Tướng Minh

Chương 143: Qua sông (i)




Bởi vì lời khuyên của Lý Nhàn, Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng đích thân dẫn nhân mã tới Thượng du Tát Thủy tuần tra, đúng lúc gặp người Cao Cú Lệ đang tích nước, hai bên đánh nhau một trận kịch liệt. Người Cao Cú Lệ bị đánh lui, Tiết Thế Hùng sai người đi báo tin người Cao Cú Lệ chuẩn bị lợi dụng Tát Thủy ngăn đại quân lại cho Vũ Văn Thuật biết. Bản thân ông thì dẫn người lên Thượng du đóng quân để phòng người Cao Cú Lệ lại một lần nữa dựng đê ngăn nước.

Thoạt nhìn là một việc rất đơn giản, Lý Nhàn lại biết đây chỉ là vì mình biết trước được đoạn lịch sử này cho nên mới có thể phá được mưu kế của người Cao Cú Lệ ngăn nước để nhấn chìm quân Tùy. Trên thực tế, nếu không phải vì hắn vừa đúng lúc biết được mưu kế của người Cao Cú Lệ, với sỹ khí hiện nay của quân Tùy, với hiện trạng hiện tại của quân Tùy, các binh lính thậm chí ngay cả đi đường cũng đều sắp không có khí lực nữa rồi. Nếu dòng nước Tát Thủy chảy xiết, sợ rằng chính là một thảm họa. Trên thực tế, binh lính Đại Tùy hiện giờ hoàn toàn là dựa vào lực lượng tinh thần để chống đỡ. Nhân mã Tả Ngự Vệ không nhiều lương thảo bằng người khác. Một trận chiến ở Thượng du Tát Thủy hơn một vạn lính Tả Ngự Vệ giao chiến với hơn tám nghìn người Cao Cú Lệ, tổn thất hơn nghìn người. Mặc dù giết chết hơn hai nghìn quân địch nhưng cũng chỉ là đánh lui chứ không dồn lực truy kích tiêu diệt toàn bộ. Nếu là trước đó một tháng, tám nghìn binh lính Cao Cú Lệ với trang bị và huấn luyện này đều kém xa phủ binh Đại Tùy, không đủ để Tả Ngự Vệ nhét kẽ răng đấy.

Đó chính là bất đắc dĩ, Tiết Thế Hùng đã và đang lo lắng, nếu người Cao Cú Lệ dùng gấp đôi binh lực tấn công, chỉ e Tả Ngự Vệ hiện tại chỉ có thể chật vật rút lui.

Quân Tùy chân trước vừa mới rút lui, Cao Lệ Vương Cao Nguyên liền tuyên bố em trai ruột của mình Cao Kim phản quốc, Ất Chi Văn Đức được người ta mang vào Bình Nhưỡng. Cao Nguyên phong y là Binh mã Đại Nguyên soái, thống soái binh mã cả nước đi quyết chiến với quân Tùy.

Trước đây, Ất Chi Văn Đức cử người tới Thượng du Tát Thủy, vốn muốn mượn uy lực của Tát Thủy để dạy cho người Tùy một bài học, không ngờ người Tùy lại phá mất diệu kế của y. Không còn cách nào khác, Ất Chi Văn Đức đành phải buông tha, chuyển sự chú ý vào làm thế nào nhân lúc quân Tùy rút lui tạo được đòn tấn công lớn nhất cho đối phương. Liên quân Cao Cú Lệ từ các bộ tộc các thành đã tới, tổng binh lực không dưới bốn mươi vạn, còn nhiều hơn quân viễn chinh của Đại Tùy rất nhiều.

Biết tin tam đệ Ất Chi Văn Lễ của mình bị giết chết, Ất Chi Văn Đức tức đến hộc máu ra.

Chỉ là sự cứng rắn của người này vào lúc này khiến người ta kinh ngạc. Y không bị vết thương nặng trên cơ thể đánh bại, cũng không bị sự thật người thân chết trận đánh bại, tất cả thù hận của y hóa thành sức mạnh báo thù, chống đỡ cơ thể tàn tật chỉ huy cuộc chiến tranh này.

