Không biết bao nhiêu người của Cao Cú Lệ chạy đến hàng ngũ Lý Nhàn. Từ chỗ cao quan sát toàn cục bờ nam Thuỷ Tát, phủ binh Đại Tuỳ do Lý Nhàn dẫn đầu như một đầu rồng dài. Mà người Cao Cú Lệ đông nghìn nghịt tạo thành một vòng xoáy thật lớn, đang xoắn về hướng đội ngũ phủ binh trên đà mở rộng phá vòng vây ra ngoài.
- Tướng quân!
Lạc Phó từ phía sau vội vàng đuổi theo Lý Nhàn, vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Hay là thu lại đi. Nếu tiếp tục xuống nữa, chỉ sợ chúng ta lại rơi vào vòng vây của bọn người Cao Cú Lệ. Bờ nam quá nhiều người Cao Cú Lệ, nếu lúc này muốn đem nhiều người ra ngoài, sợ rằng không cứu nổi. Nhân lúc sĩ khí tràn trề, chúng ta liều chết xông ra ngoài đi.
Lý Nhàn không phải không để ý đến phản ứng của người Cao Cú Lệ, hắn cũng không phải là loại người không biết tiến biết lùi
Lý Nhàn cau mày, nhìn người Cao Cú Lê đông nghìn nghịt đang ở phía xa cuồn cuộn tuôn đến. Nhìn lại phía sau mình, kỵ binh đại khái có hơn bốn nghìn người, một vạn bảy mươi tám ngàn bộ binh đều ở lại cùng Tiết Vạn Triệt ở phía sau. Thật ra, Lý Nhàn biết dù có liều chết xông ra thì cứu được phủ binh Đại Tuỳ cũng không được bao nhiêu. Hơn một nửa nhân mã đều đã được tập hợp lại, phần phủ binh còn lại cơ bản đều bị Cao Cú Lệ chia ra bao vây, từng bước từng bước vào cứu, cứu ra chỉ sợ người chết trận còn nhiều hơn người được cứu.
Hơn nữa, quân lính hiện tại nhờ vào khát vọng sống mà chuyển thành ý chí chiến đấu, Thời gian kéo dài càng lâu, một khi lại lâm vào trùng vây, chỉ sợ sĩ khí sẽ tụt dốc không phanh. Điều này Lý Nhàn biết rõ, hắn không hề ngốc, nhưng trong ánh mắt của hắn, Lạc Phó có thể nhìn ra vẻ điên cuồng. Y bắt đầu lo lắng, Lý Nhàn là người cố chấp đến điên cuồng, y biết, người như vậy, nếu thực sự điên cuồng so với người khác còn đáng sợ hơn.
- Thiếu tướng quân!
Thiết Lão Lang lau vết máu, chỉ xuống bờ Bắc nói:
- Phía Bắc cũng có đại đội người của Cao Cú Lệ, chúng ta không chần chừ được nữa rồi.
Lý Nhàn như đã hạ quyết tâm thật lớn, quay đầu nói với Thiết Lão Lang:
- Thiết Lão Lang, huynh mang theo một ngàn kị binh, hội hợp cùng Tiết Vạn Triệt đem người qua sông trước.
- Thiếu Tướng quân, ý người là…?
Thiết Lão Lang vội vàng hỏi
Lý Nhàn nói:
- Bộ binh qua sông quá chậm. Nếu không cầm chân người của Cao Cú Lệ, người chúng ta ra ngoài được sợ không nhiều. Huynh mang theo một ngàn kị binh phối hợp tác chiến với Tiết Vạn Triệt, trên đường để lại kí hiệu của sơn trại chúng ta. Ta mang theo kị binh còn lại đánh thêm một trận nữa, tranh thủ cho các ngươi thêm chút thời gian.
- Không được!
Thiết Lão Lang vội vàng nói:
- Nếu đã nhất quyết phải xông ra, vậy để ta mang kị binh đi. Thiếu tướng quân cùng đại đội nhân mã qua sông trước đi.
Lạc Phó cũng đến:
- Tướng quân, người bây giờ không thể mạo hiểm nữa. Hiện tại phủ binh thu nạp tới đều nghe theo cờ hiệu của người, người chính là tâm phúc của bọn họ. Nếu như người có sơ suất gì, xem như các huynh đệ qua sông được cũng còn có ý nghĩa gì. Người đi trước đi, ta cùng Thiết Lão Lang dẫn người xông ra.
