Tiết tướng quân, làm sao bây giờ? Trước mặt sau lưng đều là người Cao Cú Lệ. Huynh đệ phía trước không tới được bờ, mũi tên lông vũ của người Cao Cú Lệ quá dày đặc!
Thiết Lão Lang một phen lau mồ hôi trên trán, vội vàng hỏi.
Hùng Khoát Hải trừng mắt nhìn y nói:
- Thiết Giáo Uý, lúc ta dẫn người xông lên, rõ ràng là giết đến bên bờ rồi, nếu không phải ngươi mang kị binh chặn phía trước thì người Cao Cú Lệ có thể xông đến kịp không? Chỉ sợ lúc đó chúng ta sớm đã giết lên được bờ sông rồi, giờ lại để người Cao Cú Lệ chặn trước sau hai đầu.
Thiết Lão Lang áy náy nhìn Hùng Khoát Hải nói:
- Ta cũng chỉ là vội vàng muốn giúp. Thấy người của ngươi đánh ở bờ sông, người Cao Cú Lệ lại xông đến kịch liệt như vậy, ý của ta là đem kị binh giúp ngươi một trận. Ai nhờ đến giữa dòng tốc độ kị binh giữ không nổi, nên mới phải cùng người của ngươi ở lại lăn lộn.
Băng bó vết thương của Hùng Khoát Hải xong, thân binh đứng dậy rời đi. Hùng Khoát Hải cúi đầu nhìn xuống miệng vết thương trên vai, máu không ngừng thấm ra ngoài, điều này làm gã rất bực bội. Có điều Thiết Lão Lang là thân tín của Yến Vân tướng quân, gã đối với vị tướng quân thiếu niên kia vô cùng kính phục, cho nên cũng không nói thêm gì. Vừa rồi gã mang theo ngàn tinh binh tấn công bờ Bắc Tát Thuỷ, lúc đó sắp giết được lên bờ rồi, ai ngờ Thiết Lão Lang bỗng nhiên mang kị binh xông ra hỗ trợ. Ai biết nước sông tuy cạn nhưng đáy sông toàn là đá vụn, bị binh không thể tăng tốc, ngược lại còn kéo chậm bộ binh theo mình. Kị binh xông lên rối loạn đội hình bộ binh, người Cao Cú Lệ nhân cơ hội vồ đến tấn công.
- Ta đã nói trước với ngươi rồi đấy!
Tiết Vạn Triệt nhìn Thiết Lão Lang một cái. Y thật không ngờ Yến Vân lại có thủ hạ ngu xuẩn như vậy. Vừa rồi rõ ràng nói với hắn kị binh trong thuỷ chiến không có ưu thế gì, còn không bằng bộ binh xếp hàng dồn lúc đánh về phía trước. Nhưng vừa rồi Thiết Lão Lang không ngờ không hỏi một câu đến mình liền mang người xông tới. Nếu y biết đây là mưu kế của Lý Nhan, chỉ sợ sẽ tức đến hộc máu.
Thiết Lão Lang ăn năn nói:
- Là ta đã quá nóng lòng. Rõ ràng đã có thể lên bờ, ngay thời điểm quan trọng… Lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng qua sông sau đó mang người trở lại ứng cứu Yến tướng quân. Thời gian kéo dài càng lâu, Yến tướng quân bên kia càng nguy hiểm. Ngài chỉ có ba nghìn nhân mã!
Tiết Vạn Triệt ngẩn ra, lập túc gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, không trách ngươi nóng vội như vậy. Yến Vân bên kia thay chúng ta cầm chân người Cao Cú Lệ, chúng ta đúng là cần nhanh hơn nữa.
Hùng Khoát Hải đứng lên, xách mạch đao trong tay chậm rãi nói:
- Giao cho ta một ngàn người, ta quyết xông qua lần nữa.
Thiết Lão Lang vội vàng nói:
- Lần này để ta!
Hùng Khoát Hải khoát tay áo nói:
- Kị binh của ngươi chỉ cần qua sông rồi sẽ không ai chống đỡ được. Người Cao Cú Lệ không có phương pháp đối phó với tinh kỵ của Đại Tuỳ chúng ta. Phương pháp xử lý trước đó của Yến tướng quân không tệ, khinh kị binh dùng liên nỏ và mũi tên lông vũ bắn chết người Cao Cú Lệ, căn bản cũng không cứng rắn đối đầu với thương trận của chúng, người Cao Cú Lệ chỉ có thể trơ mắt bị đánh. Hơn nữa kị binh của chúng ta không nhiều, qua sông rồi mới là thời điểm chân chính dụng quân.
