- Ngươi nói lại lần nữa xem!
Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên hung hãn đứng bật từ giường dậy, ngón tay run rẩy chỉ về phía sứ thần mình phái đến quân Đại Tùy để cầu hòa và hỏi. Giọng nói của y cũng run rẩy, sắc mặt cũng vì kích động và tức giận mà trở nên tái nhợt đi. Mặc dù y cố gắng kiềm chế bản thân nhưng điều đáng tiếc là tin tức mà sứ thần mang về thật sự khiến y khó lòng mà bình tĩnh được.
Sứ thần đến quân Đại Tùy để cầu hòa bị bộ dạng đó của Cao Nguyên làm cho sợ hãi, theo bản năng lùi ra phía sau một bước, thấp người ấp úng nói:
- Đại tướng quân Vũ Văn Thuật của nước Tùy nói, muốn…muốn…cầu hòa thì chỉ có thể là bệ hạ tự đi. Ông ta nói, thần không đủ tư cách…
Cao Nguyên căm tức nhìn sứ thần vô dụng, cuối cùng thở dài chậm rãi ngồi xuống.
- Cái này…Cái này cũng khó trách ngươi. Đại binh nước Tùy đè ép, đến nay thành đều bị vây khốn, nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận cầu hòa như vậy!
Y cực nhọc giơ tay lên vẫy vẫy, ra hiệu cho sứ thần kia lui xuống.
- Đây là ngày vong của triều đình ta sao?
Cao Nguyên than thở một tiếng, trong lòng lại càng căm giận Ất Chi Văn Đức hơn. Y vốn không đồng ý trận chiến tranh này, vì Đại Tùy hùng mạnh vô cùng, Cao Cú Lệ nằm ở một góc của Liêu Đông, sao có thể là đối thủ của đế quốc hùng mạnh như vậy được? Đến cả người Đột Quyết đánh đông dẹp bắc mà đều bị Đại Tùy đánh làm hai nửa, huống hồ là mình? Chỉ hận là lúc đầu đi nghe lời mê hoặc của Ất Chi Văn Đức. Trong lúc Hoàng đế Đại Tùy triệu kiến mình, mình đi cũng không đến mức dẫn tới tai họa này.
Sứ thần kia vội nói:
- Bệ hạ! Đại tướng quân Vũ Văn Thuật vẫn chưa nói hết, ông ta nói…
- Hắn nói sao?
Cao Nguyên mạnh mẽ đứng lên, kích động hỏi.
Sứ thần kia ngẩng đầu nhìn Cao Nguyên một cái, do dự một chút mới nói:
- Đại tướng quân Vũ Văn Thuật nói, bệ hạ là vua một nước, không thể ra thành đàm phán cũng có thể chấp nhận được nhưng nhất định phải phái quan lớn đi đàm phán, ít nhất cũng có thể thay mặt cho bệ hạ!
- Được! Ta sẽ phái Bảo Sơn Vương Cao Kim đi đàm phán! Cao Kim là đệ đệ ruột của ta, đủ để đại diện cho ta rồi!
Cao Nguyên kích động nói.
Sứ thần chậm rãi lắc đầu, nói từng câu từng chữ ra:
- Đại tướng quân Vũ Văn Thuật nói, nhất định phải để Ất Chi Văn Đức tướng quân đi, còn tất cả những người khác đều không được.
Cao Nguyên ngẩn ra, lập tức suy sụp, nói:
- Ất Chi Văn Đức... Hắn căn bản không ở trong thành!
Sứ thần nói:
- Đại tướng quân Vũ Văn Thuật nói, nếu như Ất Chi Văn Đức không đi được thì chỉ có thể là…Bệ hạ tự mình đi!
- Thôi đi…
Cao Nguyên khoát tay áo, chật vật gật đầu:
- Ất Chi Văn Đức đi thì Ất Chi Văn Đức đi, dù sao... cũng tốt hơn so với ta đi!
…
…
- Bảo ta đi đàm phán?
Ất Chi Văn Đức còn kích động hơn Cao Nguyên gấp nhiều lần. Y chỉ về phía sứ thần kia, mắng:
- Là ai đã đưa ra chủ ý này với bệ hạ? Là ai đã đưa ra chủ ý để ta đi đàm phán với người Tùy?
Y không có ở trong thành Bình Nhưỡng mà đang dẫn mười vạn quân đóng ở phía nam thành Bình Nhưỡng hai mươi dặm. Trên thực tế, ngay ban đầu y đã không có ý định vào thành Bình Nhưỡng, trong tay y có binh quyền, không những toàn bộ quân đội Cao Cú Lệ đều nằm trong tay y mà còn có lượng lớn vàng bạc thu được từ các sĩ tộc Liêu Đông, trong đó bao gồm người Mạt Hạt, còn có võ sĩ Khiết Đan lưu vong, hơn nữa quân đội trong tay các chủ thành, hắn đều có quyền điều động. Có đội quân này trong tay, Ất Chi Văn Đức có vị trí và quyền thật hơn Cao Nguyên.
- Là Đại tướng quân Vũ Văn Thuật của nước Tùy chỉ định Ngài đi!