Lý Nhàn khoát tay áo nói:
- Yên tâm đi, đệ tự biết mình.
Hắn cười nói:
- Các huynh đã thấy ai sợ chết hơn đệ chưa? Đệ cẩn thận sống nhiều năm như vậy, làm sao lấy tính mạng mình đặt cược được. Từ trước đến nay đó không phải là tác phong làm việc của đệ. Yên tâm đi, đệ cam đoan các huynh trốn không khỏi đệ đâu.
Không đợi Thiết Lão Lang và Lạc Phó nói nữa, Lý Nhàn quay đầu kêu người gọi Hùng Khoát Hải còn đang chém giết tới. Hùng Khoát Hải một đao chém người của Cao Cú Lệ trước mặt thành hai mảnh, sau đó lui xuống. Mặt gã đầy máu tươi, lúc cười để lộ ra hai hàm răng trắng noãn. Răng nanh trắng cộng với sắc đỏ trên mặt tương phản nhau, cho nên trông càng dữ tợn.
- Tướng quân, có gì chỉ bảo?
Hùng Khoát Hải đánh giết một hồi say sưa nhễ nhại, nhưng nhìn không ra chút gì mệt mỏi. Gã nhếch miệng cười, có điều nụ cười hiền này ở trên gương mặt đầy vết máu lại có vẻ âm trầm.
- Giao cho ngươi một nhiệm vụ, hi vọng ngươi có thể làm tốt.
- Ngài cứ nói, ty chức tuyệt đối sẽ không phụ uỷ thác. Có phải là xông ra phía trước một trận không? Giao cho ta đi.
Hùng Khoát Hải vỗ ngực nói
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Xông lên phía trước không sai, nhưng cái cần là ngươi chuyển hướng xung phong về phía trước.
Lý Nhàn chỉ chỉ bên kia bờ sông nói:
- Hàng ngũ phía sau đều là bộ tốt (lính đi bộ), tốc độ rất chậm. Ngươi bây giờ cùng Thiết Lão Lang và Tiết Vạn Triệt, chọn một đám bộ binh thiện chiến vũ dũng. Ngươi mang người giết qua sông, mở đường cho bộ binh chúng ta qua sông. Thế nào? Được không?
Hùng Khoát Hả cười nói:
- Tướng quân yên tâm. Ty chức đi liền bây giờ
Gã đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên đứng lại quay đầu hỏi:
- Ai là Thiết Lão Lang?
Lý Nhàn bật cười ha hả, chỉ vào Thiết Lão Lang, nói:
- Là người này.
Hùng Khoát Hải nhìn Thiết Lão Lang, lại nhìn Phục Hổ Nô một bên, lập tức gật đầu nói:
- Nhớ rõ rồi. Chúng ta đi trước !
Gã nói xong xoay người rời đi, cũng không đợi Thiết Lão Lang.
Lý Nhàn cười nói:
- Người này thật sự là Vạn phu bất đương chi dũng.
Phục Hổ Nô ừ một tiếng nói:
- Đợi giết xong, ta phải tìm cơ hội cùng hắn đọ sức.
Lý Nhàn gật gật đầu, mỉm cười với Thiết Lão Lang, nói:
- Đi đi, không cần lo lắng cho đệ. Trong tay đệ còn hơn ba ngàn tinh kỵ, người của Cao Cú Lệ thiếu kị binh, đệ chỉ xung phong liều chết một trận rồi rút lui, bọn họ đuổi không kịp đâu.
Thiết Lão Lang còn đang do dự, Lý Nhàn nghiêm mặt nói:
- Thiết Lão Lang, đây là quân lệnh.
Thiết Lão Lang đành chỉ ôm quyền nói:
- Thiếu tướng quân cẩn thận một chút!
Lý Nhàn ừ một tiếng, bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Lúc qua sông không cần quá nhanh. Tìm người giả vờ qua Vũ Văn Thuật cầu viện, sau đó nghĩ cách khiến mọi người đều nghĩ “Vũ Văn Thuật bỏ bọn họ lại rồi”. Đệ nói lúc qua sông không cần quá nhanh, huynh có hiểu ý của đệ không?