Gã siết chặt dây quấn giáp, sau đó mới ôm quyền nói với Thiết Lão Lang và Tiết Vạn Triệt:
- Còn làm phiền tướng quân phái cung tiễn thủ áp lui phòng tuyến của người Cao Cú Lệ xuống.
Tiết Vạn Triệt nói:
- Ta sẽ đích thân chỉ huy!
Thiết Lão Lang tính toán một hồi, biết có tiếp tục cũng không bù nổi cái mất. Y chỉ vào con dốc cao cách đó không xa nói:
- Ta đi trước xem Yến tướng quân ở đâu. Hùng Lữ suất chỉ cần để ý dẫn người xung phong đi đầu. Ta lần này tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm, lập tức dẫn người đi đón tướng quân nhà ta, sau đó trở về tập hợp cùng các người.
Tiết Vạn Triệt suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi vẫn nên qua sông cùng đại quân đi, ngươi đi tiếp ứng Yến tướng quân, trong vạn quân căn bản không phân biệt được phương hướng, nếu như ngươi mang theo kị binh lâm vào trùng vây lần nữa, Yến Vân còn phải dẫn người cứu ngươi.
Trong lòng Thiết Lão Lang thở dài, tự nói với mình: Chiêu này của Thiếu tướng quân xem như không áp dụng được nữa rồi. Tuy nhiên lời của Tiết Vạn Triệt không phải là không có lý, trong biển người xông ra ngoài, rất khó phân biệt phương hướng. Nếu như lỡ không tìm thấy Thiếu tướng quân, lúc muốn trở về cũng rất khó khăn.
- Được. ta nghe theo hiệu lệnh Tiết Tướng quân.
Tiết Vạn Triệt gật đầu nói:
- Thổi kèn! Tất cả cung thủ tiến lên.
..
…
Lý Nhàn mang theo ba nghìn kị binh lượn theo hình vòng tròn lách quay lại, căn bản không liều mạng cùng nhân mã của Ất Chi Văn Đức. Kỵ binh thoát khỏi vòng vây tốc độ cũng không nhanh hơn, chỉ hướng về nơi ít người Cao Cú Lệ thuận đường cứu người Đại Tuỳ sắp bị bao vây ra. Người Cao Cú Lệ đuổi theo phía sau ngày càng nhiều, nếu từ chỗ cao nhìn xuống, Lý Nhàn suất lĩnh kị binh trông giống như đang bị một trận bão cát đuổi theo.
- Thiếu tướng quân!
Đông Phương Liệt Hoả đuổi theo phía sau Lý Nhàn, thấp giọng hỏi:
- Kéo dài đủ lâu rồi. Bờ Bắc quân Tuỳ đã hoàn toàn tan tác. Vũ Văn Thuật đã mang thân binh chạy thoát, chúng ta nên giết quay về được rồi!
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Tốt lắm! Chúng ta lập tức giết quay về.
Ất Chi Văn Đức rất phẫn nộ, tức giận hận không thể một hơi nuốt trôi cái tên Hắc giáp tướng quân của Đại Tuỳ kia. Lần đầu tiên, ở bờ đông Liêu Thủy, y giả là một kị binh bình thường muốn xem Hoàng Đế Đại Tuỳ hồ đồ kia rốt cuộc là định làm cái quái quỷ gì. Kết quả là bị tên tướng quân áo giáp đen kia truy sát mấy trăm mét, suýt nữa bỏ mạng. Lần thứ hai, ngay ngoài thành Bình Nhưỡng, y đã từ trong quân Tuỳ thoát thân, lại là cái tên mặc áo giáp đen kia mang theo mười mấy người cũng điên cuồng xông lại, bắn trúng mình liên tục hai mũi tên. Nếu không phải mình mặc bì giáp ba tầng, chỉ sợ hai mũi tên đó đã lấy mạng mình. Hơn nữa lúc rơi xuống đất bị chiến mã đạp trúng đùi, một chân đã bị phế đi.
Lần thứ ba, em trai mình yêu thương nhất Ất Chi Văn Lễ bị quân Tuỳ chém chết ở bờ Bắc Tát Thuỷ, sau đó y hỏi binh lính chạy thoát mới biết được, người phi sóc giết đệ đệ y chính là tên mặc áo giáp đen kia. Thù này quyết không đội trời chung.
