Thật ra Từ người mù cũng không lớn tuổi, nếu y không nhớ lầm hẳn là năm nay y ba mươi mốt tuổi, so với cháu họ đồng tộc bội phục y nhất chỉ lớn hơn mười hai tuổi. Chỉ là bởi vì thường xuyên ở bên ngoài bôn ba nên thoạt nhìn y thật giống như đã năm mươi tuổi. Y nhớ rõ lần trước lúc trở về sơn trại, cháu họ còn khuyên y không cần quá vất vả. Nhưng nếu nhận được nhiệm vụ dọ thám ở Giang Đô này, lại là do cháu họ đề cử mình, bất kể như thế nào y cũng không thể nhàn rỗi mà đánh mất thể diện cháu họ, Đại đương gia đối với cháu họ kia của y cực kỳ tôn trọng và khâm phục, mình đi theo cũng được thơm lây cho nên càng phải cẩn thận hơn nữa.
Kỳ thật ở Giang Đô cũng không có bao nhiêu việc để làm, mãi cho đến gần đây trong sơn trại truyền tới mệnh lệnh bảo y điều tra tin tức Long Chu y mới bận rộn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không gặp được chuyện tốt gì. Lúc Chu Bất Sĩ nghe danh tìm đến y, lập tức hai mắt Từ người mù tỏa sáng. Trong lòng tự nhủ vận khí thật sự là quá tốt, giống như người đang khát nước lại có người đưa tới một tách trà thơm.
Không ai hiểu rõ về Long Chu hơn so với Chu Nhất Thạch rồi, trong sơn trại có người dự định ám sát Hoàng đế hồ đồ kia, nếu như Chu Nhất Thạch đồng ý hỗ trợ, vậy thì đại sự dường như không thể này lại thật sự có thể đạt thành.
Cho nên, cho dù Chu Bất Sĩ không bỏ ra một đồng nào y cũng sẽ tận tâm tận lực tìm cho được Chu Nhất Thạch.
Chính là bởi vì ở Giang Đô rảnh rỗi cực kỳ nhàm chán cho nên Từ người mù mới đưa tin là đảm nhận việc mua bán giết người. Thế mà trong một năm này việc mua bán không ngờ lại vô cùng tốt, đem lại không ít tiền để mua binh khí và áo giáp cho sơn trại. Y cảm giác cuối cùng mình cũng đã làm được một vài chuyện giúp cho cháu họ, dù sao cháu họ ở sơn trại là người được Đại đương gia vô cùng coi trọng. Bản thân mình ra sức một ít, cũng tránh cho bị người nói xấu.
Cho nên mối làm ăn này, Từ người mù tính toán tự mình ra tay.
Y ở thành Giang Đô này trong giới hắc đạo cũng có chút lực ảnh hưởng, không bao lâu liền từ miệng của một vài gã lưu manh biết được trước khi người của quan phủ đến Chu gia đại khái khoảng một canh giờ, một chiếc xe ngựa đến Chu gia đón vài người đi về phía tây thành, về phần người được đón đi có phải là Chu Nhất Thạch hay không bọn họ lại không nhìn thấy. Từ người mù tính toán vừa xuống xe ngựa đi sẽ không quá mau cho nên lập tức mang theo mười mấy người cưỡi ngựa đuổi theo ra cửa tây, dọc theo đường đi vừa truy đuổi vừa hỏi thăm.
Tới một thôn trấn cách thành tây hai mươi mấy dặm, y tìm thấy hai cỗ xe ngựa bị vứt bỏ. Xe còn nhưng ngựa lại không có, người cũng biến mất không thấy đâu. Trong lòng Từ người mù tự nhủ lần này gặp được cao thủ giỏi về ẩn nấp, bèn dẫn người theo cẩn thận hỏi thăm, cuối cùng có một đứa bé đang chơi đùa ở bên ngoài nói có nhìn thấy mười mấy người cưỡi ngựa đi về phía tây bắc.
Từ người mù dẫn người nhanh chóng đuổi theo, mãi cho đến khi bầu trời tối đen cũng không thấy được người nào khả nghi.
Ngay khi y đã bắt đầu cảm thấy không còn hy vọng để đuổi theo bọn người Chu Nhất Thạch nữa thì bỗng nhiên có một tên thủ hạ nhận được tin tức, trong thôn ở phía trước có mấy người từ nơi khác đến tìm nơi ngủ trọ, xem ra có vẻ phong trần mệt mỏi. Tuy nhiên số người lại không phù hợp, chỉ có sáu người bốn nam hai nữ. Từ người mù khoát tay một cái nói bất kể là nhân số có đúng hay không, trước hãy đi xem kỹ rồi hãy nói. Nếu như là bọn người Chu Nhất Thạch chia nhau ra chạy, nói không chừng chính là số người trong đám đó.