Quân viễn chinh Đại Tùy đã hết lương thực rồi, bây giờ lực lượng tinh thần chống đỡ của họ chỉ là hai chữ.

Về nhà.
Từ khi Lưu Sỹ Long giữ Bảo Sơn Vương Cao Cú Lệ Cao Kim ở lại, Vũ Văn Thuật liền có dự cảm lần này có lẽ thực sự đã bị đánh bại rồi. Cho nên, ông hạ lệnh đại quân xuất phát ngay trong đêm, vượt sông Tát Thủy với tốc độ nhanh nhất. Vũ Văn Thuật cảm thấy may mắn chính là chàng thiếu niên tên Yến Vân đó đã phát hiện ra âm mưu của người Cao Cú Lệ. Nếu không khi đại quân vượt được nửa sông, người Cao Cú Lệ liền phóng nước xuống, kết cục cũng dễ thấy được. Nhưng hiện tại Vũ Văn Thuật lại có chút không vui, bởi vì khi hạ lệnh lui quân, cảm giác của ông rõ ràng thấy binh lính đã không còn sức lực để chiến đấu nữa. Về nhà là tín niệm chống đỡ họ tiếp tục bước tiếp, cũng chính vì về nhà, sỹ khí của họ vào thời khắc này bỗng như đều tiêu tán hết.

Nỗi nhớ nhà như dao cắt, ai nấy đều cảm thấy bất an.

Vũ Văn Thuật không biết, một cánh quân như vậy, khi đối mặt với muôn vàn khó khăn liệu có ý chí để khắc phục mọi khó khăn không.

Lấy Tả Kiêu Vệ của Kinh Nguyên Hằng làm tiên phong, lấy Tả Đồn Vệ của Tân Thế Hùng cản phía sau, quân viễn chinh Đại Tùy bước trên đường về, chỉ là thời khắc này không ai biết ngày mai của mình sẽ thế nào? Là chết trận, hay là chết đói?

…….

………

Ất Chi Văn Đức triệu tập thủ lĩnh các bộ tộc dưới trướng và chủ thành các thành lại. Bốn thân binh đỡ ý đứng trước mặt mọi người. Bởi vì vừa mới biết được tin chết của Ất Chi Văn Lễ, sắc mặt của Ất Chi Văn Đức âm trầm, hai mắt đỏ hoe. Ất Chi Văn Lễ là người em mà y thương yêu nhất từ khi còn nhỏ, cũng là người nối nghiệp gia tộc của y được bồi dưỡng từ nhỏ. Bây giờ, Ất Chi Văn Lễ đã chết rồi, mình tàn phế, Ất Chi Văn Thanh vẫn còn ở thành Liêu Đông khổ sở trấn thủ cũng không biết bây giờ có còn sống hay không? Tất cả những điều này đều là người Tùy tạo ra. Nỗi hận trong lòng y đã tới bước mà người bình thường không thể lý giải được. Y bây giờ hận là không thể bắt được Vũ Văn Thuật, sau đó ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Nhưng, ông trời đều công bằng với mỗi người. Bởi vì y giật dây Cao Nguyên không để ý tới lời triệu kiến của Hoàng đế Đại Tùy, trêu chọc vũ lực đế quốc Đại Tùy. Chiến tranh đã khiến y mất đi một người em trai, mất đi một cái chân, cũng mất đi vô số họ hàng. Đó là sự trừng phạt của ông trời dành cho y. Ất Chi Văn Đức không thể phản kháng lại được. Nhưng tương tự như thế, bởi vì sự kiêu ngạo tự đại của Hoàng đế Đại Tùy. Bởi vì đạo đức nhân nghĩa giả vờ giả vịt của người Tùy mà chọc giận ông trời. Bây giờ, ông trời sẽ cho Ất Chi Văn Đức cơ hội, mà không phải là người Tùy. Ất Chi Văn Đức biết, cuối cùng mình sẽ giành được thắng lợi.

- Các ngươi biết mình phải làm thế nào rồi chứ?

Ánh mắt Ất Chi Văn Đức đảo qua mặt từng người, trầm giọng hỏi.

