Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 31




Kể từ khi Phỉ Thường ký vào công ty Trần Việt Dương, cậu đã dọn ra khỏi khu chung cư thực tập sinh tàn tạ kia rồi, bây giờ cậu đang ở khu chung cư cao cấp mà công ty sắp xếp cho.

Trần Việt Dương ở cùng nguyên đơn, cùng dãy với Phỉ Thường, chỉ là Phỉ Thường ở tầng dưới thấp tè, Trần Việt Dương thì ở căn penthouse 300m vuông.

Phỉ Thường đã từng có vinh hạnh đi cùng một vài nghệ sĩ khác ở trong công ty thăm thú căn hộ của Trần Việt Dương. Cậu chỉ nhớ là căn hộ rất lớn, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, ngước mắt lên là thấy nguyên một bầu trời đầy sao, chỉ cần vươn tay là có thể hái xuống.

Cô Triệu tuyến 3 đi cùng cậu, hỏi Trần Việt Dương căn hộ này bao nhiêu tiền.

Sếp Trần nói ra một con số.

Mọi người đều há hốc mồm kêu áu áu áu.

Người khác kêu áu áu áu vì cực kỳ ngưỡng mộ, chỉ có Phỉ Thường là bình tĩnh như không, vì cậu cảm thấy những người tỏa sáng như Trần Việt Dương thì nên ở nơi gần với những vì sao nhất.

Chỉ là Phỉ Thường không ngờ, cậu lại có ngày này, được mời đến một mình "làm khách" nhà anh.

Hơn nữa lại còn là vào 12 giờ đêm.

Lúc Phỉ Thường ngoan ngoãn đi thang máy lên tầng, toàn thân được bóc kín từ đầu đến chân, tay cậu siết chặt lấy điện thoại, trên màn hình là tin nhắn đàn anh gửi cho cậu.

Khóa cửa nhà Trần Việt Dương là khóa điện tử có vân tay và mật khẩu, Phỉ Thường nhớ lần trước thấy anh mở khóa khi cậu đến, mật khẩu là sinh nhật của Trần Việt Dương.

Thế là lần này Phỉ Thường cũng nhập sinh nhật Trần Việt Dương vào.

...... Không mở.

Nhập 3 lần liên tiếp, đều báo là sai, nếu nhập sai quá 5 lần thì chuông cảnh báo sẽ tự động vang lên.

Lòng Phỉ Thường loạn như mớ bòng bong, cậu vừa định giơ tay lên gõ cửa thì đột nhiên trong đầu lại nảy lên một suy nghĩ nào đó, lập tức cảm giác vừa chua chua vừa ngọt ngào chiếm lấy hết tâm trí.

Hay là thử xem sao?

Thế là tim Phỉ Thường đập thình thịch trong lồng ngực, tay run rẩy nhập một dãy số.

Là sinh nhật Phỉ Thường.

...... Vẫn, vẫn không mở.

Đúng là tự mình đa tình _(:з」∠)_

Phỉ Thường thực sự không muốn lãng phí lần nhập mật mã cuối cùng, vội vã ấn chuông cửa, mời đàn anh ra để cứu vớt.

Chuông vừa reo, một giây sau, cửa lập tức mở ra.

Trần Việt Dương chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ bằng lụa, khoanh tay tựa cạnh cửa, nói: "Nhìn em kìa, đứng loay hoay ở cửa cả ngày trời, không mò được mật khẩu à?"

"Hức......" Phỉ Thường xấu hổ gật đầu.

"Thử những cái nào rồi?"

"Thử nhập ba lần sinh nhật của anh. Còn..." Cậu nói lí nhí, "Thử nhập một lần sinh nhật của em."

Trần Việt Dương bật cười: "Em xem em có bị ngốc không hả? Chỗ này của anh hay có bạn bè đến chơi, làm gì có chuyện lấy sinh nhật của em làm mật khẩu được. Sợ người khác không thấy có vấn đề à?"

"......À." Phỉ Thường phờ phạc trả lời, giống hệt như một bé hươu cao cổ gặm phải lá giả, không có chút tinh thần nào, cổ cúi gằm xuống.

Trần Việt Dương không tốn thời gian dỗ dành cậu làm gì, kéo thẳng tay cậu lôi vào trong nhà, cánh cửa nặng trịch đóng sầm sau lưng.