Thiết Lão Lang ngơ ra, lập tức gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Lý Nhàn cười cười, nhỏ tiếng nói:
- Dù sao vất vả lắm mới thu nạp được những người thu nạp đã mất hết hi vọng kia, sau đó lại khiến bọn họ từ chỗ chết tìm ra đường sống, vậy họ mới nhớ kĩ chúng ta. Đây cũng là nguyên nhân đệ bảo huynh dẫn người trở về. Nhớ kĩ, Tiết Vạn Triệt người này tạm thời chưa cần dùng tới. Thân phận của hắn đặc biệt, làm không tốt lại phản tác dụng. Chỉ cần khiến quân lính tin rằng Vũ Văn Thuật đã bỏ lại bọn họ.
Thiết Lão Lang ừ một tiếng nói:
- Ta biết phải làm thế nào!
Lý Nhàn cười, lên giọng nói:
- Các huynh đệ, chúng ta giết hết một trận, sau đó lao ra.
Lạc Phó nhân cơ hội hô to một tiếng:
- Tả Đồn Vệ!
Lấy kỵ binh ba Chiết Xung doanh của Lý Nhàn làm chủ, mọi người cùng hô lên:
- Tiến về phía trước!
Độc Cô Chân theo cánh hông giục ngựa đến trước mặt Lý Nhàn, cau mày hỏi:
- Yến tướng quân có phải là nên qua sông rồi không? Người Cao Cú Lệ đã chú ý đến chúng ta, giết thêm nữa mất nhiều hơn được.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Ta đã phái người nói cho Tiết Vạn Triệt tướng quân, kêu hắn mang theo bộ tốt qua sông trước. Ta tính mang theo kỵ binh đánh thêm một trận, để tranh thủ thêm chút thời gian cho bộ binh qua sông.
Độc Cô Chân ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng tốt, nếu bộ binh bị bắt, những cố gắng trước đó của chúng ta đều uổng phí. Nói đi, đánh chỗ nào?
Lý Nhàn không nghĩ con cháu thế gia thoạt nhìn có chút tú khí này lại hiểu rõ ràng như vậy. Có lẽ ánh mắt của hắn có một thoáng ngắn hoảng hốt, lập tức bị Độc Cô Chân nhạy bén bắt được.
- Yến tướng quân, ta bây giờ chỉ có thể đi cùng hàng ngũ.
Độc Cô Chân giang tay tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Hơn nữa hiển nhiên, hiện tại nhân mã thu nạp thêm đều là nhìn cờ ngươi vẫy mà xông lên. Ta lúc này chỉ có thể theo ngươi cùng đi. Đầu tiên là ta không muốn chết. Thứ hai, ta cũng không phát hiện ra ngươi có mục đích gì khác.
Lý Nhàn cười cười, không để ý đến Độc Cô Chân nói mà đưa tay chỉ đến sườn núi ở phía xa:
- Đánh vào chỗ đó!
Độc Cô Chân nhìn theo hướng Lý Nhàn chỉ, chỉ thấy một giữa sườn núi sừng sững cắm một cây cờ Cao Cú Lệ.
Cái tên điên này!
Đây là phản ứng đầu tiên của Độc Cô Chân.
Thật ra có lúc Lý Nhàn đúng là người điên.
...
Thiết Lão Lang mang theo một ngàn kỵ binh tách khỏi đại đội nhân mã, đầu tiên là kêu vài thân binh của Yến Sơn trại Phi Hổ quân đến, thấp giọng phân phó vài câu. Sau đó đi ngược dòng người tìm Tiết Vạn Triệt.
- Tiết tướng quân, Yến tướng quân nói người trước hết cứ mang tất cả bộ tốt qua sông.
Thiết Lão Lang lau qua mồ hôi và máu trên trán, nói với Tiết Vạn Triệt.
- Vậy Yến Vân thì sao?
Tiết Vạn Triệt hỏi.
- Yến Tướng quân nói ngài mang theo kỵ binh xông lên phía trước, cản bớt vòng vây của người Cao Cú Lệ, để tranh thủ thêm ít thời gian cho bộ tốt. Yên tướng quân nói, xin ngài lập tức xuất quân qua sông, bằng không những cố gắng của chúng ta trước đó đều uổng phí. Vất vả lắm mới cứu được nhiều huynh đệ như vậy, không thể lại bị người Cao Cú Lệ bao vây.
Tiết Vạn Triệt vội vàng nói:
- Không được, phải cùng nhau phá vây. Ta đi tìm Yến Vân, ngươi cứ mang người xông qua sông đi.
Thiết Lão Lang lắc lắc đầu giơ tay chỉ chỉ nói:
- Tướng quân, chỉ sợ ngài đi cũng không kịp nữa rồi.