Mười mấy tên cướp hung hãn vào thôn, thời điểm tìm được gia đình nọ sắc trời đã tối đen nhìn không thấy rõ được trước mặt ngoài năm thước. Từ người mù bảo thủ hạ chờ ở bên ngoài tường viện còn y tự mình tiến vào xem xét, nếu như đúng là người muốn tìm chỉ cần y huýt sáo một tiếng vậy thì tất cả đồng loạt cùng vào. Sau khi căn dặn xong Từ người mù sửa sang lại quần áo một chút và đeo thanh cương đao sau lưng, nhẹ nhàng nhảy qua tường đất cũng không cao lắm.
Từ người mù quả thật rất may mắn, ở nông hộ này đúng là đám người Diệp Hoài Tụ tìm nơi ngủ trọ. Vì muốn cho mọi việc được ổn thoả, nàng phái một tổ Mật Điệp mang theo Chu Nhất Thạch và vợ con đi theo hướng bắc bằng một con đường khác, ước định qua quận Bành Thành sẽ hội hợp ở bến Nghi Thủy. Diệp Hoài Tụ và Gia Nhi, Lưu Hắc Thát cùng với hai hộ vệ đã theo Diệp Hoài Tụ từ rất lâu, mang theo Chu Nhất Thạch đã ăn mặc gọn nhẹ chạy hàng đôi về hướng bắc. Lúc đến thôn này Chu Nhất Thạch quả thật có chút không chịu đựng nổi, Diệp Hoài Tụ liền hạ lệnh tìm nơi ngủ trọ.
...
...
Từ người mù từ bên tường từ từ đi đến sương phòng phía dưới mái hiên, cách cửa sổ còn có thể thấy có ánh sáng mờ nhạt hắt ra, y thật cẩn thận tới gần, lỗ tai dán lên cửa sổ cẩn thận nghe ngóng.
Từ người mù đúng là một đạo tặc độc hành, người này quả thực có vài phần bản lãnh. Từ gia ở Tào Châu Ly Hồ tính ra cũng là phú hộ vọng tộc, về sau gia tộc lại dời đến quận Đông nhưng y không đi theo. Người này vốn là bởi vì phẩm hạnh không đứng đắn mà bị gia tộc phỉ nhổ, duy chỉ có cháu trai đồng tộc với y thường xuyên lấy chút tiền tiếp tế cho y. Về sau cháu trai lẽ ra nên nhập sĩ nhưng lại vào sơn trại trở thành quân sư, mời y tiến đến nhập bọn, y liền không chút lựa chọn đồng ý.
Người này kỳ thật có chút điên, trong tộc cực giàu, tuy rằng y là đứa con của người vợ thứ nhưng trong nhà cũng có nhiều tài sản, nhưng y lại không màng đến việc buôn bán cũng không ham đọc sách, từ lúc nhỏ đã qua lại cùng với một vài người không đứng đắn trên giang hồ, sau lại nổi lên mua bán của bất chính cướp được của người, về sau lại bị đồng lõa bán đứng suýt chút nữa chết ở trong tay quan phủ, y bỏ trốn tìm một nơi để dưỡng thương, trong lúc đó đều là do cháu y chăm sóc đưa chút đồ ăn, đợi sau khi y thương thế lành hẳn, ra tay một hơi giết hết sáu bảy tên đồng loã cùng với kẻ đã bán đứng y, từ đó về sau liền làm đạo tặc độc hành, tự mình hành động mà không hợp tác cùng với bất kỳ ai.
Y hận phụ thân của y, cũng bởi vì mình là con của thứ thiếp cho nên từ nhỏ đã không được hưởng sự chăm sóc gì, mới trước đây mỗi lần nhìn đến phụ thân, tuy nhiên cũng là ở trong phòng ngủ của mẫu thân y một đêm là phải đi, dù vậy, gần như một tháng cũng không thấy được phụ thân một lần. Sau lại y cùng với đại ca, chính là trưởng tử trong nhà đánh một trận, phụ thân tự tay cầm gậy đánh gãy hai chân của y, tuy rằng mẫu thân xót y tìm được lang trung nối xương, nhưng chuyện này vẫn ở trong lòng y không thể nào quên được.