Trong nhà rất tối, ánh đèn vàng mờ ảo, ấm áp, con đường nhỏ lát đá dẫn thẳng đến ghế sofa kê trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

Cạnh đó là một cây đèn cùng với cái bàn trà thấp, trên bàn bày một quyển sách, cạnh đó là hai ly rượu vang.

Nhìn thấy hai chiếc ly thủy tinh kề sát bên nhau, yết hầu Phỉ Thường lại cuộn lên cuộn xuống, phát ra tiếng "ừng ực" rõ ràng.

Phỉ Thường cảm thấy bản thân mình quá mất mặt.

Trần Việt Dương nắm tay cậu, dắt đi, ấn cậu ngồi lên sofa, đột nhiên nói: "Mật khẩu cửa nhà anh là 0712."

"Hả?" Phỉ Thường thuộc nằm lòng tất cả tài liệu về Trần Việt Dương, ngay cả ngày sinh của người nhà rồi số điện thoại đủ kiểu đều khắc hết trong tim, nhưng mà 4 số này thì cậu chưa từng thấy bao giờ.

Trần Việt Dương khẽ rũ mắt xuống nhìn cậu: "Ngày 12 tháng 7 là ngày em được ký hợp đồng vào Văn phòng làm việc Việt Dương."

"......"

Phỉ Thường cảm thấy như ngồi trên đống lửa, hơi nóng tỏa ra, hầm hập, nóng đến mức cả người cậu đều toát mồ hôi nóng hổi.

Cậu không dám nhìn anh, mắt cứ đảo láo liên, kết quả va phải cuốn sách ở trên bàn.

Đó là một cuốn truyện tranh.

Bìa cực kỳ quen.

Tên tác giả thì càng quen hơn, là Lộc Phi Phi.

Đống lửa dưới mông Phỉ Thường cháy phừng lên luôn rồi!

Dường như ông trời cảm thấy kích thích nhường này vẫn chưa đủ hay sao ấy, Phỉ Thường để ý thấy dưới cuốn truyện là một cái Ipad, màn hình đang ở trang cá nhân của ID Weibo nào đó tên là Tiểu Lộc Phỉ Bỉ.

Weibo đó nhìn phát biết ngay là nick phụ, chỉ theo dõi mỗi Trần Việt dương, ngày nào cũng không chịu đăng bài hẳn hoi mà chỉ có bài u mê Trần Việt Dương, bài đăng Weibo ngoài "liếm láp vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của anh Dương nhà em", thì sẽ là "anh Dương hôm nay đẹp trai quá trời quá đất blem blem."

Phỉ Thường nhìn cuốn truyện tranh, rồi lại ngó cái nick phụ của mình, đột nhiên hiểu hết mọi chuyện, mắt ngấn lệ tố cáo: "Sư huynh, anh đang xâm phạm đời tư của em!"

"Xâm phạm đời tư?" Đại minh tinh nào đó không hề có vẻ gì là ăn năn hối hận cả, thản nhiên nói: "Ngay cả bí mật lớn nhất của em thì anh cũng biết rồi, những bí mật nhỏ nhỏ khác thì đã là gì?"

Phỉ Thường ngây ngốc một lúc, mãi mới nhận thức được "bí mật lớn nhất" là chính là "cậu thích anh".

Phỉ Thường: "...... Hức!"

Cậu lúng túng ngồi trên ghế sofa, hai chân xỏ đôi dép đi trong nhà cứ cọ vào nhau, tựa như một chàng trai đang ở độ tuổi xuân thì luống cuống không biết phải làm sao.

Trần Việt Dương cũng ngồi xuống ghế sofa, dính sát lấy người cậu, tựa chân vào chân cậu, vai kề sát vai cậu.

Như thế này, nhìn Trần Việt Dương càng thấp hơn Phỉ Thường.

Trần Việt Dương lại chẳng bận tâm, anh càng dán chặt vào người thiếu niên cao to kia, ngẩng đầu nhìn cậu.

Trần Việt Dương nói: "Anh biết bí mật của em, để cho công bằng thì anh cũng nói cho em bí mật của anh nhé."

"Vâng ạ." Phỉ Thường vừa nghe cái thì lập tức tràn trề sức sống, gật đầu cái rụp.

