Không thể không nói Lý Nhàn học được cácht hu mua lòng người của Tào Tháo rất hay. Tối thiểu thì cũng khiến cho bọn lính trong ngày đầu tiên thấy được Giáo úy đại nhân là người tốt. Mặc dù lúc Vương Khải Niên tố giác mọi người đều toát mồ hôi lạnh, thậm chí những người bị đọc tên đã chuẩn bị sẵn sàng nhận quân pháp. Tất cả mọi người cũng không ai ngu, quan mới nhậm chức lập uy, tình huống này là bình thường, dù sao cũng phải tìm mấy thằng quỷ xui xẻo để giết người dọa khỉ chứ.
Nhưng cuối cùng mọi người mới ngạc nhiên phát hiện ra, hóa ra thằng quỷ xui xẻo đó chỉ có một, đó chính là Lữ suất Vương Khải Niên của Đinh lữ. Vị Lữ suất năm nay đã gần 50 tuổi sống luôn cẩn thận đã dễ dàng bị Lý Nhàn ép đến con đường hẹp quanh co không thể không nguyện trung thành với hắn. May mắn, Vương Khải Niên là một người nghĩ thoáng, hơn nữa tầm mắt cũng không thấp, y biết Giáo úy là cố tình làm vậy để mình đứng thành hàng, nói đi nói lại vẫn là coi trọng y, là một kiểu lôi kéo biến tướng, đương nhiên kiểu lôi kéo này khiến người ta không được thích lắm.
Nhưng Vương Khải Niên nghĩ thông rất nhanh, Giáo úy đại nhân là người thế nào? Đó là nhân vật sinh mãnh dám dẫn theo mười bảy thuộc hạ đối đầu với năm vạn đại quân của Ất Chi Văn Đức. Đó là nhân vật lớn lọt vào mắt xanh bệ hạ được bệ hạ coi trọng, tiền đồ vô lượng. Tuổi trẻ mà đã làm đến Giáo úy lục phẩm, qua mấy năm nữa biết đâu lại leo lên vị trí Đại tướng quân. Tuy mình bị Yến giáo úy sắp đặt nhưng cũng không thể không nói đó là một duyên kỳ ngộ. Đi không tốt sẽ là con đường hẹp quanh co, đi tốt rồi thì ai dám đảm bảo đó không phải là con đường đầy mặt trời?
Cho nên, sau khi nghĩ thông suốt rồi Vương Khải Niên chẳng những không buồn bực gì nữa mà ngược lại càng thêm nhiệt tình vùi đầu vào công việc phục vụ Giáo úy đại nhân. Dù sao bây giờ mình cũng là một tên tiểu nhân vật không rõ đầu đuôi trong binh lương, không ôm chân đại nhân thì còn có con đường nào khác sao?
Vương Khải Niên rất mạnh mẽ khinh thường những ánh mắt khinh bỉ của nhóm đồng đội đang nhìn mình, sáng sớm hôm sau liền đứng ở ngoài lều của Lý Nhàn chờ Giáo úy đại nhân xem có chỉ thị gì mới của đại nhân không?
Sau khi Lý Nhàn rửa mặt, chải đầu xong, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Vương Khải Niên cười ha ha đừng chờ hắn.
- Có chuyện gì?
Lý Nhàn hỏi.
Vương Khải Niên hơi xoay người nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là đợi ở cửa xem Giáo úy đại nhân có gì chỉ bảo hay không?
Lý Nhàn hơi ngây ra, rồi lập tức cười vỗ vỗ vai Vương Khải niên nói:
- Muốn nói chuyện thật sự có một chuyện.
Vương Khải Niên lập tức nói:
- Đại nhân nói đi, chỉ cần…
Câu tiếp theo còn chưa nói hết đã bị Lý Nhàn chặn lại, hắn vố vỗ vai Vương Khải Niên nói:
- Đi sang Truy Trọng Doanh nhìn xem, nếu các Vệ khác đã lĩnh lương thảo tiếp tế tiếp viện rồi thì ngươi đi tìm Phò mã đô úy hỏi một chút xem, tiếp tế tiếp viện của Tả đồn vệ của chúng ta lúc nào được lĩnh?
- Ty chức… Không biết Phò mã.
Vương Khải Niên ngượng ngùng nói.
Lý Nhàn rất nghiêm túc hỏi:
- Trên mũi của ngươi có cái gì?
- Con mắt!
- Vậy dưới mũi là cái gì?
- Miệng!
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Có mắt, có miệng, lẽ nào ngươi không biết đi hỏi xem sao?
Vương Khải Niên ngơ ngẩn rồi lập tức gật đầu:
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Y quay đầu ra chạy thẳng đến Truy Trọng Doanh, chỉ thấy bóng lưng nhanh như chớp rồi nháy mắt đã không thấy tung tích đâu. Lý Nhàn hơi ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ nhìn người này chạy như chú dê vui vẻ vậy.
