Tướng Minh

Chương 200-2: Trong nhà có một thạch gạo, không cầu phú quý trong nguy hiểm (2)




Người nọ cười khanh khách, giơ tay ra làm dáng xin mời và nói:
- Năm đó khi ta cùng với gia phụ đến Thảo Lư, ta mới có bảy tám tuổi, nhoáng một cái đã 15 năm trôi qua. Diệp đại gia đột nhiên thăm ta, ta đương nhiên phải chuẩn bị cho tốt rồi, chỉ là không nghĩ tới việc bản thân bị Diệp đại gia chế nhạo, khuôn mặt đau khổ này không phải là đang diễn đâu.

Diệp Hoài Tụ vừa bước vào vừa nói:
- Chỉ sợ lát nữa khi Người nọ nghe được dụng ý của lần đến thăm này mới thực sự là đau khổ ra mặt.





Mấy tên lưu manh lúc trước đang đi nghe ngóng trên đường phố, hỏi ra thì mới biết chiếc xe ngựa đó là từ quán trọ Duyệt Lai phía thành Tây đến đây. Từ đó có thể đoán được rằng mỹ nhân kia không phải là người Giang Đô, mấy gã đó lại càng yên tâm hơn. Mấy tên này đều là tiểu địa đầu xà của vùng Giang Đô, nên chúng hiểu nếu muốn quay về quán trọ Duyệt Lai thì nhất định phải đi qua một con hẻm, đây chính là địa điểm thích hợp để chúng ra tay. Sau đó mấy tên này bàn bạc và chia nhau ra hành động, chúng tìm thêm mấy cây gỗ và bao tải đợi sẵn trong con hẻm.

Mất tên này ngồi chồm hỗm trên mặt đất, buôn chuyện chán rồi thì lại bàn đến tấm lưng và bộ ngực của vị mỹ nhân kia, đang lúc nói chuyện hăng say thì chiếc xe ngựa chúng mong đợi đang tiến vào trong hẻm. Mấy tên này đứng lên theo quán tính và cẩn thận quan sát, đúng là chiếc xe ngựa có gã phu xe có hàm râu quai nón đó.

- Trở về nhanh như vậy sao?

Một tên lưu manh nói với giọng đầy ngạc nhiên.

Một tên khác lườm gã cười dâm dê:
- Ngươi còn sợ mỹ nhân đến quá nhanh hay sao? Sợ nàng biết được chúng ta đang đợi khổ đợi sở ở đây, rồi không kìm chế được, lao nhào vào người chúng ta. Phụ nữ mà có tính lẳng lơ thì họ còn gấp hơn đàn ông chúng ta đó! Nếu như nàng đã đến thì chúng ta còn sợ sớm hay sao?

Tên cầm đầu trừng mắt nhìn:
- Đầu tiên hãy đánh ngã tên phu xe rồi hãy bàn tiếp, trông hắn ta cũng có vẻ khỏe mạnh lắm đó! Còn hai mỹ nữ kia, con nha đầu sẽ giành cho các ngươi, còn mỹ nữ áo vàng nhạt kia thì các ngươi đừng có mơ mà động đến, đêm nay nàng là của ta.

Mấy tên còn lại trong lòng thì đang chửi mắng thậm tệ tên này nhưng chỉ vì gã là người độc ác nhất nên không dám có ý kiến gì thêm.

Tên cầm đầu nhìn thấy chiếc xe chuẩn bị đến thì liền cười ha hả rồi bước tới ngang nhiên chặn xe, nói bằng khẩu âm quận Tề:
- Vị đại ca này, chúng tôi từ quận Tề tới đây thăm họ hàng nhưng lại bị lạc đường rồi, xin hỏi …

Câu đằng sau gã vẫn chưa nói ra bởi khi mà khoảnh khắc chiếc xe ngựa dừng lại, cây gậy gỗ được gã giấu sau lưng đã nhanh chóng giáng mạnh vào đầu người phu xe. Không phải nghi ngờ gì thêm, nếu như cây gậy này mà đập trúng thì cứ cho là tên phu xe kia không chết thì cũng sẽ lăn ngay ra đất. Sau mấy tiếng răng rắc, tên này cảm nhận đựơc lực tác dụng lại cây gậy gỗ đã đập trúng đối phương, khiến cho tay gã mỏi nhừ.

Chỉ một giây sau đó, tên lưu manh lập tức choáng váng.

Cây gậy không hề đập trúng vào đỉnh đầu của tên phu xe mà đập trúng vào một nắm quyền. Nói một cách chính xác thì sau khi nắm quyềnkia đỡ được cây gây thì liền dùng lực bẻ câu gậy thành hai nửa.

- Mấy tên lưu manh các ngươi, vốn dĩ là ta chỉ muốn quay lại xem xem, nhưng thật không các ngươi quả nhiên là dám đứng chắn đường, ta vốn là định đánh các ngươi một trận rồi bỏ đi nhưng nếu các ngươi đã dám động thủ trước thì tại sao ta phải bỏ qua cho các ngươi?