"Bí mật của anh có mấy cái lận cơ, chắc em phải nghe mất một lúc lâu đấy."

"Không sao hết!"

Trần Việt Dương mắt sáng như sao, nhìn Phỉ Thường, bắt đầu mở lời.

Anh nói: "Anh bước chân vào giới giải trí vì muốn kiếm tiền muốn nổi tiếng, nhưng khi ghi hình các chương trình anh toàn bảo là để hoàn thành ước mơ được ca hát."

"......"

Anh nói: "Anh từng cắt mí mắt để mắt hai mí, để cho mặt nhỏ hơn thì đi nhổ bốn cái răng, nhưng fan toàn tưởng là anh đẹp từ trong trứng."

"......"

Anh nói: "Anh vốn không thích hình tượng sexy, anh thích mặc quần áo cotton thật kín, thật ấm, mùa đông quàng khăn lông, biến mình thành một con gấu."

"......"

Anh nói: "Anh ghét ăn ức gà, ghét ăn quả bơ, ghét chạy bộ đổ mồ hôi, nhưng mà anh phải có cơ bụng tám múi, còn phải có cơ lưng thật là đẹp nữa."

"......"

Anh nói: "Quan trọng nhất là, tính tình anh cũng chẳng tốt tẹo nào. Anh không phải là tiền bối hiền dịu đẹp toàn diện mà là một người bình thường tính cách thì khó ưa, xấu xa cực kỳ. Doanh số phát hành bài hát của người khác cao hơn thì anh sẽ ghen tỵ, 1 tuần trước khi mở concert anh lo đến mức phải uống thuốc ngủ mới ngủ được."

"......"

Anh nói: "Phỉ Phỉ, bây giờ em biết rồi đó. Phiên bản của anh mà em thích lâu như thế chẳng qua chỉ là con người hoàn hảo mà công ty đắp nặn lên cho anh mà thôi."

"......"

"Bây giờ em nghe xong hết bí mật của anh rồi." Nụ cười của Trần Việt Dương có chút mất mát, anh bình tĩnh nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "......Vậy em còn tiếp tục thích anh nữa không?"

Phỉ Thường nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng và cả mắt mình đều khô khốc. Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này đây, dường như cậu mất khi khả năng mở lời luôn rồi.

Cậu nhìn Trần Việt Dương đang kề sát bên mình, không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này ra sao...... Nếu nói thật thì chẳng khác nào niềm tin duy tâm của mình bị nhát búa duy vật đập nát.

Trần Việt Dương tưởng rằng bộ mặt thật của mình tổn thương cậu rồi. Cũng đúng, Phỉ Thường là em trai fan bé bỏng của mình, em ấy thích mình bao nhiêu lâu nay, đột nhiên biết được mấy điểm xấu xa của thần tượng, chắc chắn là khó có thể chấp nhận được rồi.

Trần Việt Dương hiểu cho sự lùi bước của cậu. Thực ra Trần Việt Dương có thể không nói sự thật với cậu, anh có thể đeo mặt nạ cả đời khi đối diện với bé fan này, nhưng trong lòng Trần Việt Dương vẫn có chút tia hy vọng nhỏ nhoi (thực sự là chỉ có một tí tẹo thôi), hy vọng Phỉ Thường có thể ôm lấy con người thật của anh vào lòng.

Nhưng phản ứng của Phỉ Thường khiến cho niềm hy vọng của anh vỡ nát.

Trần Việt Dương cười, lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ.

Một giây sau, Phỉ Thường đột nhiên giơ tay ra túm lấy anh.

Em bé hươu cao cổ cao to nhìn anh trai linh dương Tây Tạng bướng bỉnh, hai mắt ầng ậng nước. Cậu chật vật thanh giọng, cố gắng hắng giọng một cái.

Không biết tin đồn ở đâu nhưng có rất nhiều người tin rằng hươu cao cổ không có dây thanh quản và không biết kêu. Hươu cao cổ là loài động vật trầm lặng, nhưng bên ngoài dáng vẻ trầm lặng là tính cách vô cùng hoạt bát.

Hươu cao cổ con trong giai đoạn trưởng thành rất hay kêu, nhưng càng lớn thì chúng sẽ sử dụng ngôn ngữ cơ thể nhiều hơn là dùng tiếng kêu. Đôi khi ngôn ngữ rất nhạt nhòa, nhưng lúc hưng phấn hay giận dữ, kích động thì sẽ chân thực hơn bao giờ hết.