Nhưng ngay tại vừa rồi, y lại lần nữa bị Hắc giáp tướng quân kia gạt tiếp. Rõ ràng hắn mang theo kị binh lao đến, rõ ràng bên cạnh mình thương trận đã chuẩn bị xong, nhân mã ở hai cánh cũng bao bọc rồi, vậy mà cái tên tướng quân nhà Tuỳ kia không ngờ mang theo kị binh bỏ chạy. Đây là nỗi nhục của y, là nỗi nhục của hai mươi mấy vạn đại quân Cao Cú Lệ đang ở bờ nam trong tay y, nhưng lại không có cách nào bắt được kẻ kia.
Bị mất mặt, hơn nữa là liên tiếp mất mặt, Ất Chi Văn Đức cảm giác như huyết mạch mình đang thiêu đốt, đốt cháy đến mức ngay cả miệng vết thương cũng không cảm thấy đau.
Nỗi phẫn nộ trong lòng Ất Chi Văn Đức lúc này dù không một ai có thể lý giải được. Loại hận này, chỉ có mình y biết. Nếu không thể giết tên Hắc giáp tướng quân nhà Tuỳ kia, không thể băm hắn thành trăm thây vạn đoạn, trong lòng của y chỉ sợ sẽ thấp thỏm cả đời. Cho nên, y mới có thể ra lệnh đại quân truy kích, bất kể thế nào cũng phải bắt lấy tên tướng lĩnh áo đen kia.
Y nắm trong tay trọng binh, hơn nữa đang chiếm ưu thế, nhưng lại bị tên tướng quân nhà Tuỳ kia dễ dàng lừa hơn một lần, y làm sao nhẫn nhịn được? Sao có thể nhìn cho tên tướng quân nhà Tuỳ kia thêm một cơ hội nữa lừa mình nữa?
..
…
Lý Nhàn dẫn người xoay một vòng, ném người Cao Cú Lệ lại đằng sau, dự tính lách qua nhân mã người Cao Cú Lệ trực tiếp tiến lên, vượt qua toàn bộ chiến đoàn, sau đó phối hợp với bộ tốt của Tiết Vạn Triệt. Sở dĩ thành cái vòng luẩn quẩn như vậy, cũng là để người Cao Cú Lệ không biết được ý định của mình.
Nhưng khi sắp hất mở người Cao Cú Lệ, một đội chừng vạn kỵ binh từ một bên lách qua, lấp kín con đường phía trước của bọn hắn.
- Kỵ binh Cao Cú Lệ?
Lạc Phó cau mày kêu một tiếng.
- Như vậy cũng gọi là kị binh?
Triều Cầu Ca xuất thân Huyết Kị bĩu môi, cực kì khinh thường. Quả thật, trong mắt y, kỵ binh Cao Cú Lệ phía trước quả thật quá mất mặt. Đừng nói không có trang bị chỉnh tề, ngay cả chiến mã cũng không đủ. Bên trong đội ngũ kỵ binh hơn vạn người chẳng những tất nhiều là ngựa chậm, còn có la, thậm chí còn có lừa làm người khác không nhịn được cười.
Cao Cú Lệ so với người Mạt Hạt, Khiết Đan, người Hề tuy rằng khoảng cách không quá xa nhưng vì lãnh thổ có nhiều đồi núi nên không thích hợp chăn thả ngựa. Bởi vì thời tiết giá lạnh, đồi núi chiếm đa số, vậy nên trâu cày đều rất ít. Tuy Cao Cú Lệ và bộ tộc thảo nguyên vẫn có giao thương qua lại, nhưng vì Đại Tuỳ, người trong thảo nguyên cũng không tiện bán nhiều chiến mã cho Cao Cú Lệ. Lãnh thổ phía Bắc Cao Cú Lệ còn có thể nuôi ngựa, thực ra chỉ là một vùng phía Bắc sông Mã Tý. Qua sông Mã Tý là đồi núi trập trùng, khí hậu cực kì khắc nghiệt, cho dù muốn nuôi cũng rất khó sống.
Mà phía Bắc sông Mã Tý là các thành chủ, căn bản cũng không phải thuần phục hoàn toàn Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên. Kỵ binh trong tay họ cộng lại cũng không ít, nhưng đều là tài sản tư nhân của họ.