- Xin Đại nguyên soái hạ lệnh!

Chúng tướng Cao Cú Lệ đồng thanh nói.

Ất Chi Văn Đức chậm rãi gật đầu:
- Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, những chuyện khác đều không cần phải nghĩ tới. Đó chính là đuổi theo, từ bốn phương tám hướng đuổi theo, giống là sói cắn chết người Tùy đáng ghét đó! Không được dừng lại, không được gián đoạn, lấy hết dũng khí của các ngươi để tiếp tục truy sát liên tục người Tùy. Ta không có chiến thuật gì có thể cho các ngươi biết. Nếu nói có, vậy thì chính là bằng bất cứ giá nào cũng phải truy sát người Tùy. Đó chính là chiến thuật.

- Đừng có dừng, người Tùy đã xong rồi. Dù họ có thể vượt sông Tát Thủy, nhưng họ đã không còn lương thực, không thể đi xa được. Dù họ đều là mãnh hổ, hiện giờ cũng đã đói không há được miệng ra, không giơ nổi móng vuốt lên nữa rồi. Cho nên, không cần phải sợ họ. Bây giờ tới lượt họ sợ. Đi đi, các con, dẫn võ sỹ bộ tộc các ngươi đi, dùng vũ khí trong tay các ngươi để người Tùy biết họ phải trả giá thế nào! Người Tùy kiên trì không được bao lâu nữa. Từ Tát Thủy tới Mã Tý Thủy hơn nghìn dặm, sẽ là địa ngục của người Tùy!

Y khoát tay, ra hiệu thủ hạ xuất phát:
- Đi đi! Giết chết toàn bộ người Tùy, để họ phải trả giá!

- Trả giá thật lớn!

Hàng trăm tướng lĩnh đồng thanh hô vang một câu, sau đó quay người bước về phía đội ngũ của mình. Họ từ các nơi tới, chính là để tham gia vào trận quyết chiến sau cùng này. Trước đây quân Tùy đã ép họ tức không thở được, cuối cùng thời khắc báo thù cũng đã tới rồi.

Ra chẳng phải là bất lợi cho chúng ta sao?
Buổi chiều khi quân viễn chinh Đại Tùy bắt đầu vượt qua Tát Thủy. Vũ Văn Thuật cử Tả Đồn Vệ của Tân Thế Hùng bố phòng bên bờ sông Tát Thủy. tiếp nhận nhân mã của Tả Ngự Vệ, đề phòng người Cao Cú Lệ lại một lần nữa đánh ở Tát Thủy. Ba mươi vạn đại quân vượt sông không phải một chốc là có thể qua đấy. May mà đoạn này của Tát Thủy nước nông. Dù không cần thuyền, dựng cầu phao cũng có thể vượt được sông. Nhưng dù vậy, bởi vì thể lực binh lính thực sự không đủ, cho nên tốc độ vượt sông không nhanh.

Dưới sự chỉ huy của Tân Thế Hùng, Tả Đồn Vệ bày trận bố phòng ở bờ nam Tát Thủy.

- Yến Vân đâu? Sao không thấy hắn tới?

Tân Thế Hùng nhìn quanh một chút hỏi.

Có người thấp giọng nói:
- Yến Biệt tướng dẫn người ở bờ sông bên kia để duy trì trật tự vượt sông. Lúc trước đã sai người tới bẩm báo với Đại tướng quân rồi. Hắn nói lo lắng người Cao Cú Lệ tập kích từ bờ bắc, cho nên tạm thời chưa qua sông để hội hợp.

Tân Thế Hùng gật đầu, lúc này ông cũng không còn tâm trạng nào để tính toán với Lý Nhàn có hành động thất lễ nữa. Đại quân rút lui, nếu người Cao Cú Lệ không nhân cơ hội truy sát là không thể được. Từ sau khi Mạch Thiết Trượng tử chiến, ông mới được độc lĩnh một quân đấy, kinh nghiệm lý lịch trong Đại tướng quân các quân là nông nhất, cho nên bị các lão hồ ly đó xa lánh cũng là chuyện bình thường. Kỳ thực ông sớm đã dự tính được Vũ Văn Thuật sẽ để mình chặn phía sau, nhưng không nghĩ được ra lý do từ chối. Điều này khiến ông thấy tức giận, tức đến nỗi muốn chửi lớn một tiếng.