Y hận đại ca của y, cũng bởi vì là trưởng tử cho nên hợp tình hợp lý kế thừa gia nghiệp khổng lồ. Hơn nữa đại ca của y cho tới bây giờ cũng không đem huynh đệ thứ xuất này để vào mắt, trong mắt của bọn họ y chẳng khác nào là nô bộc, động một chút là đánh chửi, không có chút nào nói đến tình thân. Y từng nghĩ tới chuyện giết chết phụ thân, giết chết đại ca của y, nhưng bởi vì cháu trai đáng yêu từ nhỏ đã thích cùng y chơi đùa cho nên y mới từ bỏ ý nghĩ này, cho nên mới phải bỏ nhà trốn đi trở thành cường đạo.
Từ khi mẹ y qua đời, nếu như nói trên thế giới này còn có cái gì vướng bận thì đó chính là cháu trai của y.
Y từ nhỏ nhìn cháu trai lớn lên, trải qua nhiều loại huấn luyện thống khổ. Gia tộc của y tuy rằng cự phú nhưng lại không có địa vị gì, sĩ nông công thương, địa vị của người buôn bán cực thấp. Cho nên đại ca của y liền dốc hết tâm lực bồi dưỡng con trai, tính toán để cho trong tương lai con mình sẽ nhập sĩ làm rạng rỡ tông môn. Đáng tiếc, mọi việc không như mong muốn, đứa con học được một thân bản lĩnh cuối cùng lại lên núi làm sơn tặc.
Từ người mù một thân bản lĩnh ở trong sơn trại tuy rằng không tới mức thanh danh quá vang dội, nhưng tốt xấu gì cũng chống đỡ được vài hiệp ở dưới tay Trình đương gia. Cho nên y có tự tin, đối phó với bốn nam hai nữ coi như là không cần giúp đỡ cũng có thể dễ dàng khống chế.
Nghe được trong sương phòng có người nói chuyện, Từ người mù nghiêng tai lắng nghe.
- Chuyến này chúng ta phải cẩn thận một chút, bây giờ triều đình đối với việc buôn muối lậu tra xét rất kĩ càng, chúng ta lại là lần đầu đi lại, cho nên ngàn vạn lần không được sơ suất. Sáng sớm ngày mai lúc trời chưa sáng chúng ta lập tức lên đường, tranh thủ sớm đến nơi lấy hàng rồi nhanh chóng trở về.
Một người có thanh âm tục tằn cố ý hạ giọng nói.
Từ người mù chau mày nói thầm xui xẻo, trong lòng tự nhủ hóa ra là đám tư dân buôn muối. Y lặng lẽ lui về phía sau mấy bước dự định rút về bên ngoài viện, bỗng nhiên trong lòng nghĩ, những người buôn lậu muối trong người tất nhiên mang theo rất nhiều tiền, nếu như tiện tay làm thịt bọn họ cũng coi như là kiếm thêm chút tiền cho sơn trại mua binh khí. Bình thường tư dân buôn muối đều có rất nhiều người đi chung với nhau, có khi lên tới mấy trăm người, so với sơn tặc còn muốn hung ác hơn. Nhưng đám tư dân buôn muối này rõ ràng quá non nớt, không ngờ chỉ có năm sáu người mà lại dám mang theo nhiều tiền ra đi, cho nên có thể nói là do bọn họ xui xẻo!
Nghĩ đến đây, Từ người mù vốn đã lui về lại quay trở lại phía dưới cửa sổ.
...
...
Diệp Hoài Tụ và Gia Nhi không ở trong phòng, người được bố trí canh gác ngầm ở bên ngoài nhân lúc Từ người mù vào thôn đã cảnh báo, Diệp Hoài Tụ và Gia Nhi liền dẫn Chu Nhất Thạch nấp trên mái nhà, bảo y im lặng ngàn vạn lần không được lên tiếng. Hai người nép sát ở mặt sau mái nhà nhìn chằm chằm vào trong sân, trước đó ở trong phòng đã thảo luận với Lưu Hắc Thát, bảo y tuỳ cơ mà ứng biến.
Thật ra Lưu Hắc Thát biết phía ngoài phòng có người, bởi vì không biết rõ ý đồ của đối phương cho nên y mới cố ý nói đến chuyện buôn muối lậu, nhìn qua khe cửa ra dấu tay với Mật điệp ý bảo người nọ đã rút đi. Lưu Hắc Thát vốn đã nhẹ nhàng thở ra, lại không nghĩ rằng người bên ngoài không ngờ lại quay trở lại.