Tiết Vạn Triệt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dưới chiến kỳ Đại Tuỳ tung bay phía trước, gần bốn ngàn kị binh bỗng vạch ra một đường cong đẹp, chợt tăng tốc không ngờ hướng đến soái kì của Cao Cú Lệ.
Tiết Vạn Triệt sợ hãi nói:
- Yến Vân, hắn muốn làm gì?
Thiết Lão Lang nói:
- Tướng quân vẫn cứ nên gấp rút dẫn người qua sông. Thời gian trì hoãn càng lâu, tình cảnh Yến tướng quân càng nguy hiểm.
Tiết Vạn Triệt há miệng thở dốc, cuối cùng thành ra một tiếng thở dài:
- Chúng ta đi!
Lý Nhàn dẫn kỵ binh nện bước rầm rầm vọt đến chỗ của Ất Chi Văn Đức. Bởi vì lúc trước người Cao Cú Lệ xông quá nhanh, tổ chức lại kém, cho nên bảo vệ bên Ất Chi Văn Đức cũng không được nhiều. Võ sĩ các bộ tộc và lính đánh thuê chiêu mộ tới đã giết đỏ mắt, lúc này đúng là không còn chiến thuật gì đáng nói. Phần lớn người Cao Cú Lệ đều theo kèn lệnh phát hiện mà một lượng lớn quân Tuỳ giống như một toà Bảo Sơn đang hăng hái xông về phía bọn họ.
Ất Chi Văn Đức cũng không ngờ rằng đã đến mức này người Tuỳ lại dám xông lên.
Hơn nữa là đến bốn ngàn kị binh.
Dù là Cao Cú Lệ thiếu kị binh, nhưng mấy chục vạn đại quân tạo thành một chiến đoàn khổng lồ đang ở bên trong. Cho dù hơn ba nhìn kị binh Đại Tuỳ là quân tinh nhuệ nhưng cũng có thể làm nên được gì chứ? Ất Chi Văn Đức thật không ngờ cái tên tướng quân mặc Hắc giáp (áo giáp màu đen) của Đại Tuỳ này lại là người điên. Hắn dám mạo hiểm sẽ bị vây kín mà phát động tiến công đến chỗ mình, đúng là lấy trứng chọi đá. Tuy rằng bên cạnh y chỉ có hơn vạn thủ hộ, nhưng không hề nghi ngờ, người Cao Cú Lệ từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đến kia có thể cán ba nhìn quân Đại Tuỳ thành bột mịn.
- Thổi sừng! Nhất định cho quân bao vây tên tướng lĩnh giáp đen ngựa đen kia. Ta muốn moi gan hắn báo thù cho Ất Chi Văn Lễ
Ất Chi Văn Đức hận đến cắn môi, hai mắt đỏ ngầu ra lệnh.
Tiếng kèn vang lên. Người Cao Cú Lệ lập tức phát hiện ra kỵ binh của Đại Tuỳ không nhiều. Trang bị kỵ binh và chiến mã trong mắt người Cao Cú Lệ chính là một loại tài nguyên lớn.
Càng ngày càng nhiều người Cao Cú Lệ đi qua, muốn cuốn kỵ binh của Lý Nhàn vào vòng vây.
Cách soái kỳ của Ất Chi Văn Đức còn chừng mấy trăm mét, đội ngũ bên cạnh Ất chi Văn Đức đã bày bày trận ra nghênh đón. Trường mâu dày đặc tạo thành một rừng đao rậm rạp khó để vượt qua để đối mặt với kị binh, hơn một ngàn cung tiễn thủ cũng đã lên cung, chỉ chờ kị binh người Tuỳ xông đến.
Chỉ có điều Lý Nhàn lại không có ý dừng lại chút nào.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy người Cao Cú Lệ phía trước đã xông tới, đông nghìn nghịt nhìn không ra bao nhiêu binh mã. Nhưng chính vì vậy, trước khi người Cao Cú Lệ vây kín, không ngờbị kị binh tấn công, thành công xé một đường ra. Vòng vây xuất hiện vết rách.
Thời điểm còn chừng một trăm mét nữa, người Cao Cú Lệ bắn tên ra. Năm nghìn thủ trường mâu thủ Cao Cú Lệ hợp thành thương trận, khẩn trương đợi va chạm với khinh kị binh Đại Tuỳ.
Nhưng va chạm không xảy ra, bởi vì… Lý Nhàn căn bản không có ý định tấn công Ất Chi Văn Đức.