Về đến nhà, Chu Bất Sĩ liền bước vào ngay trong thư phòng mãi cho đến khi lên đèn vẫn chưa chịu bước ra, trên thực tế chưa có việc gì để gã làm, chỉ biết ngây người ra nhìn vào chồng sách dày cộp kia mà cười ngốc. Mặc dù Hoàng Thượng hạ lệnh cử hai huynh đệ đôn đốc việc đóng thuyền Long Chu nhưng gã vẫn luôn đi theo Chu Nhất Thạch lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi, nhưng cứ chuyện gì liên quan đến việc thiết kế Long Chu là Chu Nhất Thạch liền giấu gã. Đây chính là quy tắc của Chu gia, đây cũng là vì chuyện cơ mật, chỉ có gia chủ mới có thể biết được sau đó thì lại truyền lại cho trưởng tử, cũng chính là gia chủ tiếp theo của Chu gia.
Chu Bất Sĩ mặc dù có tài năng trong việc đóng thuyền nhưng lại không có tư cách tiếp cận bản thiết kế Long Chu, thậm chí là ngay cả những người thợ tham gia đóng thuyền và thiết kế Long Chu đến nay gần như đã bị triều đình xử lý sạch sẽ rồi. Thứ mà Bệ Hạ muốn có dĩ nhiên không muốn cho quá nhiều người biết được cách tạo ra nó. Nghe nói là người trong Long Đình Vệ hạ thủ, thậm chí là quận thủ Giang Đô Ngu Sĩ Hồng cũng không biết được những tình tiết bên trong.
Dù sao thì hơn một ngàn tám trăm thợ tham gia thiết kế và đóng thuyền Long Chu giờ đây nhất định là đã chết hết cả rồi, cụ thể chết như thế nào, Chu Bất Sĩ không dám đi hỏi và cũng không muốn đi hỏi. Gã tự hiểu rằng nếu như không phải là triều đình còn dùng đến người của Chu gia thì e rằng ngoài Chu Nhất Thạch ra thì ngay cả bản thân gã cũng sẽ sớm bị mất tích một cách khó hiểu rồi.
Long Chu dài hơn 200 trượng, tổng cộng có 4 tầng lầu gỗ, cao hơn 5 trượng, tầng cao nhất chính là chính điện nơi Hoàng Đế xử lý triều chính, có hai phòng nghỉ hai bên đông tây, còn có nơi cho Hoàng Đế ở. Tầng dưới cùng có hơn một trăm hai mươi phòng, đây đều là những cơ mật của triều đình, một khi bị người có dã tâm phát hiện thì Hoàng Đế rất có thể gặp bất lợi, cho nên từ ngày làm xong thuyền Long Chu, hơn một ngàn tám trăm thợ đóng thuyền bị điều đến xưởng đóng tàu thuyền Thủy An, nghe nói là đóng một chiếc thuyền lớn tên là “Ngũ Nha” cho thủy quân triều đình, dùng để chinh phạt Cao Cú Lệ.
Nhưng hơn một ngàn tám trăm thợ đóng thuyền này chưa có một ai sống sót để đến được Thủy An đấy.
Chu Bất Sĩ nhìn vào bản thiết kế Long Chu, rồi bất chợt thở dài.
Gã dùng giấy dầu cẩn thận bọc lại bản thiết kế thuyền Long Chu, sau đó bên ngoài lại quấn thêm mấy lớp vải nữa, rồi chuyển mấy viên gạch phía dưới giường nằm ra để lộ ra một căn mật thất. Từ trong ngăn mật thất này, gã lấy ra một tập thư xem xem rồi để sang một bên, tiếp đó thì bỏ bản thiết kế thuyền Long Chu vào trong đó. Sau khi để mấy viên gạch vào chỗ cũ thì gã mang những lá thư kia về bàn và ngồi xuống đọc.
Tất cả những bức thư đó đều được xem lại một lần, Chu Bất Sĩ chau mày rồi khuôn mặt hiện lên sự lo lắng.
- Ai mà ngờ được, chuyện lại kết thúc nhanh như vậy, dễ dàng như vậy?
Gã thở dài một tiếng rồi lớn tiếng gọi người hầu tới:
- Người đâu, mang cho ta một chậu than vào đây!
Một tên gia nô chạy vào nhìn Chu Bất Sĩ bằng ánh mắt khó hiểu rồi lên tiếng hỏi:
- Chủ nhân, hôm nay nóng như vậy, người còn cần chậu than làm gì?