- Sai người đi nói với Yến Vân, chờ sau khi đại quân qua sông hết, đicuối cùng đi!

Tân Thế Hùng lạnh lùng nói.

Thân binh hô lên một tiếng, liền qua sông đi tìm Lý Nhàn.

Tân Thế Hùng nhìn các binh lính quân Tùy qua sông, nhìn binh lính Đại Tùy kiêu ngạo đó ai nấy đều cúi đầu không ra bộ dạng gì, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi bi ai vô bờ. Nhớ lại mấy tháng trước đại quân trước khi vượt sông Liêu Thủy Bệ hạ đứng trước mặt đại quân khẳng khái nói chuyện. Khi đó, sỹ khí đại quân sao mà cao ngạo thế? Trận chiến đầu tiên Liêu Thủy, dù lão tướng quân Mạch Thiết Trượng tử chiến, nhưng cũng chính vì như vậy, mình mới có thể tiếp quản Tả Đồn Vệ từ tay Mạch Thiết Trượng. Lúc đó, ý chí của mình cao ngạo thế nào? Nhưng mấy tháng ngắn ngủi sau, ông cảm thấy mình giống như một người già đã ở tuổi xế chiều, toàn thân đều có bốc lên mùi hôi thối. Mùi này bây giờ bay khắp cơ thể tất cả mọi người quân Tùy.

- Tăng thêm du kỵ thám báo, tăng cường tuần tra nghiêm ngặt trong vòng 20 dặm!

Tân Thế Hùng hít sâu một hơi, lập tức chuyển ánh mắt về phía các bính lính đang vượt sông rời đi.

Đang nói, bỗng từ phía xa ba bốn kỵ nhân mã chạy tới, vừa phi ngựa và khàn giọng hô cái gì đó.

Tân Thế Hùng lắng tai nghe, lập tức tái mặt.

- Địch tập kích! Địch tập kích! Người Cao Cú Lệ!

Kỵ binh từ xa lớn tiếng hô lên. Đó là thám báo của ông cử đi lúc trước. Trong tiếng hô còn mang âm run rẩy, còn có nỗi sợ hãi vô cùng.

Nên tới vẫn phải tới rồi.

Tân Thế Hùng bỗng thấy cô đơn. Nếu mình chết trận, không biết trong sử sách tương lại sẽ ghi thế nào về mình?

- Thổi kèn! Tả Đồn Vệ, chuẩn bị nghênh địch!

Vứt bỏ tâm tư lung tung lộn xộn trong đầu, Tân Thế Hùng bước nhanh ra. Sau ông, mười mấy tướng lĩnh Tả Đồn Vệ ai nấy đều với vẻ mặt nghiêm nghị, họ cầm chắc hoàng đao ngang sườn, ngẩng đầu lên, nhìn về phía khói bụi mờ mịt nơi xa, ánh mắt dứt khoát.

………

…….

Đúng vậy, hơn mười vạn nhân mã Cao Cú Lệ từ bốn phương tám hướng lao tới. Mặc dù quân Tùy đã có sự phòng bị, nhưng các binh lính đã đói đến mức không còn sức chiến đấu nữa. Tả Đồn Vệ phụ trách cản phía sau đánh với quân địch hơn hai canh giờ, đánh lui được người Cao Cú Lệ không dưới 10 lần tấn công mãnh liệt. Nhưng cuối cùng vì người ít không đánh lại đông, lùi dần về phía sau lại lùi thẳng xuống bờ sông Tát Thủy. Sau lưng là nước, mà binh lính Đại Tùy chiến đấu lần này không thể sáng tạo kỳ tích, đối mặt với hơn mười vạn quân địch bao vây, họ muốn giết giặc, nhưng lực bất tòng tâm.