- Khốn kiếp, không biết sống chết!
Lưu Hắc Thát thấp giọng mắng một câu, lập tức đưa mắt nhìn Mật điệp.
Hai Mật điệpđi theo Diệp Hoài Tụ vốn đều là hộ vệ Thảo Lư, hai người này chính là huynh đệ, người anh tên là Diệp Phiên Vân, em tên là Diệp Phúc Vũ. Người ở trên cây đề phòng cảnh báo bên ngoài chính là Diệp Phiên Vân, cùng với Lưu Hắc Thát trong phòng chính là Diệp Phúc Vũ. Hai người bọn họ xuất thân đều là gia nô Diệp gia, một thân bản lĩnh cũng là học được từ Diệp gia. Hai huynh đệ này có thiên phú tập võ, bất kể mã chiến hay là bộ chiến đều luyện được một thân bản lĩnh không tầm thường.
Đi theo Diệp Hoài Tụ vào nam ra bắc, Diệp Phúc Vũ đương nhiên cũng giết qua không ít người. Thảo Lư lúc vừa mới xây dựng trên thảo nguyên, gã đã giết không dưới hai mươi tên mọi rợ không có mắt trên thảo nguyên, cũng là người có tâm địa ác độc, thấy Lưu Hắc Thát đưa mắt ra hiệu một cái, gã chậm rãi rút đao ra, sau đó nấp vào phía sau cửa. Lưu Hắc Thát xuất thân từ giang hồ dĩ nhiên biết rất rõ thủ đoạn vào nhà cướp của ở trên giang hồ, y lấy ra hai viên thuốc giải độc nuốt một viên, cho Diệp Phúc Vũ nuốt một viên.
Quả nhiên, một cây ống trúc rất nhỏ xuyên qua cửa sổ luồn vào, sau đó có người thổi vào một làn khói độc.
Lưu Hắc Thát cười lạnh một tiếng, một đao đâm mạnh vào cái nơi ống trúc đang luồn vào thăm dò! Một dòng máu phun tung toé ra, nhuộm đỏ một mảnh cửa sổ.
Từ người mù ở bên ngoài cửa sổ dù là phản ứng cực nhanh nhưng trên vai vẫn trúng phải một đao, một đao này vô cùng ác độc. Từ người mù nhanh chóng lui về phía sau nhưng trên người vẫn bị đâm trúng một lỗ như thường, ngay sau đó Lưu Hắc Thát một cước đá văng cửa sổ từ trong phòng nhảy ra, một đao rồi một đao bổ về phía Từ người mù.
Từ người mù trên vai có thương tích, tránh trái tránh phải hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
- Ta là quan sai quận Giang Đô, ngươi còn không ngừng tay!
Y vừa trốn tránh vừa phô trương thanh thế hô to, bọn cướp ở bên ngoài tường nghe tiếng đánh nhau trong sân cũng nhảy tiến vào, cả nhà người nông dân đang ở trong nhà giữa bị hoảng sợ, cả nhà ôm nhau lạnh run.
- Quan sai?
Lưu Hắc Thát cười lạnh nói:
- Giết chính là quan sai chó má nhà ngươi!
Thủ hạ của Từ người mù đều tiến lên, Diệp Phúc Vũ từ trong phòng đi ra đón đánh vài tên tội phạm. Diệp Phiên Vân từ trên cây nhảy xuống, từ phía sau giết tới, mấy tên cướp lập tức chia nhau ra đón đỡ. Tuy rằng bọn cướp nhiều người, nhưng hai người Diệp Phúc Vũ và Diệp Phiên Vân đao pháp hơn người, mười mấy tên hãn phỉ tuy rằng không đến mức trong khoảng thời gian ngắn bị thua, nhưng muốn cứu Từ người mù cũng không có khả năng.
Từ người mù bị Lưu Hắc Thát tuy rằng đao pháp không có trình tự quy tắc gì nhưng từng đao từng đao như từng cơn sóng lớn công tới liên miên không dứt cực kỳ nguy hiểm, mắt thấy một đao sẽ chặt vào cổ của y, y vội né tránh rống lên một câu:
- Các ngươi là hảo hán của sơn trại nào? Ta chính là người của Ngõa Cương trại!
- Ngõa Cương trại?
Lưu Hắc Thát dừng tay, đao thế chợt lóe về hướng bên cạnh.