Chu Bất Sĩ tức giận quát lớn:
- Bảo ngươi mang vào một chậu than lớn thì ngươi cứ mang vào, ở đây nhiều lời làm gi?
Tên gia nô kia sợ đến mức luống cuống:
- Tôi đi lấy ngay đây, xin chủ nhân bớt giận.
- Được rồi!
Chu Bất Sĩ khoát khoát tay và nói:
- Ngươi ra ngoài đi, nếu như không có lời của ta, bất cứ ai cũng không được phép bước vào trong phòng. Kể cả phu nhân cũng không được!
- Nô tài đã hiểu!
Tên gia nô khúm núm vâng một tiếng rồi khom lưng cẩn thận bước ra ngoài.
Chu Bất Sĩ đứng dậy, mang chậu rửa mặt hàng ngày của mình tới, rồi bỏ tập thư dày đó vào trong chậu, tiếp theo y lấy một bức thư lên làm mồi, dùng hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) chậm rãi châm, lửa cháy bùng lên y liền bỏ bức thư đó vào trong chậu.
- Giữ lại những thứ này chỉ là mầm tai họa mà thôi, cũng chỉ có thể trách bản thân, cứ tưởng rằng có thể nắm bắt được cơ hội rồi một bước lên trời, ai mà ngờ được rằng ngươi lại đoản mệnh như vậy! Còn nói cái gì mình mới chính là chân mệnh thiên tử, ta nhổ vào!
Gã vừa nói vừa đốt thư, thì từ bên ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng động, Chu Bất Sĩ liền đứng dậy, la lớn:
- Ai ở bên ngoài đó?
Không ai đáp lại, Chu Bất Sĩ liền bước nhanh ra phía cửa, mở cửa ra và nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một bóng đen cừa mới biến mất ở một góc sân. Chu Bất Sĩ lo lắng trong lòng, chạy đến trước cửa viện ngó nghiêng nhưng lại không nhìn thấy cái bóng đen đó đâu nữa, gã chau mày nhăn mặt, lập tức lớn tiếng gọi gia đinh trong nhà tới, nói bản thân vừa nhìn thấy một tên trộm, sai mọi người đi lục soát quanh nhà một vòng. Hai mươi tên gia đinh tay cầm gậy lục soát quanh nhà nhưng lại không tìm thấy bất cứ thứ gì.
Chu Bất Sĩ liền lo sợ, nghĩ đến khả năng người của Thảo Lư Diệp gia mà đại ca đã nói đến theo dõi, gã liền lập tức hạ lệnh cho gia nhân tăng cường canh phòng, sau đó vội vàng chạy về thư phòng. Chạy vào thư phòng, đầu tiên gã nhìn vào cái chậu, thấy tất cả lá thư đều cháy thành tro, sau đó mới bước đến mở ngăn mật thất dưới giường lên. Sau khi xác định bản thiết kế Long Chu vẫn còn, gã mới thở phào một cái. Gã đứng dậy nhưng do dự, vẫn cảm thấy chưa yên tâm vì thế ôm bản thiết kế Long Chu mang sang phòng ngủ của mình.
Gã vừa mới bước ra khỏi phòng thì người áo đen liền từ sau giá sách bước ra, người này nhìn thấy ngọn lửa trong chậu và ngăn mật thất dưới giường thì thở nhẹ một hơi, sau đó thì bước đến bên cửa sổ lau sạch vết chân rồi nhảy vọt ra ngoài, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Chu Bất Sĩ ôm lấy bản thiết kế Long Chu bước vào trong phòng ngủ của mình, gã nhìn trái nhìn phải nhưng lại không tìm thấy một nơi nào thích hợp để cất giấu. Đúng lúc gã đang đau đầu thì thê tử Lưu thị vội vàng bước vào, vừa nhìn thấy Chu Bất Sĩ liền kinh ngạc hỏi:
- Trong nhà có trộm sao? Tại sao tất cả hộ viện đều đang đi tuần ở ngoài sân?
Nhìn thấy thê tử, ánh mắt của Chu Bất Sĩ liền sáng lên.
- Nàng tới đây thật là đúng lúc!
Gã bật cười hả hả rồi đắc ý nói:
- Mau, mang kim chỉ của nàng tới đây, giúp ta khâu những thứ này vào những bộ quần áo không mặc đến!
Lưu thị ngẩn người ra, hỏi lại:
- Đây là những thứ gì?
Chu Bất Sĩ cười đáp:
- Cái này … còn quý hơn cả tính mạng và bảo bối đó!
…
…