Tướng Minh

Chương 104: Trận chiến đầu tiên (2)




Là người đầu tiên nhảy lên bờ đông Liêu Thủy, Mạch Thiết Trượng một gậy đập chết một tên binh Cao Cú Lệ đang xông tới, sau đó vẫy tay nói:
- Tiến về phía trước, để những người phía sau bước lên chém giết!

Hai viên hổ tướng thủ hạ của lão là Tiền Thế Hùng và Mạnh Kim Xoa lớn tiếng trả lời, cùng nhau suất lĩnh thân binh của mình một tả một hữu ở hai bên Mạch Thiết Trượng hướng về phía trước chém giết. Hai người này đều dũng mãnh tuyệt luân, một người dùng giáo dài một người dùng mạch đao, những kẻ ngăn cản đều bị giết cho tan tác. Ba người cùng nhau mang theo mấy chục tên thân binh, như ba con rồng phẫn nộ ngoi lên mặt nước hướng về phía trận doanh Cao Cú Lệ chém giết.

Một gã Cừ soái Cao Cú Lệ mang theo một đội vài trăm người vọt lên, vung Khảm sơn đao bổ về phía cổ họng của Mạch Thiết Trượng. Mạch Thiết Trượng vung cây gậy sắt lên, một gậy đẩy văng Khảm sơn đao của Cừ soái kia ra, lại tiếp một gậy nện ở trên đầu của gã, lập tức, đầu của Cừ soái Cao Cú Lệ kia giống như quả dưa hấu bị một lực đập mạnh lên vỡ vụn ra, vừa đỏ vừa trắng bắn vọt ra ngoài như mưa, văng tung tóe lên người Mạch Thiết Trượng.

Thân binh của Cừ soái kia vung đao tới cứu, bị Mạch Thiết Trượng một gậy nện vào thắt lưng. Lực vung xuống thật lớn, gã binh sĩ Cao Cú Lệ kia bị nện thân thể gãy ngang bay qua một bên hơn ba mét, chỗ bị nện gãy ngang phun ra vài bún máu nội tạng vỡ vụn, mí mắt hướng về phía trước khẽ đảo cứ vậy mà bị mất mạng.

- Xông tới trước giết! Mở đường cho người phía sau!

Lão vừa hô to, vừa ra sức lao về trước.

Một gã binh sĩ Cao Cú Lệ hò hét lao đến, trường mâu đâm tới bị thân binh của Mạch Thiết Trượng dùng thuẫn ngăn lại, Mạch Thiết Trượng thuận thế một gậy nện ở trên vai tên binh sĩ Cao Cú Lệ kia, răng rắc một tiếng, tên binh sĩ Cao Cú Lệ kia nửa người lập tức sụp đổ xuống. Bả vai tức thì bị nện cho dập nát, một cánh tay rắn chắc bị gậy sắt nện đến nỗi phải rời khỏi thân thể bay ra ngoài. Người nọ đau đến kêu to một tiếng ngã trên mặt đất, lăn lộn qua lại nhưng trong nhất thời vẫn còn chưa chết. Thân binh của Mạch Thiết Trượng tiến lên một bước, một đao chém bay đầu của gã.

- Chém được một cái đầu!

Thân binh kia lớn tiếng hô một câu, những binh lính phía sau cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi.

Ở bên trái Tiền Thế Hùng cầm một cây giáo dài giống như độc long (con rồng đơn độc), đâm, chọc, quét, đập, cắt, kéo, từng chiêu giết địch. Một cây giáo lớn kia vù vù xé gió, mỗi một kích tất nhiên là lấy mạng một người. Phía bên phải mạch đao trong tay Mạnh Kim Xoa lại càng sắc bén hơn, mạch đao hơn mười cân vừa nặng vừa sắc bén trong tay y vũ động như vòng bánh xe quạt gió, trong khoảnh khắc liền chém giết vài tên binh sĩ Cao Cú Lệ dũng mãnh.

Ba người đi đầu, mang theo nhóm thân binh một đường xông về trước chém giết, chỉ trong vài phút ngắn ngủi không hề chần chờ đột tiến về phía trước vài chục bước. Lúc này ở bờ đông Liêu Thủy ít nhất có năm mười ngàn quân binh Cao Cú Lệ trận địa sẵn sàng đón quân địch, ba người Mạch Thiết Trượng và Tiền Thế Hùng, Mạnh Kim Xoa, mỗi người chỉ dẫn theo mấy chục tên thân binh không ngờ lại một mạch xông tới chém giết không hề sợ hãi.

