Tướng Minh

Chương 108-1: Mười tám kỵ binh yến vân (1)




Đang nói chuyện với Hoàng đế, Văn Ngoạt vốn cúi đầu bỗng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, liền chỉ về phía bên kia bờ sông nói với Dương Quảng:
- Bệ hạ … nhìn kìa, có người cũng không muốn nhìn thấy thi thể của Mạch lão tướng quân rơi vào tay của bọn Cao Cú Lệ mọi rợ.

Dương Quảng vốn đang bực bội, bỗng nghe thấy lời nói của Văn Ngoạt liền ngẩng đầu lên nhìn theo tay y chỉ.

Bờ đông Liêu Thủy, mười tám kỵ binh, nhanh như cơn gió!

- Kỵ binh dùng là liên nỏ, cũng không biết là thủ hạ của vị Đại tướng quân nào.

Văn Ngoạt nhìn bờ bên kia, khẽ nhíu mày.

Dương Quảng thoạt nhìn cũng không tức giận, ngược lại còn cười:
- Tốt, Trẫm muốn xem xem đây là ai mà bỗng nhiệt tình thế, thực sự nếu cướp được thi thể của Mạch lão tướng quân về, Trẫm sẽ không tiết kiệm ngàn lượng vàng, Trẫm nói không chừng còn có thể ban thưởng lớn hơn được nữa!

Ban thưởng lớn, những từ này ông nghiến răng rất chặt.

Trong lòng Văn Ngoạt thở dài, thầm nhủ đây là tướng quân đui mù gì mà làm chuyện không quy củ như vậy. Bệ hạ rõ ràng đã kích động rồi. Cứ xem như có thể cướp được thi thể của Mạch Thiết Trượng về, lẽ nào không sợ Bệ hạ phẫn nộ sao? Bệ hạ dùng tiền để chuộc thi thể của Mạch Thiết Trượng về là có thể chuộc về được, hà tất phải nhiều chuyện như vậy?

- Có lẽ, chỉ là kẻ cấp dưới không có quy củ, không báo cáo lên tướng quân bên trên mà tự vượt sông đi. Chỉ có mười tám người, có lẽ … là đệ tử nhà lành mới nhập ngũ của doanh trại nào đó, chưa chắc chính là nhân mã của Thập nhị vệ.

Văn Ngoạt rất hối hận về câu mình vừa nói, không biết đây là lính dưới trướng của vị Đại tướng quân nào?

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Bệ hạ kỵ nhất là gì? Sao mình lại quên chứ? Văn Nhất Đao ơi Văn Nhất Đao, ngươi già thật rồi sao?

Văn Ngoạt ảo não nhủ thầm.

- Lính mới? Ngươi nghĩ là Trẫm già hoa mắt rồi sao?

Dương Quảng chỉ về phía mười tám kỵ binh đó bên kia sông nói:
- Toàn mặc áo giáp, liên nỏ, sóc dài, tân binh có thể tinh nhuệ thế này sao? Nếu tân binh của Đại Tùy ta đều như vậy, Trẫm rất đỗi vui mừng! Chớ nói chính là một Cao Cú Lệ chật hẹp, nếu tân binh dũng mãnh như vậy, Trẫm có thể đánh một mạch tới chân trời! Người Cao Cú Lệ có là gì, người Đột Quyết có là gì?

Ông vung mạnh tay áo một cái, hét lên:
- Đi! Mời các vị Đại tướng quân đó lại cho Trẫm! Trẫm muốn hỏi xem, là ai luyện ra mười tám binh tốt này!

Ông dùng từ mời, vẻ mặt tức giận đã thể hiện rõ.

Văn Ngoạt thở dài không nói gì, chỉ gật đầu bước tới dặn dò thái giám nội thị đứng gần đó đi mời Đại tướng quân các doanh tới nghị sự. Y hơi quay đầu lại thấy Hoàng đế không nhìn mình, do đó liền hạ giọng nói với nội thị đó:
- Bảo các vị Đại tướng quân tra xem thuộc hạ của ai tự ý qua sông? Đỡ phải mất công lát nữa Bệ hạ hỏi tới lại trở tay không kịp.

Nội thị đó gật đầu, quay người bước đi.

Sau khi y đã sắp xếp xong liền quay lại bên cạnh Dương Quảng. Vốn muốn khuyên giải vài câu, lại thấy Hoàng đế bỗng nhìn sang bên bờ sông bên kia có chút suy nghĩ thất thần. Theo bản năng y cũng nhìn sang bên đó, lại thấy cảnh chém giết bên đó kết thúc nhanh như vậy!

Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói:
- Giết rất hay!

Văn Ngoạt sửng sốt, y rõ ràng thấy trên mặt Hoàng đế dù đã không còn vẻ tức giận nữa, y không khỏi có chút ảo não. Vừa rồi mình chỉ dặn dò tùy tùng một chốc lát thôi, mười tám kỵ binh bên kia bờ rốt cuộc đã giết người như nào, thậm chí ngay cả Bệ hạ cũng phải chăm chú quan sát đến xuất thần?

nhìn thật kỹ, bỗng nhướn mày, trong mười tám kỵ binh đó, kỵ sỹ cưỡi ngựa đen, dáng người thon dài đó sao lại thấy quen quen?

……….

………….

Lý Nhàn cách một trăm bước, một mũi tên xuyên thủng cổ quan văn Cao Cú Lệ đó. Hắn ngồi trên lưng Đại Hắc, cùng Đại Hắc mã lên xuống nhấp nhô. Nếu nhìn kỹ, sẽ khiếp sợ phát hiện ra dáng người hắn lại hợp lại với Đại Hắc mã thành một khối. Bất kể Đại Hắc mã có nhảy xóc thế nào, nửa người trên của hắn cũng vẫn thẳng tắp, hai tay vẫn vững như bàn thạch!