Vũ Văn Thuật lệnh cho Tả Võ Vệ Đại tướng quân Vương Nhân Cung dẫn quân chi viện Tả Đồn Vệ ngăn địch. Vương Nhân Cung cố ý kéo dài tới khi Tả Đồn Vệ đã rút lui tới bờ sông mới dẫn quân tiến lên. Sau đó lập tức lấy lý do bờ sông không có chỗ đứng lại lui xuống. Kết quả bởi vì các binh lính rút lui quá hoảng loạn mà bị người Cao Cú Lệ nhân cơ hội truy sát, thương vong vô số.

Chiến dịch này quân Tùy chết trận hơn ba vạn người. Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Tân Thế Hùng tử chiến.

Vương Nhân Cung bị trúng mũi tên bắn vào vai, bỏ lại binh lính Tả Võ Vệ, dẫn mấy trăm thân binh bỏ chạy. Mà lúc này, bao gồm cả Tả Võ Vệ, Tả Đồn Vệ và Hữu Kiêu Vệ ở bên trong hơn bốn vạn binh lính đều đã bị bao vây.

Bờ bắc, Lý Nhàn bật người sang bên sông, thấy cảnh tượng thảm thiết ở bờ nam, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc này còn lại ở bờ nam không qua sông được là nhân mã còn sót lại của Tả Đồn Vệ, phân nửa Tả Võ Vệ, một bộ phận Hữu Kiêu Vệ khoảng hơn bốn vạn nhân mã, Tân Thế Hùng chết trận. Vương Nhân Cung bỏ chạy, mất đi Đại tướng quân chỉ huy, nhân mã quân Tùy rối loạn. Các binh lính tranh nhau qua sông, lại bị người Cao Cú Lệ từ phía sau lao tới giống như bầy sói căn xé từng lớp từng lớp xuống.

Binh lính Đại Tùy có tố chất huấn luyện, cho dù là họ có thiện chiến, nhưng đói khát đã khiến họ mất đi sức lực chém giết, cũng không có ý chí chiến đấu không ngừng lao về phía trước, ngẫu nhiên có quan quân cấp thấp dẫn một đội nhân mã nhỏ phát động phản công người Cao Cú Lệ. Nhưng rất nhanh giống như một viên đá ném xuống chìm trong dòng nước lũ của người Cao Cú Lệ. Tướng quân cấp trung cấp và cấp thấp không ngừng nỗ lực tổ chức binh lính thành trận phòng ngự, nhưng lính Tùy đã bị mất đi ý chí và dũng khí, chỉ cố gắng liều mạng chen chúc xuống giữa lòng sông, căn bản không quan tâm tới sự gào rú của họ.

Đại đội người Cao Cú Lệ được trang bị vũ khí thô sơ như đàn sói xông lên, cắn xé hậu đội quân Tùy. Mỗi miếng cắn lên đều xé một mảng lớn da thịt xuống.

Những võ sỹ bộ tộc nhỏ Cao Cú Lệ đó bình thường căn bản không dám giao chiến với quân viễn chinh Đại Tùy. Nhưng lúc này, biết khí số quân Tùy đã tận, họ ai nấy đều bị vũ khí tinh xảo trên người binh lính quân Tùy hấp dẫn mà nổi dã tính. Trong tay múa may dao nhỏ chế tác thô sơ, trường mâu, thậm chí là cây gậy, mỗi cái đều có thể kích động tạo ra một vũng máu loang.
Tiểu đội quân Tùy có tổ chức, dưới sự chỉ huy của tướng tá cấp thấp, tổ thành một phương trận vừa chiến vừa lui. Nhưng bởi vì binh lính phần lớn chìm xuống sông căn bản không thể đi qua được. Đối mặt với chiến thuật đàn sói của người Cao Cú Lệ, họ hầu như không có đường sống phản kháng. Tả Đồn Vệ Tướng quân Tân Thế Hùng chính vì các binh lính mất đi sức chiến đấu mà tan tác, trong tan tác không ngừng ông tức giận nhằm ngăn cản binh lính chạy tán loạn mà bị người Cao Cú Lệ bắn một mũi tên mà chết. Có lẽ, người tướng quân đã từng muốn dẫn Tả Đồn Vệ đại triển quyền cước này trước khi chết trong lòng còn có nỗi bi thương vô hạn.