Thế nên nhân mã dưới trướng Ất Chi Văn Đức, ba vạn kỵ binh đều không dám ra ngoài
Đối mặt với một đội kị binh như vậy, khó trách Triều Cầu Ca sẽ bĩu môi. Kị binh Đại Tuỳ không giống với người trong thảo nguyên. Lập quốc nhiều năm như vậy, Đại Tuỳ phần lớn nhờ vào bộ binh tinh nhuệ. Hơn nữa trong chiến tranh với người Đột Quyết, dựa vào bộ binh đánh tán kỵ binh thảo nguyên là niềm tự hào nhất của Đại Tuỳ. Đối mặt với kỵ binh thảo nguyên, bộ binh Đại Tuỳ đã có không ít chiến thuật mĩ mãn. Nhưng điều này không có nghĩa là kỵ binh Đại Tuỳ không hùng mạnh. Từ trận chiến Đạt Khê Trường Nho ở Hoằng Hoá có thể nhận ra, kị binh Đại Tuỳ hùng mạnh đến nghe đã rợn người rồi.
Một trận đại chiến tại Hoằng Hoá năm đó, Đạt Khê Trường Nho suất lĩnh hơn hai ngàn kị binh gặp Khả Hãn Đột Quyết thân chinh dẫn bốn mươi vạn liên quân bộ tộc, trong đó hai mươi vạn Đột Quyết Lang kỵ được xưng là trí nhuệ thiên hạ. Nhưng chỉ có lần đó, hơn hai ngàn quân tinh nhuệ Đại Tuỳ huyết chiến ba ngày, giết hơn một một vạn rưỡi kỵ địch. Tuy rằng sống sót không đến hai trăm người nhưng Khả Hãn Đột Quyết sợ đến mức lui binh mà về. Bốn mươi vạn đại quân, không những không thể tiêu diệt được hơn hai ngàn kỵ binh Đại Tuỳ, mà cái giá phải trả còn nhiều hơn gấp mười lần. Hơn nữa Khả Hãn Đột Quyết từ đó suy ra vũ lực Đại Tuỳ rất mạnh, không dễ gì đánh bại, cho nên mới mang người quay về thảo nguyên.
Đây chính là quân uy Đại Tuỳ, đây chính là kị binh Đại Tuỳ.
Nhìn lại kị binh Cao Cú Lệ, rất nhiều người trong bọn họ ngay cả thân giáp nhẹ cũng không đồng đều, ở trước ngực mang thêm mấy tấm gỗ, có người rõ ràng chỉ mặc áo vải. Khí giới của họ cũng không chỉnh tề như kỵ binh Đại Tuỳ. Không nói đến sóc dài, hoành đao của người Cao Cú Lệ cực kỳ lạc hậu, ngay cả trên đầu gỗ gắn đầu sắt làm trường mâu cũng đều không đủ một người một cây.
Cho nên tuy rằng kỵ binh dưới trướng Lý Nhàn không nhiều, nhưng mỗi người bọn họ đều ngập tràn tự tin. Phải đánh tan kị binh Cao Cú Lệ đang chặn đứng, kì thật cũng không phải quá khó.
Thực tế thì đúng là vậy, Ất Chi Văn Đức đến cuối cùng mới đem kị binh ra ngăn chặn Lý Nhàn. Mà y thật không ngờ trong hoàn cảnh như vậy sức chiến đấu của tinh kỵ Đại Tuỳ vẫn thật sung mãn. Lý Nhàn lần này đã cho Ất Chi Văn Đức một bạt tai thật vang dội, vô cùng độc.
Hơn ba ngàn tinh kỵ Đại Tuỳ giống như một lưỡi đao nhỏ tiến vào trong hơn vạn kị binh Cao Cú Lệ, như cắt đậu hũ, chia binh trận Cao Cú Lệ thành hai phần. Kị binh Đại Tuỳ xông lên phía trước lấy Lý Nhàn làm mũi tên, mấy trăm cây sóc dài giống như máy xay thịt từng bước thắt cổ người Cao Cú Lệ. Kị binh phía sau xé hổng lỗ mở rộng thêm, thẳng tiến xé đôi đội ngũ Cao Cú Lệ như xé thịt.
Ất Chi Văn Đức trơ mắt nhìn tên hắc giáp tướng quân của Đại Tuỳ nghênh ngang rời đi, tức giận đến hộc máu mà ngất đi.
Thiếu niên lang, bên sông Tát Thuỷ
Giết giặc nhàn nhã.
Dùng kỵ phá trận!