Đại tướng quân của Cao Cú Lệ là Ất Chi Văn Đức đứng ở trên sườn núi nhìn những tên tướng Tùy không ngờ lại dũng mãnh gan dạ tuyệt luân, hơn một ngàn binh sĩ Cao Cú Lệ tinh nhuệ áp tới vẫn không ngăn được thế công của hơn một trăm mười người, sắc mặt không khỏi trở nên cực kỳ khó coi. Y biết binh sĩ dưới trướng của mình luận chiến lực kém xa phủ binh tinh nhuệ Đại Tùy. Ngay từ đầu y đã không hề khinh địch nhưng y thật không ngờ người Tùy lại dũng mãnh gan dạ đến mức hầu như khó mà ngăn cản.

- Truyền lệnh, cho trọng giáp đi lên, nhất định phải đem binh Tùy đẩy trở lại lòng sông!

Ất Chi Văn Đức lớn tiếng ra lệnh.

Từ khi Mạch Thiết Trượng, Tiền Thế Hùng và Mạnh Kim Xoa ba người tiến lên phía trước, phần đầu của cầu nổi đúng là được hết sức kéo ra thêm mấy chục bước. Nối tiếp theo binh sĩ Tả đồn vệ từ trên cầu nổi nhảy xuống tự động có người bổ sung vào đội ngũ của ba vị tướng lĩnh. Trận hình chỉ có ba người dẫn đầu tiến tới ban đầu vốn rất ít ỏi, nhưng binh lính gia nhập Tả đồn vệ càng ngày càng nhiều, dần dần đã biến thành ba cái trận hình mũi khoan càng lúc càng lớn!

Mạch Thiết Trượng là một mũi khoan sắc bén, một cây gậy sắt không ai có thể ngăn cản.

Phía sau lão lúc nào cũng có hai gã thân binh che chở hai bên của lão, một khi có người ngã xuống người phía sau lập tức tới bổ sung. Cho nên Mạch Thiết Trượng căn bản không cần phải phân tâm ở hai bên, một đường xông về trước chém giết. Chức trách chính của đám thân binh chính là thủ hộ chủ tướng, chỉ cần chủ tướng ổn thỏa, quân công của bọn họ so với những binh lính khác cũng cao hơn! Đồng dạng, một khi chủ tướng bỏ mình, các thân binh thông thường đều sẽ đồng loạt tự sát hoặc là lấy kiểu chết khác để tuẫn táng theo chủ tướng. Thân là thân binh, thường ngày bọn họ được đối đãi cũng tốt hơn nhiều so với các binh sĩ bình thường, hơn nữa cơ hội lập công cũng nhiều hơn so với những người khác, một khi trong quân ngũ bị thiếu chức, thường thường chủ tướng sẽ chọn nhân sự từ trong thân binh của mình để bổ sung.

Đứng ở phía sau chủ tướng, cơ hội ra mặt của bọn họ so với binh lính bình thường lớn hơn nhiều, đồng dạng, cũng nguy hiểm rất nhiều.

Phủ binh Tả đồn vệ qua sông càng ngày càng nhiều, trận địa hình mũi khoan phía sau Mạch Thiết Trượng cũng dần dần tạo thành quy mô. Ngay thời điểm binh sĩ Cao Cú Lệ đứng chắn ở trên bờ sông bị giết liên tiếp phải thoái lui, bỗng nhiên ở trên sườn núi quân Cao Cú Lệ trận kỳ chia ra, một đội bộ binh trọng giáp khoảng năm trăm người lao đến.

Ánh mắt của Mạch Thiết Trượng rét lạnh, lau máu tươi dính trên chòm râu một cái, lấy gậy sắt chỉ về phía trước:
- Giết qua!

Bộ binh trọng giáp kết thành trận thế tay cầm đại đao, cả người toàn là giáp, thật giống như khối kim loại thật lớn lại nặng nề nghiêm chỉnh mà áp tới vậy. Giáp trên người bọn họ rất dầy, mưa tên rơi vào trên người không mấy tạo thành thương tổn trí mạng cho bọn họ. Mà hễ là võ sĩ được tuyển làm trọng giáp đều là những người cao lớn khỏe mạnh, cho dù là bị chút vết thương nhẹ đối với bọn họ mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn, giáp trên người bọn họ cho dù là đao của Đại Tùy bổ chém lên cũng rất khó tạo thành thương tổn quá lớn.

Nhưng, luận bộ chiến mà nói, phủ binh tinh nhuệ Đại Tùy đã hơn hai mươi năm chưa bao giờ gặp đối thủ.

Bất kể là năng lực tác chiến của từng binh sĩ hay là phối hợp với nhau thì binh sĩ Cao Cú Lệ không thể nào so sánh được. Liên quân các thành trì Cao Cú Lệ ngăn cản quân Tùy lúc trước cũng không phải là đối thủ của phủ binh Đại Tùy. Cho nên vài trăm người trọng giáp này ở trong mắt của bọn người Mạch Thiết Trượng mà nói cũng không phải là tường thành gì đó không thể vượt qua.

