Tướng Minh

Chương 194-2: Nhiều còn hơn ít (2)




Nụ cười khổ của hắn không phải vì câu minh chủ đó, mà là lời của Diệp Hoài Tụ khá chân thành.

- Sao ta lại có thể để mình được ít hơn mất chứ?

Diệp Hoài Tụ trừng mắt nhìn, một câu hai nghĩa.

Lý Nhàn kinh ngạc, liền nói lảng đi:
- Tôi mới không tin, Diệp đại gia của Thảo Lư lại không có một bộ khôi giáp của riêng mình. Lẽ nào còn cần tôi phải tặng cô sao? Hơn nữa … khôi giáp trong sơn trại, có lẽ cô cũng không thể mặc được.

Diệp Hoài Tụ gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ta sao có thể … không chuẩn bị cho mình một bộ khôi giáp được chứ?

Khi nói lời này, ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt, hình như là nhớ ra chuyện gì đó khiến nàng cảm khái. Đúng vậy, trong lòng nàng khẽ thở dài. Những năm này vì người đó, mình đã chuẩn bị cho mình biết bao thứ? Đừng nói một bộ khôi giáp, ngay cả thuốc độc cũng đã chuẩn bị ba viên rồi. Thời điểm mình không thể không chết, nàng hy vọng có thể tự sát kết liễu đời mình. Thuốc độc được cất trong ống tay áo của mỗi chiếc áo tím của nàng. Cho nên, khi nàng nhớ ra, theo bản năng liền sờ vào ống tay áo.

Không có thuốc độc, bởi vì không phải là bộ áo tím đó.

Khôi giáp của Diệp Hoài Tụ rất đẹp, tinh xảo mà rất chắc chắn. Nếu nói món đồ đẹp nhất định sẽ mạnh mẽ, món đồ chắc chắn nhất định sẽ không đẹp. Vậy thì khôi giáp trên người Diệp Hoài Tụ có thể chứng nhận, điều đó là sai. Từ trước đến giờ Lý Nhàn chưa từng thấy phụ nữ mặc nhung trang. Trong ấn tượng của hắn, xuất hiện duy nhất hình ảnh phụ nữ có liên quan tới chiến tranh, chính là khi ở kiếp trước, những nữ quân nhân, cầm súng bước trên quảng trường, quả thật oai hùng hiên ngang.

Còn hôm nay, khi hắn thấy Diệp Hoài Tụ mặc khôi giáp này, hắn cảm thấy những hình ảnh đó ở kiếp trước đều quá kém cỏi, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Đây là một cảm giác không thể hình dung được, khiến người ta rất muốn chinh phục ….

Được rồi, Lý Nhàn thừa nhận mình sau khi nhìn thấy Diệp Hoài Tụ mặc trang nhung, cũng có chút tà ý.

Diệp Hoài Tụ muốn đi theo, cho nên Gia Nhi tất nhiên cũng phải đi cùng. Đã có hai người phụ nữ theo quân xuất chinh, cho nên, khi Âu Tư Thanh Thanh đứng trước mặt Lý Nhàn, hắn không thể từ chối được lời nào. Hắn không lo lắng cho Diệp Hoài Tụ, không lo lắng cho Gia Nhi, chỉ là vì hai người họ đều có bản lĩnh rất mạnh mẽ, không thua kém đàn ông. Còn Âu Tư Thanh Thanh, mặc dù cũng xem như cung mã thành thạo, nhưng nàng thật sự không thích hợp với chiến trường.

- Muội nhất định phải đi!

Âu Tư Thanh Thanh nghiến chặt hai hàm răng lại nói một câu:
- Bất luận thế nào, bất luận thế nào lần này muội cũng phải đi theo huynh!

Khi nói lời này, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn về phía Diệp Hoài Tụ. Đối với loại phụ nữ này rất dễ thấy địch ý cố hữu được thể hiện rõ. Trong lòng Lý Nhàn thở dài, còn Diệp Hoài Tụ cũng nở nụ cười, không chút ngại ngần. Mặc dù giữa nàng và Âu Tư Thanh Thanh xem ra cũng hòa thuận. Nhưng, sao nàng lại không nhìn thấy được nỗi lo lắng trong lòng Âu Tư Thanh Thanh? Nhưng, từ tâm tính trầm ổn của hai người cho thấy, rõ ràng, Âu Tư Thanh Thanh căn bản không phải là đối thủ của Diệp yêu đã tu luyện mấy trăm năm.

………

…..

Mặc dù nghe nói nhân mã dưới trướng Lý Nhàn đều xuất thân từ phủ binh Đại Tùy, hơn nữa là phủ binh mạnh nhất của lần đầu tiên đông chinh Cao Cú Lệ. Nhưng, khi Diệp Hoài Tụ nhìn thấy binh lính của Yến Vân trại, nàng lại không khỏi kinh ngạc.