Mũi tên thứ hai bắt sau đó một giây, vị quan văn Cao Cú Lệ đó sau khi bị trúng tên vẫn chưa ngã xuống đất, kinh ngạc xoay người nhìn về phía một kỵ binh Cao Cú Lệ bị Lý Nhàn bắn rơi xuống ngựa. Mũi tên đã tìm chính xác tim của y, bì giáp dày dặn cũng không chống lại được. Mũi tên cắm sâu vào trong, sau đó xuyên thủng tim.

Y há miệng ra, muốn kêu lên, mắt tối sầm lại ngã từ lưng ngựa xuống.

- Địch tập kích!

Có người lớn tiếng hét lên.

Tất cả binh lính Cao Cú Lệ đều rút binh khí ra, có người dùng hoàn thủ đao chỉ về phía sứ giả Đại Tùy đó hỏi:
- Người Tùy bỉ ổi vô sỉ, sao lại đánh lén bọn ta?

Viên sứ giả Đại Tùy đó ngẩn người ra, nhìn viên quan văn Cao Cú Lệ nghênh ngang kiêu ngạo lúc trước đã biến thành thi thể, liền bật cười, trả lời một câu rất hay:
- Có lẽ họ là người của các ngươi cũng không chừng ấy chứ. Chỉ là mũi tên thối tha này không ngờ lại bắn chết người của mình, đáng tiếc, đáng tiếc!

Nói xong, y quát lớn:
- Tặc sứ Cao Cú Lệ lừa gạt! cẩn thận đề phòng!

- Vâng!

Năm mươi phủ binh Đại Tùy liền rút đao, xếp thành thế trận!

Lúc này, Lý Nhàn thấy sự biến đổi trước mắt liền sáng mắt lên, không khỏi khen thầm một tiếng. Binh lính Đại Tùy quả nhiên là có tố chất huấn luyện, tại chỗ rút đao giữ chắn phòng bị, không mù quáng đáng trả, cũng không lập tức lao vào hỗn chiến với người Cao Cú Lệ. Nếu như vậy, giết người bên cạnh mình thì rắc rối rồi.

Trong nháy mắt, mười tám kỵ binh đã xông tới trước mặt người Cao Cú Lệ chưa đầy bốn mươi bước. Những kỵ binh Cao Cú Lệ có người lấy kèn thổi lên, có bốn năm kỵ binh quay đầu bỏ chạy không đánh!

Quan viên Đại Tùy khinh miệt nhìn những tên kỵ binh Cao Cú Lệ bỏ trốn đó, thầm nhủ man di mọi rợ chính là man di mọi rợ!

- Nỏ!

Ba mươi bước, Lý Nhàn hét lớn.

Mười bảy kỵ binh phía sau đồng thời giữ thăng bằng liên nỏ, trong nháy mắt bắn đi hàng chục mũi tên. Tiếng liên nỏ vang lên đột đột đột. Lúc này có hơn mười tên kỵ binh Cao Cú Lệ ngã lăn xuống đất. Lý Nhàn thấy đối phương ý chiến không cao, liền rút đao ra thét vang:
- Kẻ nào cản ta sẽ chết!

Sau khi vừa thét lên, Lý Nhàn bỗng thấy mình quả là có vài phần khí thế.

Trong nháy mắt liền giương nỏ bắn lên trời. Mười bảy kỵ binh lần lượt đổi binh khí. Sáu bảy kỵ binh dùng sóc dài triển khai hai bên Lý Nhàn, kỵ binh phía sau dùng đao tạo thành hình đuôi én bám sát phía sau!

- Ngăn chúng lại!

Một kỵ binh Cao Cú Lệ bỏ chạy bỗng quay người hét lên một câu.

Lập tức, ba mươi tên kỵ binh còn lại xếp thành hai hàng chặn ngay trước mặt Lý Nhàn, chỉ là trận địa của họ vẫn chưa xong, mười tám kỵ binh đã đánh tới rồi.

Đại Hắc mã nhảy lên cao, móng trước phi thẳng tới trước mặt một tên kỵ binh Cao Cú Lệ chắn phía trước. Người đứng Đại Hắc mã thì nghiêng người xuống đất, Lý Nhàn thuận thế một đao quét đứt cổ của kỵ binh Cao Cú Lệ. Thiết Lão Lang dẫn theo sáu bảy kỵ binh sử dụng sóc dài, giữ thăng bằng sóc dài, ầm ầm tấn cộng trận địa của người Cao Cú Lệ. Mã sóc chiếm lĩnh thế thượng phong, còn lưỡi sóc dài ba xích dưới tác dụng xung kích sao bì giáp có thể ngăn cản được? Chỉ hoảng hốt một chút, sáu bảy tên kỵ binh Cao Cú Lệ bị mã sóc đâm bay ra ngoài, tới từ phía sau đội ngũ.

Đám người Lý Nhàn và Thiết Lão Lang liên tục đánh xuyên qua hai hàng kỵ binh Cao Cú Lệ, hơn mười kỵ binh dùng đao phía sau bám sát mà xông lên, làm lỗ hổng mà đám người Lý Nhàn đã chọc thủng lỗ trở nên lớn gấp đôi!

Lý Nhàn giết xuyên qua trận địch bỗng trong lòng khẽ động, thấy ba bốn tên kỵ binh bỏ chạy đó liền nhíu mày.

- Đuổi theo!

Hắn hét lên, thúc ngựa đuổi theo.