Khi Tiền Thế Hùng nhìn đến đội bộ binh trọng giáp kia chẳng những không hề sợ hãi mà ngược lại hai mắt tỏa sáng. Khóe miệng của y vẽ ra một nụ cười vui vẻ tàn nhẫn, bước nhanh nghênh đón.

Binh sĩ Tả đồn vệ tạo thành ba cái mũi khoan, gần như trong cùng một lúc hung hăng đánh vào trận địa hình vuông của năm trăm tên bộ binh trọng giáp Cao Cú Lệ kia. Trong khoảnh khắc, sóng máu tung bay.

Tiền Thế Hùng đâm ra một giáo, chuẩn xác đâm trúng trên cổ nơi phòng hộ yếu kém nhất của bộ binh trọng giáp. Mũi giáo dài đến ba thước dễ dàng cắt đứt phần giáp mỏng manh che chở nơi cổ, lập tức xuyên thủng qua. Máu tuôn như suối từ trong cổ của gã binh sĩ Cao Cú Lệ kia phun ra, gã không cam lòng phát ra một tiếng tru khàn khàn sau đó mềm nhũn ngã xuống.

Tướng lĩnh của bộ binh trọng giáp Cao Cú Lệ là một hán tử thân cao chừng hai thước. Gã đi ở phía trước nhất của đội ngũ, thẳng tắp nghênh hướng Mạch Thiết Trượng.

Đã qua hơn mười phút chém giết, cây gậy sắt nặng hơn mười cân vẫn nhanh chóng như cũ.

Một gậy đánh văng đại đao của gã tướng lĩnh Cao Cú Lệ kia, Mạch Thiết Trượng thuận thế giơ gậy sắt thật cao đập xuống. Song đao trong tay gã tướng lĩnh Cao Cú Lệ kia vừa mới hướng về phía trước, keng một tiếng, cây gậy sắt nện lên đại đao tóe ra một đốm lửa. Thân hình của gã tướng lĩnh Cao Cú Lệ kia khôi ngô hùng tráng như thế lại bị một gậy này nện đến hai đầu gối mềm nhũn suýt nữa thì quỳ xuống. Mạch Thiết Trượng cầm gậy sắt trong tay, chòm râu lay động, mắt hổ trợn lên, cơ bắp trên hai tay nháy mắt cuồn cuộn.

Gã tướng lĩnh Cao Cú Lệ cắn răng kiên trì, thế nhưng vẫn bị sức nặng từng chút từng chút đè lên làm cho hai đầu gối khuỵu xuống.

Mạch Thiết Trượng thấy đối thủ chịu đựng không nổi, cười ha ha, một chân giơ lên đá vào trên mặt của gã tướng lĩnh Cao Cú Lệ kia, một cước này trực tiếp đạp ngã ngửa người Cao Cú Lệ về phía sau. Mạch Thiết Trượng vừa cười hô hố, vừa bước nhanh về phía trước, một cước dẫm lên ngực gã tướng lĩnh Cao Cú Lệ kia, gậy sắt trong tay coi như mũi thương mà đâm xuống mặt của người nọ!

Gậy sắt không phát ra tiếng gió nhưng lại vô cùng nặng!

Phù một tiếng, một đầu gậy sắt hung hăng đâm trên mặt của gã tướng lĩnh Cao Cú Lệ!

Trong phút chốc, gậy sắt nặng nề đâm lên mặt, ngay lập tức ở trên mặt xuất hiện một cái lỗ máu thật lớn, mũi, mắt, miệng cùng lúc ở trên mặt gã biến mất không còn thấy gì nữa.

Lúc Mạch Thiết Trượng đem gậy sắt rút ra, đầu của gã tướng lĩnh Cao Cú Lệ kia nát vụn giống quả dưa hấu bị dính vào trong đất, bên cạnh lỗ máu nhìn thấy ghê người còn treo móc một cái tròng mắt máu me nhầy nhụa.

Mạch Thiết Trượng uy phong lẫm lẫm, cầm gậy sắt sát nhập giữa bộ binh trọng giáp Cao Cú Lệ.

Nhưng vào lúc này giữa sông truyền đến một mảnh kinh hô!

- Cầu bị đứt!

- A!

- Cứu mạng!

Mạch Thiết Trượng vội vàng quay lại nhìn, chỉ thấy nơi đội ngũ của Đại tướng quân Tả ỉu vệ Vũ Văn Thuật, nơi tòa cầu nổi bị xe bắn tên của quân Cao Cú Lệ liên tiếp đánh trúng vài chục cái, không ngờ từ trung gian không thể tránh khỏi bị đứt gãy. Mấy trăm tên cầm thuẫn bảo vệ cung tiễn thủ ở phía trước kêu thảm rơi vào trong nước giống như vô số lá cây rơi vào dòng nước rất nhanh liền bị cuốn trôi, như ẩn như hiện, theo sóng nước bị cuốn về hướng hạ du.

Mạch Thiết Trượng biến sắc, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần dự cảm không may.