Từng đội từng đội kỵ binh mặc áo giáp mới chỉnh tề xuất phát, khiến cho Diệp Hoài Tụ cảm thấy rung động. Năm nghìn kỵ binh, ai nấy đều được trnag bị ba loại binh khí: Trường sóc, hoành đao, cung cứng. Bộ phận kỵ binh còn được trang bị liên nỏ.

Thấy sự kinh ngạc của Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn có chút mỉm cười đắc ý.

- Cô biết không, tôi từ Liêu Đông dẫn họ trở về. Khi đó, chỉ cần cô cúi đầu là có thể nhặt được đồ vật. Binh khí, khôi giáp của ba mươi vạn phủ binh khắp nơi đều có. Quân nhu quân dụng bên ngoài thành Liêu Đông càng chất đống thành núi. Mà con người của tôi, thứ có thể nhặt được đặc biệt là trang bị cho đội ngũ võ trang thì chỉ muốn càng nhiều, nhiều còn hơn ít.

Nguyên Vụ Bản là một người thật thà. Bởi vì những năm này y vẫn luôn ở nha huyện làm những việc nhỏ nhặt. Y vẫn sống rất cẩn trọng. Làm việc đều muốn mình làm được tốt nhất. Cho nên, dù hiện giờ y đã thăng chức rất nhanh, đã một bước nhảy lên làm quận thủ. Hơn nữa, thủ hạ còn không chỉ dừng lại ở bốn vạn nhân mã. Nhưng, y vẫn không thay đổi, mà vẫn rất nhẹ nhàng. Mặc dù đã quyền cao chức trọng, nhưng làm việc vẫn rất thận trọng, không hề có chút lơ là nào.

Nếu chuyện Dương Huyền Cảm tạo phản đã không thể thay đổi được nữa, vậy y cũng phải để mình thích hợp với vai diễn mới này. Dương Huyền Cảm dẫn nhân mã xuất chinh, nghe nói mấy hôm nay đã đánh thắng rất nhiều trận. Đội ngũ cũng đã phát triển mạnh lên tới mười vạn người chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi. Cho nên Nguyên Vụ Bản cảm thấy nỗi lo của mình càng nặng hơn.

Phải phụ trách việc tiếp tế lương thảo cho đại quân mười vạn người, còn phải bảo đảm sự ổn định của kho Lê Dương. Mặc dù y mới lên nhận nhiệm vụ được vài ngày, mặc dù hiện giờ y vẫn chưa tới 50 tuổi, nhưng, sáng nay khi ngủ dậy đứng chải đầu soi gương lại thấy hai bên tóc mai của mình đã có một lớp tóc bạc trắng rồi. Điều này khiến cho lòng y bỗng có vài phần bi ai. Chỉ là y không có thời gian mà thương xót. Từ sáng sớm đã ra khỏi nhà mãi cho tới tận đêm khuya mới quay trở về phủ ăn cơm.

- Nếu mệt, trước tiên hãy đi nằm một chút đi.

Phu nhân của y Trần Thị có chút đau lòng nói.

Nguyên Vụ Bản và mấy miếng cơm sau cùng vào miệng, sau đó cầm ly trà lên uống một ngụm, khẽ rên lên một tiếng thoải mái. Cả ngày hôm nay, y đều bận rộn kiểm kê tồn kho Lê Dương, còn phải cử binh lính vận chuyển từng xe lương thực tới đại quân Dương Huyền Cảm. Từ sáng sớm đã bận cho tới khi mặt trời lặn, đây là bữa cơm đầu tiên của y ngày hôm nay, sớm đã đói tới mức da dính vào bụng rồi mà công việc vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, y thật sự không thể nuốt được cơm.

- Làm gì có thời gian mà nằm một lát!

Nguyên Vụ Bản cười khổ một tiếng nói:
- Lát nữa bà đi ngủ trước đi nhé. Ta còn phải dẫn người đi tuần tra kho lương thực.

- Không phải vừa mới trở về sao? Sao lại còn muốn đi nữa?

Phu nhân có chút oán giận nói:
- Sớm biết thăng quan vất vả như vậy, chi bằng không nên theo Dương Huyền Cảm. Ta ở nhà cả ngày không yên tâm, vừa kinh vừa sợ, sợ ông xảy ra chuyện gì.

- Im mồm!
Nguyên Vụ Bản nhìn ra ngoài cửa sổ thấp giọng nói:
- Bà sao lại nói gở mồm như vậy! Lời này bây giờ nói ra cũng có ích gì? Nếu đã chọn thì đừng cằn nhằn nữa. Hiện giờ người trong thành cũng đã rắc rối lắm rồi, nếu lời này truyền tới tai Đại soái, ta còn có kết cục tốt đẹp sao?

- Đó chẳng phải là trong nhà mình sao?

Phu nhân thở dài một cái, liền đứng dậy cầm bộ quần áo đưa cho Nguyên Vụ Bản nói:
- Ban ngày nóng, ban đêm lạnh, ông mặc thêm bộ quần áo, tránh bị phong hàn.