.
Đáp Lãng Trường Hồng cười cười: - Chẳng phải ngươi nói, lúc nói chuyện với ngươi tay cầm chuôi đao là chuyện rất không lễ phép đó sao?
- Đối với người không phân rõ địch ta, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.
Lý Nhàn nhíu lông mày: - Nhất là, ta không cho rằng đánh thắng được ngươi.
Đáp Lãng Trường Hồng không để ý đến biểu hiện địch ý của Lý Nhàn, tầm mắt y chuyển dời lên mặt hắn, tay chỉ vào ánh trăng phản chiếu trên hồ Thanh Ngưu, dùng giọng điệu khiến Lý Nhàn không hiểu : - Vì sao trước khi đi ngươi lại nói những lời lạnh lùng như vậy, ngươi nên biết, nàng sẽ khóc rất thương tâm. Trước đó còn giống như bằng hữu, ngay sau đó lại nói không tình cảm như thế, trước sau tương phản quá lớn, cô ấy sẽ không chấp nhận được.
- Sau là nói với ngươi, không phải với cô ấy.
Lý Nhàn bĩu môi.
- Trả lời ta!
Ánh mắt của Đáp Lãng Trường Hồng dần dần trở nên linh hoạt, sắc bén, tầm mắt dời khởi trên mặt hồ quay trở lại đã sắc bén như đao.
- Dựa vào cái gì?
Lý Nhàn hỏi lại.
- Dựa vào ngươi đánh không lại ta, ta có thể giết ngươi, mà ngươi giết không được ta.
Đáp Lãng Trường Hồng nói.
- Được rồi.
Lý Nhàn bỗng từ bỏ địch ý, tay cũng rời bỏ chuôi chủy thủ. Hắn ngồi xuống một tảng đá, ngẫm nghĩ một chút, cũng dùng giọng điệu rất nghiêm túc trả lời: - Bởi vì cô ấy rất đơn thuần, đơn thuần đến mức không chịu được thương tổn.
- Nhưng ngươi lại làm tổn thương cô ấy.
Đáp Lãng Trường Hồng đi về phía trước hai bước, khoảng cách với Nhàn chỉ có một đao.
- Tổn thương?
Lý Nhàn cười cười: - Ta với cô ấy là người của hai thế giới.
Hắn chợt nhớ tới một câu nói rất nổi danh, vì thế mượn luôn: - Cô ấy là cá trong nước, ta là chim trên trời, dù cùng xuất hiện, cũng đã định trước không đến với nhau được. Nói thẳng ra, ta là một người có hôm nay không có ngày mai. Hôm nay cô ấy rơi lệ, với tính tình của cô ấy không đến nửa tháng sẽ quên nỗi buồn hôm nay. Còn nếu thật sự cứ liên lụy nữa, ta không biết có một ngày cô ấy khóc đến chết đi sống lại ở bên mộ ta hay không.
Đáp Lãng Trường Hồng hiển nhiên hơi sửng sốt, lập tức cười cười.
- Ngươi rất sợ chết?
- Kẻ ngốc mới không sợ chết.
Lý Nhàn nhìn Đáp Lãng Trường Hồng như quái vật:
- Ngươi yên tâm, sở dĩ ta lựa chọn bỏ đi như vậy không hề liên quan một đồng đến việc sợ chết, cũng không phải lấy lòng để ngươi thả ta đi. Thật sự phải đánh, ta chắc chắn không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu ta muốn chạy, ngươi đừng mong bắt được ta.
Lời này nói không mạnh mẽ, nhưng là sự thật.
- Loại trẻ ranh như ngươi trong người Hán, ta chưa từng gặp bao giờ.
Đáp Lãng Trường Hồng thở dài.
Lý Nhàn cười hỏi: - Ngươi cũng không phải là người Hán à? Thật sự coi mình là người Khiết Đan rồi ư?
- Ta rất kỳ quái.
Đáp Lãng Trường Hồng đối mặt Lý Nhàn: - Sao ngươi biết ta là người Hán?
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút nói: - Ta nói mình nói bừa ngươi tin không?
Đáp Lãng Trường Hồng không nói lời nào, mà là lẳng lặng chờ đợi.
- Được rồi...
Lý Nhàn thở dài: - Tuy rằng ta không muốn làm người thông minh gì, nhưng trên thực tế ta quả thật không ngu ngốc. Sở dĩ nhìn ra ngươi là người Hán, thứ nhất, là bởi vì tóc của ngươi, tuy rằng quăn giống như tóc người trên thảo nguyên, nhưng mức độ quăn của ngươi quá kém, phỏng chừng không phải chuyên gia làm tóc làm cho ngươi rồi, mà là tùy tiện tìm một cây sắt nóng để cuốn đúng không? Ta cũng nhớ từng có một biện pháp như vậy, thật sự mà nói có thể bị phỏng đấy, nhưng ngươi có thể rất chịu đựng đúng không? Trước là cuốn, sau rất thẳng.
- Thứ hai, lúc nói chuyện ngươi mang theo một chút hương vị Giang Nam, tuy rằng rất nhạt, nhưng cẩn thận ngửi vẫn có thể phân biệt ra được. Đương nhiên, người Khiết Đan chắc có lẽ không chú ý điểm này, bởi vì bọn họ chưa từng đi Giang Nam. Thứ ba, đao pháp của ngươi, tuy rằng ngươi cũng dùng loan đao, nhưng lối mòn rõ ràng, ngày đó ngươi ở trên sườn núi giết người Hề ta đã nhìn vô cùng cẩn thận, góc độ và độ mạnh yếu khi ngươi xuất đao đều vừa đủ đúng, không lãng phí chút khí lực chia ra nào. Người thảo nguyên dùng đao không chú ý nhiều như vậy.
Lý Nhàn nói: - Ta có một sư phụ đao pháp rất tuyệt, cho nên ta cũng hiểu sơ da lông. Cũng không biết ngươi từng trải qua rút đao một ngày đã biển thủ mấy ngàn lần, có làm những việc chém côn gỗ nhàm chán như vậy không.
- Ta thật sự nên giết ngươi.
Đáp Lãng Trường Hồng lắc lắc đầu: - Độ tuổi như ngươi vậy, tại sao phải cẩn thận như vậy?
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: - Bởi vì ta muốn sống.
Hắn đứng lên, phủi mông đít không dính một hạt bụi bẩn:
- Nếu ngươi không có ý định nói cho ta biết vì sao lại ẩn cư trong người Khiết Đan, vừa mới cáo biệt mối tình đầu, ta không có tâm tư ngồi đây nói chuyện phiếm với ngươi.
Hắn sửa sang lại quần áo một chút, xác định tay có thể đụng tới đao nhỏ: - Ngươi có bí mật của ngươi, ta không có hứng thú biết. Ta cũng có bí mật của ta, đương nhiên cũng không có hứng thú nói cho ngươi biết, cho nên... xin chào.