Nguyên Vụ Bản nhận lấy bộ quần áo áy náy cười nói:
- Bà cũng biết, sở dĩ tôi đưa ra lựa chọn này cũng là muốn con cái chúng ta sau này có được tiền đồ tốt hơn. Ta cũng đã sắp 50 tuổi, còn chưa qua được chức quan lại ở huyện thành. Nếu không liều một lần, con cái chúng ta còn không bằng ta! Theo ta thấy, thời cơ Đại soái khởi binh rất tốt. Đại quân triều đình hiện giờ còn đang đánh Cao Cú Lệ ở Liêu Đông. Các nơi Đại Tùy đều là nghĩa quân tạo phản. Triều đình căn bản không thể chú ý được. Mặt khác, thủ hạ của Đại soái có thể nhiều người, văn thần võ tướng nhiều vô kể. Đặc biệt còn có Bồ Sơn Công tương trợ, thành đại sự có lẽ đã nắm chắc chín mười phần rồi. Tới khi đó, ta có công trấn thủ kho Lê Dương, bét nhất cũng phải phong cho ta một huyện công. Tới khi đó đời sau sẽ lập tước vị, nói không chừng ta còn có thể lập ra một thế gia!
- Ta biết ông đều là vì cái nhà này!
Phu nhân đôi mắt ửng đó, có chút chua xót nói.
- Chỉ là ta sợ, ngộ nhỡ Đại soái thất bại, triều đình thắng, cái nhà này của chúng ta ….
- Đừng nói những lời xúi quẩy như vậy!
Nguyên Vụ Bản khoác áo đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Đại soái văn thao võ lược đương thế ít người có được, hơn nữa còn có Mật Công phụ tá, không biết bao nhiêu lục lâm hào kiệt tương trợ, sao có thể thua được?
Câu nói sau cùng này giống như y đang tự an ủi mình.
Đúng vậy, tuyệt đối không thể thua được.
……….
………
Sau khi Dương Huyền Cảm ba tháng tới Lê Dương, việc đầu tiên chính là chỉnh đốn phòng thủ. Tường thành cũ của Lê Dương cao ba trượng, mấy tháng này đã tụ tập hàng vạn nông phu, lại đắp cao thêm gần trượng nữa. Nhưng, vì thời gian gấp gáp, tường thành này là dùng bao tải đóng đất đặt lên.
Khe hở trên tường thành, liên nỏ đều được tu sửa, lại xây dựng thêm lầu quan sát và ngựa. Xem ra, dù có mười vạn cường binh tới tấn công, thành Lê Dương cũng kiên cố phòng thủ. Từ sau khi Nguyên Vụ Bản tiếp quản thành Lê Dương, y càng không dám sơ xuất. Trên tường thành, ngoài quân thủ thành cố hữu ra, y còn tăng cường thêm binh lính tuần tra, từ mỗi giờ tuần tra một lần đổi thành mỗi giờ tuần tra hai lần.
Ban ngày dù bận bịu túi bụi, Nguyên Vụ Bản vẫn phải đích thân lên tường thành tuần tra hai lần. Nếu phát hiện thấy có người lười nhác, lỏng lẻo, lập tức lôi xuống thực hiện quân pháp. Mặc dù y là văn nhân, nhưng cũng biết ý của câu hiền lành không nắm quân. Buổi tối, y cũng phải đi tuần tra một lần, trước tiên là tới kho lương thực kiểm tra trấn thủ, sau đó lại lên tường thành đôn đốc kiểm tra phòng ngực. Y tận tâm tận lực, chưa một ngày nhàn hạ.
- Phụ thân, người thật sự không cần phải hàng ngày đều lên thành đâu.
Con trai Nguyên Vụ Bản Nguyên Dũng có chút xót xa cho sự vất vả của phụ thân. Đi theo y vừa đi vừa nói:
- Từ sau khi mấy tên lính canh lơ là canh giác bị trảm lần trước, các binh lính biết sự nghiêm khắc của phân pháp, không ai dám lười nhác nữa. Hơn nữa, đại quân triều đình không chừng còn có thể từ Liêu Đông trở về được nữa hay không? Năm ngoái chẳng phải đại bại một trận đã chết ba mươi vạn người sao? Cho dù có thể trở về, từ Liêu Đông quay về cũng không thể nhanh như vậy được.
Nguyên Vụ Bản dừng bước, quay đầu lại nhìn Nguyên Dũng. Ánh mắt của y có chút lạnh lùng, khiến Nguyên Dũng khiếp sợ.