Hươu cao cổ trưởng thành vẫn có khả năng kêu, chỉ là không kêu nhiều mà thôi, chỉ vào những lúc quan trọng nhất thì chúng mới mở miệng.

Ví dụ như lúc gặp nguy hiểm, ví dụ như lúc gọi con non.

Ví dụ nữa...... lúc gọi bạn tình.

Phỉ Thường cảm thấy lồng ngực mình như cái trống bỏi, một luồng khí cuộn lên, đẩy hết những lời trong lòng Phỉ Thường ra.

"Việt Dương." Đây là lần đầu tiên Phỉ Thường gọi thẳng tên của anh, may mà cậu đã từng luyện tập trong mơ rồi. "Thực ra... trước khi đến đây em tắm rửa rồi."

"Gì cơ?" Hiếm khi Trần Việt Dương không kịp nhảy số.

"......Tin nhắn wechat anh gửi cho em." Cậu nhắc nhở, "Em rửa sạch rồi."

Bé hươu cao cổ vụng về ngốc nghếch không biết nói mấy lời ngọt ngào đường mật, chỉ biết dùng hành động để bày tỏ suy nghĩ của mình.

Lúc Trần Việt Dương hiểu ra Phỉ Thường đang ám chỉ cái gì, đôi mắt vốn tối sầm của anh lại bắt đầu sáng bừng lên. Vui mừng, kích động, phấn khích, tất cả cảm xúc đều hòa vào với nhau, dâng lên trong trái tim vốn trống rỗng của Trần Việt Dương.

Anh lại dán sát vào người cậu, gian xảo hỏi: "Em rửa đằng trước hay đằng sau?"

"Khụ......"

"Bây giờ không cần phải nói, lát nữa là anh biết ngay ấy mà."

Phỉ Thường cúi đầu xuống, hai tay cuống quít để lên trên đùi, rồi ấp úng trả lời: "Đằng trước rửa rồi...... Đằng sau cũng rửa luôn."

Cậu rửa cực kỳ cẩn thận, cực kỳ lâu, lật mũ của bé hươu cao cổ ra, gội đầu cho bé cẩn thận từng li từng tí một, rửa sạch sẽ xong xuôi còn thoa kem dưỡng thơm tho, ai nhìn cũng muốn nhấp một ngụm.

Cậu vốn chỉ định rửa đằng trước thôi, nhưng sau khi rời khỏi phòng tắm, mang theo tinh thần ham học hỏi, mở video giảng dạy về thế giới động vật nào đó lên xem. Xem xong cậu ngồi đơ mất một lúc lâu, rồi nhanh chóng đi lại vào phòng tắm, đưa ngón tay ngốc nghếch ra, nhét vào trong cơ thể mình.

Nói thật, cảm thấy hết sức kỳ quái, cậu cực kỳ không thích. Nhưng cậu hy vọng sư huynh sẽ thích, dù đằng trước hay đằng sau, chỉ cần khiến cho Trần Việt Dương thỏa mãn thì cậu ắt sẽ thấy vui.

Câu trả lời nào của Phỉ Thường cũng làm cho Trần Việt Dương thấy kinh ngạc, anh nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy khỏi ghế sofa.

Phỉ Thường mờ mịt không hiểu chuyện gì, đi theo Trần Việt Dương, đi qua phòng khách, đi qua phòng sách, đi qua phòng tắm, đến khi hai người dừng lại ở trước một cánh cửa gỗ.

Phỉ Thường nói: "Mình đi đâu thế ạ?"

Trần Việt Dương nói: "Anh đã hứa với em rồi, khi nào em đến, anh nhảy cho em xem."

Phỉ Thường kinh ngạc, vui mừng nói: "Sư huynh, trong nhà anh có cả phòng tập ạ?"

"Không." Trần Việt Dương quay đầu lại nhìn cậu cười, đồng thời dùng chân đạp mở cửa phòng ngủ, "Bên cạnh cửa sổ kính nhà anh có kê một cái giường cỡ hoàng gia."

"Yên tâm, dù ở trước hay ở sau, thì sư huynh cũng không để em phí công rửa đâu ha."

(Hoàn chính văn)