Lý Nhàn tuần tra doanh trại một lần, cố ý đến đám dân phu nhìn xem phát hiện cơm sáng của họ thật sự kém rất nhiều so với binh hộ lương. Sáng sớm mỗi người chỉ được một bát cháo, không có chút cơm khô nào. Còn cơm sáng của binh hộ lương ngoài một chén cháo còn được một cái bánh bao nhiều hơn dân phu, nhưng quan trọng bát cháo đó, dân phu uống cháo, gần như còn soi được bóng người trong đó, còn đám binh hộ lương thì trong cháo có thịt.
Lúc Lý Nhàn đi qua đám dân phu, cả một đám dân phu mặt vàng như nghệ đứng dậy thi lễ, khom người kính sợ. Lý Nhàn vốn cho rằng tâm chí chịu đựng của con người là rất mạnh nhưng khi nhìn thấy họ hắn không cầm nổi xót thương.
- Cho bọn họ mỗi người thêm một cái bánh bao.
Lý Nhàn đứng lại nói với đội trưởng phụ trách quản đốc dân phu hôm nay.
Đội trưởng kia hơi sửng sốt, nhăn nhó nói:
- Đại nhân, đây là lệ thường trong quân.
Lý Nhàn quay lại nhìn y lạnh lùng hỏi:
- Là ý chỉ của bệ hạ à?
- Không phải.
- Là lệnh của Tân Thế Hùng tướng quân sao?
- Không phải.
- Vậy là lệnh của vị tướng quân nào?
- Cũng không phải.
Tên đội trưởng kia sắc mặt trắng bệnh, bị Lý Nhàn hỏi không tự chủ được đành cúi đầu xuống.
Lý Nhàn chậm rãi thở ra cục tức, nói từng câu một:
- Ngươi có thể khinh thường họ, cũng có thể không coi họ là người. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lương thảo, quân nhu hậu cần tiếp tế tiếp viện của các ngươi đều là do họ phụ trách vận chuyển. Nếu bọn họ ăn không đủ no, sẽ không có sức làm việc. Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ phải nếm mùi của ăn không được no. Đại quân sắp xuất chinh, các ngươi không muốn đói bụng thì làm theo lời ta đi. Ta nhớ hôm qua ta đã nói, trước kia các ngươi thế nào ta không truy cứu nữa, nhưng từ lúc ta bắt đầu làm Giáo úy hộ binh, trong đoàn này không cho phép ai nghi ngờ lệnh của ta. Không chỉ bữa sáng hôm nay mà cả về sau, mỗi ngày bọn họ phải được đảm bảo ăn ba bữa, tối thiểu phải được ăn no.
- Vâng!
Tên đội trưởng kia lớn tiếng trả lời rồi bước nhanh vào đám dân phu:
- Giáo úy đại nhân nói rồi, mỗi người được thêm một cái bánh bao. Từ hôm nay trở đi, các ngươi được ăn từ hai bữa tăng lên ba bữa, ăn no!
Lúc hai chữ cuối cùng này được hô ra, đám dân phu sôi nổi hẳn lên.
Lý Nhàn nhìn đám người hoan hô, trong lòng hắn như bị rót phải dấm chua. Đám dân phu đó, họ quá đơn thuần? Chỉ được thêm một cái bánh bao, thêm một bữa cơm mà thôi. Mỗi ngày dân phu chỉ được ăn hai bữa, điểm tâm chỉ có một bát cháo loãng, đây đúng là lệ thường trong quân. Nhưng lệ thường này, Lý Nhàn không sợ phá vỡ nó. Theo như lời hắn nó, cho dù không phải vì đám dân phu ăn nhiều thêm một miếng cơm, chỉ là vì mình ăn nhiều hơn một miếng cũng không thể khiến họ đói bụng.
Lần này đại quân xuất chinh cũng không dẫn theo nhiều dân phu, làm như vậy để đảm bảo tốc độ hành quân. Sau khi Tả đồn vệ liên tiếp đại chiến, binh lính còn chưa đến ba vạn người, chỉ dẫn theo 1400 dân phu, có thể nghĩ trên lưng bọn họ phải cõng bao nhiêu là thứ. Cao Cú Lệ nhiều núi non, rất nhiều nơi xe ngựa không thể đi qua, tất cả vật tư đều là họ cõng khiêng, nếu bọn họ không có thể lực thì sẽ tụt lại phía sau đại quân.
Cho nên, Lý Nhàn lệnh cho dân phu thêm cơm không chỉ có tác dụng là lấy lòng dân phu mà cũng là vì suy nghĩ cho hành quân. Nếu tạm thời là người của Tả đồn doanh, vậy Lý Nhàn chắc chắn phải suy nghĩ cho con đường phái trước làm sao cho tốt.