- Tâm Chính, ta còn nhớ đã nói với con không chỉ một lần, trên chiến trường một lần khinh suất rất có thể sẽ khiến cho toàn quân bị diệt!
Tâm Chính là tên tự của y đích thân đặt cho Nguyên Dũng. Mặc dù điều này có chút không hợp với lẽ thường, nhưng, Nguyên Vụ Bản cảm thấy hai từ này lấy rất hay.
- Vâng …. Phụ thân, con nhớ rồi.
Nguyên Dũng không dám phản bác, cúi đầu nói. Chỉ là trong lòng hắn ta không cho là đúng. Hắn ta biết phụ thân nói không sai. Một lần khinh suất ngoài chiến trường, sẽ chôn vùi toàn bộ đội quân, thậm chí còn bại thảm hại. Nhưng, lúc này không phải là vẫn chưa đánh tới sao? Hà tất phải cẩn thận như vậy? Nguyên Dũng có chút không phục nghĩ, tốt xấu gì mình cũng đã từng đọc qua mấy cuốn binh thư. Dù sao thì phụ thân người sau khi tiếp nhận Lê Dương mới lật tới binh thư đấy.
- Tâm Chính, không phải là phụ thân hà khắc, mà là lúc này không chấp nhận được chút sơ xuất nào.
Nguyên Vụ Bản phất tay, ra hiệu cho các thân binh rời đi. Chờ sau khi đám người đã đi xa, Nguyên Vụ Bản nhìn trước ngó sau thấp giọng nói:
- Tính mệnh của cả nhà chúng ta đã trói buộc vào với thành Lê Dương này rồi. Nếu Lê Dương có chút sơ xuất, cả nhà chúng ta đều gặp họa! Đây không phải là trò đùa. Tiền đồ của con từ nay về sau cũng đều trói buộc vào với thành Lê Dương. Sở dĩ phụ thân chọn cùng Đại soái làm công việc nguy hiểm này chẳng phải là vì tương lai của con sao?
Nguyên Dũng nghiêm mặt nói:
- Phụ thân, con biết lỗi rồi.
- Được rồi, con không cần phải cùng ta tuần tra nữa, trở về động viên mẹ con đi.
- Phụ thân cẩn thận.
Nguyên Dũng cúi đầu nói.
Nguyên Vụ Bản khoát tay, lập tức bước lên phía trước.
Nguyên Dũng nhìn theo bóng của phụ thân, trong lòng bỗng dâng lên nỗi xót xa. Cũng không biết vì sao đêm nay hắn ta lại cảm thấy lưng phụ thân gù xuống một chút. Bước đi cũng không vững chắc như trong ký ức. Hắn ta vẫn nhìn theo bóng của Nguyên Vụ Bản biến mất ở phía xa tường thành, lúc này mới quay người đi xuống dưới thành. Từ tường thành hiếm hoi lắm mới có thể nhìn thấy trại của nhà mình, dường như vẫn còn sáng đèn. Đó là mẫu thân đang chờ hắn ta và phụ thân trở về.
……..
………..
Sáng sớm hôm sau, mặt trời tháng 6 vừa mới từ phương đông nhô lên, Nguyên Vụ Bản đã rửa mặt xong, dẫn theo mười mấy thân binh tới kho lương tuần tra rồi. Chiều qua Dương Huyền Cảm đã sai người tới, nói vì nhân mã đại quân đã tăng lên quá nhanh và quá nhiều, lương thảo cũng đã sắp hết rồi. Cho nên, muốn Nguyên Vụ Bản lập tức vận chuyển lượng lớn lương thảo ra ngoài thành. Người đưa tin kia đến đưa tin vội vã, cả đêm cũng không dừng lại.
Nguyên Vụ Bản thấy y đi vội vàng, liền kéo lại hỏi có phải là xảy ra chuyện lớn gì không? Người đó lắc đầu nói:
- Chiến sự tất cả đều thuận lợi, đại quân liên tiếp giành chiến thắng. Sở dĩ vội lên đường là phải liên lạc với nhân mã của Hàn tướng quốc. Đại soái định bao vây tấn công Lạc Dương Đông Đô!
Nguyên Vụ Bản lúc này mới thấy yên tâm. Nhìn người đưa tin đó vội vàng ra khỏi thành, lập tức sai người đi kiểm kê lương thảo. Sáng sớm hôm nay, y định sai tướng lĩnh thân tín, cũng là đệ tộc của y Nguyên Vụ Chân dẫn năm nghìn nhân mã vận chuyển lương thực tới cho quân Dương Huyền Cảm. Xét về mặt ý nghĩa nào đó, Dương Huyền Cảm trấn thủ Lê Dương quả là một lựa chọn chính xác. Con người Nguyên Vụ Bản này cẩn thận mà lại rất có trách nhiệm, tuyệt đối không lười nhác cũng không đùn đẩy.
