Tướng Minh

Chương 108-2: Mười tám kỵ binh yến vân (2)




Đúng lúc này, binh lính tuần tra Cao Cú Lệ đã kịp tới, đón ba bốn tên kỵ binh đó. Một trận mũi tên đã ngăn cản đám người Lý Nhàn, có một kỵ binh Cao Cú Lệ đã ghìm chặt chiến mã quay người nhìn về phía Lý Nhàn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lý Nhàn cũng không ham chiến, thúc ngựa quay về, cúi người đỡ lấy thi thể của Mạch Thiết Trượng từ trên xe ngựa.

Đám người Triều Cầu Ca đã tiêu diệt tàn quân kỵ binh Cao Cú Lệ còn lại như bổ dưa thái rau, sau đó hạ cung cứng ngăn cản bộ binh Cao Cú Lệ xông tới.

Lý Nhàn thúc ngựa tới bên cạnh vị quan viên Đại Tùy đó, nhảy từ trên lưng ngựa xuống hai tay nâng thi thể của Mạch Thiết Trượng tới:
- Đưa Lão tướng quân về nhà!

Về nhà!

Hai chữ này đã khiến cho vị sứ giả Đại Tùy đó hốt hoảng.

Có kỵ binh nhảy từ lưng ngựa xuống, đón lấy thi thể của Mạch Thiết Trượng. Lý Nhàn cũng nhảy lên lưng ngựa, nói với sứ giả Đại Tùy:
- Mau lên thuyền đi đi!

Vị sứ giả Đại Tùy đó sửng sốt một hồi, liền hỏi:
- Tráng sỹ, xin hỏi danh tính!

Lý Nhàn kéo mặt giáp xuống, không trả lời, giơ đao lên chỉ về phía hơn hai trăm bộ binh Cao Cú Lệ đó nói:
- Giết một trận trước khi đi!

Đám người Lạc Phó đồng thanh đáp lệnh, lập tức bày trận sóc dài cùng Lý Nhàn xông lên. Những bộ binh Cao Cú Lệ đó thấy mười tám kỵ binh đó cướp mất thi thể không những không chạy trốn, ngược lại còn quay người đuổi giết đều hoảng sợ. Có người theo bản năng lùi về phía sau, càng có người bị mười tám kỵ binh mặt mày dữ tợn dọa cho không khỏi run rẩy.

- Mau bày trận! Mau bày trận!

Tướng tá Cao Cú Lệ lĩnh quân biết bị kỵ binh đụng tới sẽ là hậu quả thế nào, dù đối phương chỉ có mười mấy người, nhưng sức mạnh sát nhân của họ rất cao. Năm mươi kỵ binh đội thân binh của Đại tướng quân không ngờ trong nháy mắt đã bị người ta tiêu diệt hầu như gần hết. Chiến lực này dù là cả Cao Cú Lệ cũng không tìm ra được! Càng huống hồ, phía sau còn có năm mươi kỵ binh tinh nhuệ của Đại Tùy ở đó. Nếu họ xông lên, thắng bại không thể đoán trước được!

Hai trăm bộ binh lập tức dàn trận, trường mâu thủ nhanh chóng tập kết lại đứng hàng đầu của trận địa. Họ khom lưng, bước lên phía trước, đỉnh trường mâu chống đất, đầu mâu chỉ về phía đối phương chỉ chờ kỵ binh chạm vào là tấn công. Đó là chiến thuật phổ biến nhất của bộ binh đối phó với kỵ binh, cũng là chiến thuật hữu hiệu nhất. Trường mâu thủ bày trận từ trước đến nay chính là khắc tinh của kỵ binh. Đương nhiên, đó cũng không phải là tuyệt đối.

Sở dĩ binh lính Cao Cú Lệ hoảng sợ như vậy là vì họ căn bản không ngờ mười mấy người Tùy lại dám phát động tập kích ở bờ đông của con sông. Hành vi mười mấy người này thách chiến với năm vạn đại quân, ngoài kẻ điên ra ai dám làm chứ?

Không thể nghi ngờ, hôm nay họ thực sự đã thấy mười tám kẻ điên.

Mười tám kỵ sỹ mặc huyền giáp, trên mặt giáp đã miêu tả rõ dung mạo đáng sợ của dạ xoa, răng nanh màu xanh sắc bén, miệng đầy máu, còn có binh khí nhuốn máu của họ đều thể hiện sát khí của trận đấu. Phía dưới áo giáp lạnh căm căm, không ai thấy được rốt cuộc là người hay là ma quỷ từ địa ngũ chui lên.

Thấy mười tám kỵ binh chỉ cách phương trận của binh lính Cao Cú Lệ có mười mấy mét, mỗi trường mâu thủ đều không khỏi nắm chắc lấy binh khí của mình. Phía sau họ, cùng với tiếng kèn liên tiếp vang lên, đại đội kỵ binh và bộ binh đang tập kết ở bên này.

Chỉ cần chống được lần thứ nhất, chúng sẽ không thể chạy được.

Có người an ủi chính mình, hòng giảm bớt sợ hãi.

