Bất luận là ở bản nào, Yến Vân cuối cũng cũng đều đau buồn tử chiến. La Sĩ Tín thấy Lý Nhàn, thấy áo giáp đen, ngựa đen, hắc đao. Thấy những binh lính Đại Tùy tinh nhuệ đó. Thấy trên đại kỳ màu đen có thêu ba chữ màu đỏ Yến Vân Trại. Gã lắc đầu cười khổ, hóa ra, tất cả truyền thuyết đều là thật. Nhưng, kết cục lại là giả, Yến Vân vẫn chưa chết, người đã cứu sống hàng vạn binh lính, công thần của Đại Tùy này, hóa ra … đã thành tặc rồi.
La Sĩ Tín lau vết máu trên khóe miệng, phát hiện hóa ra máu cũng đắng.
Thấy bóng Lý Nhàn, La Sĩ Tín liền lầm bẩm:
- Nếu ngươi chưa chết, hà tất phải trở về? Nếu ngươi đã tòng quân … hà tất phải quay lại làm giặc?
Gã không hiểu, cho nên trong lòng thấy lo sợ, khó chịu trong lòng.
Cho nên, gã định đuổi theo hỏi cho rõ ràng!
……..
…………
Trương Kim Xưng từ trước tới giờ chưa từng chật vật như thế. Mấy năm trước, y đã mua được hai con ngựa tồi từ tay của người thảo nguyên Tắc Ngoại, bị quan phủ thu lại. Khi y bị mấy tên quan sai đánh, y không thấy chật vật như vậy. Y dẫn mọi người tạo phản, giết chết quan sai, đốt nha huyện, sau đó bị quan quân bao vây tiêu diệt cũng không có chật vật như vậy. Y tập hợp hàng vạn người, sau khi hạ độc giết chết Tôn An Tổ trong tiệc rượu, bị thân binh của Tôn An Tổ truy đuổi ở nhà, y cũng không chật vật như vậy. Thậm chí, trước trận ở bên bờ sông Hoàng Hà bị người ta đánh bại thảm hại, ngay cả hang ổ Cự Dã Trạch cũng đều bị mất, y cũng không có chật vật như thế.
Y vì bảo vệ tính mạng mà không thể không lăn lộn, điều đó cũng có đáng gì chứ. Vì cuộc sống, y đã dùng thân gia Tiền Lộc để ngăn cản một mâu cũng có đáng gì. Vì cuộc sống mà để mất ngân giáp của mình cũng có đáng gì.
Chỉ cần được sống tiếp, không có gì phải thẹn hết.
Cho nên, khi tướng quân giáp đen giết nhân mã của y tán loạn bên bờ sông Hoàng Hà lại một lần nữa xuất hiện trước mặt y. Trương Kim Xưng dùng tốc độ nhanh nhất của mình để tháo chạy.
Khi y nghe thấy có người ở phía sau gọi:
- Người mặc ngân giáp đó chính là Trương Kim Xưng, giết!
Y không chút do dự bắt đầu chân tay luống cuống, không cởi được giáp xuống, dùng dao găm cắt bỏ. Sau đó, từng lá từng là ngân giáp của y rơi xuống. Thậm chí đao của y cũng đâm chết tên thân binh không có mắt đó. Bởi vì tên thân binh đó giơ lá cờ chữ Trương đó vẫn luôn ở bên mình. Y còn đâm một đao vào mông ngựa chiến. Con ngựa chiến đó hí lên một tiếng, sau đó bỏ chạy điên cuồng, cũng không biết chảy máu tới khi nào thì chết.
Trương Kim Xưng không lo được nhiều như vậy, có thể sống lúc nào hay lúc ấy.
Không quân, sau này có thể chiêu binh mãi mã tiếp. Ngân giáp không có, sau này lại đi cướp – cướp tiền làm một bộ là được. Cự Dã Trạch không còn, ai có thể nói sau này y không có cơ hội cướp lại chứ?
Chỉ cần giữ được tính mạng, cái gì cũng vẫn có thể có lại.
Bởi vì Trương Kim Xưng đâm một đao vào con vật mình cưỡi, con ngựa đó đau đến phát điên. Đại hắc mã của Lý Nhàn đuổi tới cũng không dễ dàng gì có thể đuổi theo được. Mãi cho tới khi thoát ra khỏi chiến trường, lại đi xa thêm ba dặm nữa, Lý Nhàn mới rút ngắn được khoảng cách với Trương Kim Xưng còn khoảng trăm bước. Mà ngựa của La Sĩ Tín vốn không nhanh như Đại hắc mã của Lý Nhàn, đã chinh chiến lâu như vậy, sớm đã mệt mỏi rồi, dần bị Lý Nhàn áp sát. Không để ý tới vết thương trên người đã mệt rồi, cũng không quan tâm chiến mã đã mỏi mệt rồi, vẫn nghiến răng đuổi phía sau.