Nguyên Vụ Chân nhỏ hơn Nguyên Vụ Bản 7 tuổi, đang là một thanh niên trai tráng. Hơn nữa, võ công không tầm thường. Có thể nói, thân tín nhất của Nguyên Vụ Bản chính là người em họ này. Hai lần vận chuyển lương thực trước cũng đều do Nguyên Vụ Chân dẫn quân đi áp tải.
- Gần đầy đường đi không được yên ổn nữa, đi nhanh về nhanh!
Sau khi Nguyên Vụ Bản kiểm kê lương thảo xong liền nói với Nguyên Vụ Chân.
- Đại ca yên tâm, chúng ta dựng cờ Đại soái lên, giặc cỏ ven đường không dám chú ý tới lương thực! Chuyến này nhanh cũng phải nửa tháng, chậm thì một tháng đệ sẽ trở về.
Nguyên Vụ Bản cười nói:
- Trên đường cẩn thận chút, đừng nên sơ xuất.
Nguyên Vụ Chân gật đầu, lập tức dẫn quân xuất thành.
Nguyên Vụ Bản lên tường thành nhìn ra xa, mãi cho tới khi đội quân áp tải lương thực biến mất khỏi tầm nhìn, y mới quay người đi xuống. Lương thực đã phát đi rồi, trong lòng Nguyên Vụ Bản cũng đã thở phào nhẹ nhõm, định về nhà ăn cơm sáng, sau đó sẽ quay lại tường thành tuần tra một lượt, còn phải tới nha phủ xử lý công vụ nữa.
Sau khi trở về nhà, vẫn chưa kịp húp xong bát cháo, bỗng có một thân binh thở hổn hển chạy tới, hoang mang nói:
- Phủ quân … không hay rồi! Lương thảo … lương thảo bị người ta cướp rồi!
- Cái gì?
Nguyên Vụ Bản đứng bật dậy, trừng mắt hỏi:
- Ngươi nói lại xem nào!
Tên thân binh đó chậm rãi nói:
- Đội quân áp giải lương thảo vừa mới xuất thành chưa đầy 20 dặm đã bị một đám thổ phủ chặn đường. Đám thổ phỉ đó khoảng chừng hai ba nghìn người. Nguyên tướng quân thấy nhân số thổ phỉ không nhiều, do đó đã dẫn quân tiến đánh. Không ngờ đã trúng mai phục của thổ phỉ. Nguyên tướng quân đang khổ chiến, sai người trở về cấp báo!
- Thổ phỉ nơi nào tới?
Nguyên Vụ Bản vừa bước nhanh ra ngoài vừa hỏi.
- Người đưa tin đã trúng một mũi tên, hắn ta vọi vàng nói xong thì hôn mê rồi. Hình như có nhắc tới … cờ hiệu của thổ phỉ là Trương Kim Xưng Cự Dã Trạch!
- Trương Kim Xưng!
Nguyên Vụ Bản hít một hơi, liền bình tĩnh lại. Y nghe nói mấy tháng trước Trương Kim Xưng đã bị một cánh quan quân không rõ lai lịch đánh đại bại bên bờ Hoàng Hà mà chạy. Sau đó hình như lại chạy tới Tề quận cướp bóc, bị tướng quân Trương Tu Đà Tề quận thông thủ đánh cho tơi bời, thủ hạ đã không còn lại bao nhiêu binh mã. Hơn nữa, quân tặc đều là giặc cỏ, chiến lực không thể mạnh như thế được. Bây giờ thành Lê Dương đang có mấy vạn người, hà tất phải sợ?
- Người đâu, thổi tù và tập kết nhân mã, ta đích thân dẫn binh lính đi cứu!
Y vừa đi vừa quay người nói với Nguyên Dũng:
- Sau khi ta dẫn quân xuất thành, con phải đóng chặt cửa lại, trừ phi là ta dẫn quân quay về, nếu không, bất kỳ ai gọi cửa cũng không mở!
Đi được mấy bước, y không yên tâm, lại dặn dò thêm lần nữa:
- Dù là Dương Đại soái đích thân tới, con cũng không được mở cửa!
Nguyên Dũng không ngờ lời của phụ thân mình quả thực đã ứng nghiệm, người tới gọi cửa không phải ai khác.