Nhưng, chưa va chạm tới, trong phạm vi ngoài mười mét, kỵ sỹ giáp đen cưỡi Đại Hắc mã đó bỗng hô lên, tiếp theo mười bảy chiến mã hùng tuấn vạch ra thành một đường cong sáng loáng phía sau hắn, hầu như giết về hướng quân trận phía bắc của bộ binh Cao Cú Lệ. Rất nhanh, mười tám kỵ binh khiến cho khói bụi mịt mờ, đi rất xa.

Họ … không ngờ là muốn chạy?

Tướng lĩnh Cao Cú Lệ dẫn đầu thở phào một cái, lập tức chửi một câu:
- Mẹ kiếp … làm ta sợ muốn chết.

Khi nhìn lại, viên quan Đại Tùy đó sớm đã dẫn theo thủ hạ lên bè gỗ rồi, được người tiếp ứng đã tới giữa sông rồi.

Bị lừa rồi!

Kỵ binh Cao Cú Lệ đó đứng phía sau bộ binh quan sát trận chiến ném mũ giáp xuống đất, ánh mắt âm trầm không nói lên lời.

Đứng trên bè gỗ, sứ giả Đại Tùy nhìn di thể Đại tướng quân Tả Đồn Vệ Mạch Thiết Trượng đang nằm an toàn dưới chân, quay đầu nhìn binh lính Cao Cú Lệ ở bờ đông Liêu Thủy. Bỗng nhiên, kỵ binh ném nón trụ đó khiến y hai mắt sáng rực lên.

Ất Chi Văn Đức!

Y đã ý thức được mình đã bỏ lỡ một cơ hội rồi!

……..

……

Nhìn mười tám kỵ binh chạy như bay về hướng bắc sông, sắc mặt Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng ửng hồng có chút kích động. Mấy vị Đại tướng quân đều đã tới, không ai cử người tới bờ đông Liêu Thủy cướp thi thể. Vì vậy có thể thấy, mười tám kỵ binh đó không phải là nhân vật trong quân.

Các binh lính Tả Đồn Vệ tới bờ sông, thấy mười tám kỵ binh đã đi xa rồi, hàng ngũ chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội Đại Tùy!

- Đuổi theo! Yêu cầu kỵ sỹ dẫn đầu kia để lại danh tính!

Dương Quảng chỉ sang bờ sông bên kia hô lớn một câu.

Lập tức, có bốn năm binh lính nhảy lên ngựa, chạy về hướng bắc Liêu Thủy.

- Tráng sỹ, Bệ hạ muốn người để lại danh tính!

Các kỵ binh hô lớn.

Tiếng trả lời từ bờ bên kia vọng sang:
- Ta … tên … Yến Vân!

Lý Nhàn mỉm cười, hài lòng vì mình đã nghĩ được ra một cái tên giả.

Dương Quảng hít sâu một hơi, liền cười lớn:
- Đại Tùy của Trẫm nhiều hào kiệt, chỉ tiếc là không thể giữ lại người này hiệu lực vì Trẫm! Đáng tiếc! Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Ông nói liền ba từ đáng tiếc, nhìn theo bóng của mười tám kỵ sỹ đó lẩm bẩm:
- Yến Vân … mười tám kỵ binh.

Trong số mọi người chỉ có Văn Ngoạt sắc mặt biến ảo, không nói được một lời.

- Yến Vân …. Nhất Đao, chuyện này là sở trường của ngươi, sai người đi điều tra xem, cố găng tìm cho ra hắn mang về cho Trẫm!

Dương Quảng đứng trên đài cao chắp tay, quay người nói với Văn Ngoạt.

Văn Ngoạt cúi đầu đáp:
- Bệ hạ hẳn là còn đang giận ….

Dương Quảng im lặng, trừng mắt nhìn Văn Ngoạt, nói:
- Nếu không phải là người trong quân, đương nhiên không biết Trẫm định dùng ngàn lượng vàng để chuộc thi thể Mạch lão tướng quân về. Hắn cũng không biết Trẫm đang giận cái gì? Ngươi muốn nói Trẫm nhỏ nhen đúng không?

Giọng ông nói rất thấp, đương nhiên không thể để cho những triều thần đang nghị luận nghe thấy được.

- Bệ hạ….
Văn Ngoạt há miệng thở dốc, sau cùng vẫn không nói ra nghi ngờ của mình. Cách con sông Liêu Hà, y không nhìn rõ người cưỡi ngựa đen mặc áo giáp đen đó liệu có phải chính là chàng thiếu niên tập kích mình trên Yến Sơn hay không? Từ sau khi từ Yến Sơn trở về, y cũng không sai người tiếp tục điều tra tung tích của Lý Nhàn. Y đã giải thích với Hoàng đế, chàng thiếu niên họ Lý đó đã chết. Văn Ngoạt không cần nói dối Hoàng đế để xin thưởng. Y làm như vậy chỉ là muốn để Hoàng đế cởi bỏ nút thắt trong lòng. Chàng thiếu niên trên Yến Sơn đã để lại cho y ấn tượng rất sâu sắc. Y tin rằng chàng thiếu niên đó nếu muốn ngẩng đầu nhất định sẽ có một kết cục tốt. Nhưng mãi mãi không đủ sức uy hiếp được cơ nghiệp Đại Tùy. Xem ra, người kia nhìn giống với tên vì sống sót mà có gan liều mạng hơi ngu ngốc đó chỉ là hiệp khách giang hồ mà thôi.