Người phu xe có hàm râu quai nón, ngẩng đầu lên nói. Giọng nói của người này rất lạnh lùng, nhưng vẻ mặt lại rất chân thành, chất phác.

- Cứng à? Chạy thôi!

Tên cầm đầu hô lên rồi quay đầu bỏ chạy luôn.

Một chiếc khoan sắt đen sáng không biết từ đâu bay tới, từ đằng sau đâm vào vị trí của tim rồi tư từ xoáy sâu vào cho tới khi mũi khoan xuất hiện trước ngực gã, thậm chí ở đầu mũi khoan còn đọng lại một giọt máu tươi.

Tên lưu manh này trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn rồi kinh ngạc phát hiện không biết vì sao mà sau lưng mình lại đột nhiên xuất hiện vài đại hán mặc áo đen và còn dùng cả khăn đen che ngang mặt, trang phục của họ rất giống nhau, đến chiếc khoan màu đen trong tay cũng giống nhau nữa.

- Giết … người …

Một gã lưu manh khác hoảng sợ kêu lên, chỉ là chữ cuối cùng vẫn còn chưa nói xong thì đã bị một cái khoan sát đâm thẳng vào cổ họng, rồi khoan ra tận tới đằng sau.

Trong chớp mắt, trong năm tên lưu manh đã có hai tên bị giết chết, ba tên còn lại sợ đến mức tóc dựng đứng cả lên, muốn chạy, nhưng hai chân lại mềm nhũn ra, muốn chạy cũng không chạy được.

Người phu xe có hàm râu quai nón kia nhảy từ trên xe xuống, thong thả, chậm rãi bước tới trước mặt ba tên kia.

- Các người là người của Giang Đô?

Y hỏi.

Ba tên lưu manh lại được một lần kinh ngạc nữa, gật đầu lia lịa, trong đó có một tên còn quỳ hẳn xuống mà dập đầu:
- Nhiều đời nhà tiểu nhân đều sinh sống ở Giang Đô, trên thì có con thơ đang bú sữa, dưới thì có mẹ già đang cần phụng dưỡng, cầu xin ngài tha mạng!

Phập! Mũi khoan lại khoan thẳng vào huyệt thái dương, trong tích tắc gã này đã mất mạng.

- Ta thay mẹ ngươi thanh lý môn hộ.

Người phu xe lạnh lùng nói tiếp:
- Còn hai người các ngươi, bây giờ trả lời ta vài câu hỏi, ai trả lời tốt thì ta sẽ thả người đó.

- Câu hỏi thứ nhất, các ngươi có biết năm trừ đi ba còn mấy không?

Khoảng 10 phút sau mấy người áo đen lôi năm cái xác chết đó vào cửa sau của một hộ gia đình. Người phu xe trai tráng kia ngao ngán lắc đầu:
- Hỏi các ngươi chuyện của thành Giang Đông các ngươi cũng không biết, vậy mà vẫn còn khoác lác là hiểu rõ từng cái cây ngọn cỏ ở đây, đúng là xấu hổ thay ba chữ: rắn địa phương.





Hồng Tân Lâu, người đàn ông dáng người gầy mặc áo gấm, đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Diệp Hoài Tụ tức giận nói:
- Diệp đại gia, vì hai gia đình nhà chúng ta có quan hệ tốt nên ta mới tiếp đón cô hậu đãi, chuyện này thì không cần phải nhắc lại. Niệm mối giao tình của hai nhà, chuyện này ta sẽ không đi báo quan, cô vẫn nên rời khỏi đây thì hơn!

Diệp Hoài Tụ mỉm cười gật đầu đáp lại:
- Được, nếu như ngươi vẫn còn niệm chút tình cũ của hai gia đình thì ta đây cũng sẽ không nói gì nữa, xin cáo từ.

Sắc mặt của người đàn ông mặc áo gấm dịu xuống:
- Nếu như không nhắc đến chuyện này nữa thì Chu gia lúc nào cũng hoan nghênh Diệp đại gia đến chơi.

Y nhìn Diệp Hoài Tụ nói tiếp:
- Diệp đại gia, cô có biết, gia phụ tôi vì sao lại đặt cho tôi cái tên là Nhất Thạch không?

Y nghiêm túc nói:
- Ý của gia phụ là, hi vọng tôi có thể làm một người bình thường, không hi vọng phải đại phú đại quý gì hết, chỉ cần trong nhà có một thạch gạo lức, đủ sống qua ngày.

Diệp Hoài Tụ khẽ cười đáp lại:
- Nhưng … bây giờ trong nhà ngươi đâu chỉ có ngàn thạch gạo? Còn tiền tài thì đâu chỉ là vạn quan?

Y lặng người đi rồi ngang nhiên nói:
- Những thứ đó đều là Bệ Hạ ban tặng.

Diệp Hoài Tụ gật đầu, như đã hiểu được, thâm ý nói:
- Nhà giàu có như vậy tự nhiên cũng sẽ có nhiều thứ ràng buộc.

Nói xong, Diệp Hoài Tụ đứng dậy rời đi.

Người đàn ông kia thì đứng thất thần trong căn phòng trang nhã đó rất lâu.