Sứ thần Cao Cú Lệ ở trước mặt Ất Chi Văn Đức ngay cả thở mạnh cũng không dám, tiếng nói nhỏ giống như muỗi bay qua vậy!
- Vũ Văn Thuật? Hắn bảo ta đi là ta phải đi sao?
Ất Chi Văn Đức cười lạnh nói:
- Trong thành Bình Nhưỡng có lương thực đủ ăn trong ba năm, còn có hàng vạn quân tinh nhuệ, người Tùy cứ coi như thiện chiến thì đã làm sao? Tòa thành Liêu Đông kìm giữ được trăm vạn đại quân bọn chúng trong ba tháng, lẽ nào Bình Nhưỡng không thể so được với thành Liêu Đông hay sao? Quân Tùy từ xa đến, lương thảo có hạn, chỉ cần kiên trì giữ vững thành một tháng thì quân Tùy sẽ phải lui ngay! Cầu hòa ư? Có cần phải dùng tới cầu hòa không?
Y không kiên nhẫn khoát tay áo nói:
- Quay về nói với bệ hạ không cần lo lắng, ta sớm đã có kế sách phá địch, bảo bệ hạ cứ an tâm ngủ nghỉ, thành Bình Nhưỡng sẽ vững như núi!
Sứ thần kia sợ hãi nhìn Ất Chi Văn Đức liếc mắt một cái, lúng túng nói:
- Bệ hạ nói…Nếu như Ngài không đi cầu hòa...Bệ hạ sẽ treo cổ tự tử trong cung, vậy thì Ngài…Ngài sẽ thành loạn thần tặc tử.
Ất Chi Văn Đức ngẩn ra, lập tức giận mắng một câu:
- Bệ hạ đúng là một tên ngốc!
…
…
Mặc dù đám người Vũ Văn Thuật đưa ra điều kiện như vậy nhưng thật ra bọn họ không nắm chắc rằng Ất Chi Văn Đức có đích thân đến đại doanh cầu hòa hay không? Cao Nguyên rốt cuộc có sức ảnh hưởng lớn đến Ất Chi Văn Đức thì không ai biết, trước khi bọn họ viễn chinh, đến phía nam sông Mã Tí có hình dạng như nào họ cũng không biết. Đám người Vũ Văn Thuật chỉ có thể gửi hy vọng vào việc tăng thêm áp lực cho Cao Nguyên, chỉ có thể khống chế được Ất Chi Văn Đức thì khốn cảnh của đại quân trước mắt mới có thể giải quyết dễ dàng.
- Đã đợi một ngày, cũng không biết Ất Chi Văn Đức có tới hay không?
Trong ngày nghị sự thứ hai, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Vu Trọng Văn có chút lo lắng nói.
Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân Kinh Nguyên Hằng nói:
- Đến thì coi như đại sự đã định! Không đến thì cùng lắm sẽ ra sức công thành là được. Chỉ coi như miếng thịt từ trên trời rơi xuống, có tất nhiên là tốt nhất, không có thì không có gì phiền não. Theo ta thấy, giữa Ất Chi Văn Đức và Cao Nguyên bằng mặt không bằng lòng, Cao Nguyên chưa chắc có thể sai khiến được Ất Chi Văn Đức. Hơn nữa tinh binh của Cao Cú Lệ đều ở bên ngoài thành Bình Nhưỡng hai mươi dặm, giao chiến bình nguyên thì cứ coi như hắn có mười vạn quân đầy đủ sức lực, chúng ta cũng diệt hắn như chém rau thái dưa. ư
Vu Trọng Văn thở dài:
- Nói thì như vậy nhưng…Hiện giờ đã không còn lương thực nữa, lòng quân rối ren, chỉ sợ sẽ không kiên trì được mấy ngày. Nếu như Ất Chi Văn Đức cố ý kéo dài thì quả thật là bất lợi cho chúng ta!
- Không để cho hắn thời gian kéo dài!
Vũ Văn Thuật đứng lên nói:
- Nếu như đến trước giờ Ngọ mà Ất Chi Văn Đức vẫn không đến thì sẽ để các tướng sĩ ăn cơm rồi lập tức tấn công thành! Ta sẽ tự mình dẫn Tả Vũ Vệ tấn công bắc môn, tây môn sẽ do Triệu tướng quân Hữu Hầu Vệ dẫn quân đi tấn công, đông môn do Kinh Nguyên Hằng tướng quân của Tả Kiêu Vệ tiến công, để lại nam môn để tiện cho Cao Nguyên tiện liên lạc với Ất Chi Văn Đức.
- Tuân mệnh!
Mọi người ai nấy đều lĩnh mệnh.
Ất Chi Văn Đức quả thật muốn kéo dài thời gian, y vốn định kéo dài mấy ngày, đợi ông vua ngu ngốc của Cao Cú Lệ kia suy nghĩ thông suốt rồi cũng sẽ không phải đến đại doanh mạo hiểm nữa. Chỉ có điều thật không ngờ người Tùy căn bản không cho y cơ hội kéo dài thời gian. Ngày thứ hai qua buổi trưa, quân Tùy bắt đầu tiến công vây ba mặt thành Bình Nhưỡng.