Khoảng cách trăm bước, Lý Nhàn lấy cung tên từ phía sau xuống, rút một cây phá giáp chùy đặt lên cung tên, ngắm qua một chút, liền bắn đi. Mũi tên đó như sao băng lướt đi tạo thành vệt sáng, mang theo đường cong lao thẳng tới vùng tim phía sau Trương Kim Xưng.
Một âm thanh vang lên, mũi tên đó bắn trúng phía sau Trương Kim Xưng. Nhưng không ngờ tên Trương Kim Xưng sợ chết đó lại mang một tấm kính bảo vệ ở sau lưng, pháp giáp chùy bắn tấm kính sắt đó chia ra làm đôi, không bắn trúng vào bên trong cơ thể Trương Kim Xưng. Nhưng, sức tấn công này khiến Trương Kim Xưng đã bị chấn động, lồng ngực khó thở hộc ra một búng máu.
Lý Nhàn thấy Trương Kim Xưng không ngờ lại cẩn thận như vậy, thầm kêu lên một tiếng ai da là người trong đồng đạo nha.
Nên nhớ thủ đoạn thủ mệnh của Lý Nhàn còn nhiều hơn Trương Kim Xưng rất nhiều. Xét về mặt ý nghĩa mà nói, hai người có thể tìm được vài điểm tương đồng, nhưng sự khác biệt căn bản là ở chỗ, Lý Nhàn khi cần liều mạng từ trước đến giờ không hề nao núng. Còn Trương Kim Xưng thì lúc không thể không liều mạng thì sẽ không thể liều mạng.
Phá giáp chùy thứ hai lại một lần nữa được bắn đi. Mũi tên này vẫn chính xác, nhưng khiến cho Lý Nhàn kinh ngạc là mũi tên này vẫn không thể bắn Trương Kim Xưng xuống ngựa!
Hóa ra Trương Kim Xưng gầy quá, bên trong ngân giáp còn có một lớp bì giáp nữa. Mà bên trong bì giáp vẫn còn có một lớp áo bông. Bởi vì mồ hôi đã thấm đẫm áo bông, lực cản cũng càng lớn hơn. Cộng thêm khoảng cách xa hơn một chút với mũi tên thứ hai thì không thể bắn chết được y. Mặc dù mũi tên đã phá được phía sau áo bông của y, nhưng lại không vào được sâu hơn. Dù như vậy, vẻ mặt đau đớn của Trương Kim Xưng cũng đã tái đi, hoa mắt suýt ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Lý Nhàn tiếp tục thúc ngựa đuổi theo, mũi tên thứ ba lại được bắn đi.
Trương Kim Xưng vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Lý Nhàn kéo cung, y liền cúi rạp xuống lưng ngựa không dám đứng thẳng người lên. Mũi tên đó từ phía sau đuổi theo đầu Trương Kim Xưng mà bắn tới. Mũi tên này cắt rụng tóc y, cũng đã cắt đứt không ít mái tóc khô vàng của y. Mũi tên đã tạo thành một đường máu ở phía sau đầu y, cũng không chí mạng.
Ba mũi tên không thể giết chết được Trương Kim Xưng. Trong lòng Lý Nhàn căm tức vô cùng.
Vừa định kéo cung tiếp, bỗng thấy từ bên cạnh xông ra mấy trăm con ngựa, nhìn quần áo chính là quân giặc bị thua, chỉ là không biết làm thế nào chạy trốn tới đây.
Từ mặt bên trốn tới chính là Bùi Can thủ hạ của Vương Bạc. Y vốn dẫn nhân mã bao vây tấn công Trương Tu Đà. Trước tiên là bị nhân mã của Tần Quỳnh đánh cho một trận, lại bị kỵ binh tinh nhuệ của Lý Nhàn đánh cho tan tác. Lý Hải hợp quân với y vây kín Trương Tu Đà đã bị Tần Quỳnh một giáo giết chết. Bùi Can thấy đại thế đã cấp bách, liền dẫn thân binh của mình chạy ra khỏi chiến trường.
Lúc này thấy một vị tướng quân giáp đen truy sát một quân giặc, Bùi Can không nhịn được cục tức, ức hiếp Lý Nhàn một mình cưỡi ngựa. Y lớn tiếng chửi mắng vài câu, sau đó dẫn theo mấy trăm kỵ binh đuổi giết Lý Nhàn. Lý Nhàn giận tới buồn cười, phá giáp chùy vốn để cho Trương Kim Xưng lại tặng cho Bùi Can. Bùi Can đối mặt với Lý Nhàn, khoảng cách rất gần, bị Lý Nhàn bắn một tên trúng đầu. Phá giáp chùy đó lại từ đầu y xiên ra ngoài, thi thể ngã nhào xuống đất.