Kết thúc ghi hình, Phỉ Thường vẫn ngồi xe minivan của Trần Việt Dương.
Bảy thảm cỏ kia ghen tị ra mặt nhưng chẳng thể làm gì.
Chỉ có Phỉ Thường đầu óc lơ mơ ngồi trên xe, co gối ngồi trên ghế, không dám nhìn Trần Việt Dương.
Trần Việt Dương: "Em sao thế? Không dám nhìn anh luôn kìa."
"Đâu, đâu có ạ." Phỉ Thường lắp ba lắp bắp.
Trần Việt Dương: "Vừa rồi sau khi kết thúc ghi hình, anh thấy em vào nhà vệ sinh rất lâu. Em thấy khó chịu ở đâu à?"
Phỉ Thường càng không nói nên lời.
Trợ lý nhỏ ngồi đối diện cậu đột nhiên nói: "Phỉ Phỉ, lẽ nào cậu nôn sữa ra đấy à?"
Nhiệt độ trên mặt Phỉ Thường nháy mắt tăng vọt.
Theo lẽ thường mà nói thì điều khiển cảm xúc là môn học bắt buộc của tất cả nghệ sĩ, đáng tiếc là đến bây giờ cậu vẫn không thể che đậy được. Cứ vừa hoảng loạn, vừa bất lực nhìn họ, nhìn như thể vừa làm chuyện xấu xong bị bắt tại trận vậy.
Trợ lý nhỏ vội vã rót một cốc nước nóng: "Nếu cậu không dung nạp lactose(*) thì đừng uống sữa của nhà tài trợ."
(*) Lactose: là đường chủ yếu có trong sữa động vật và các sản phẩm từ sữa.
Phỉ Thường không hiểu: "Hả? Sữa?"
May mà IQ của cậu nhảy số kịp, lập tức gật đầu lia lịa "vâng vâng vâng đúng đúng đúng chuẩn rồi đấy ạ".
Nhưng Trần Việt Dương lại hiểu.
Em bé hươu cao cổ đã lớn rồi, cổ cũng dài ra rồi.
Trần Việt Dương có thể hiểu.
Anh quyết định vì tấm thân và trái tim của thanh niên trong tuổi dậy thì, lần sau sẽ từ chối cho Phỉ Thường tham gia bất kỳ chương trình nào có MC nữ với vòng ngực cup B đổ lên.
(*) Cup B khoảng từ 73-77cm.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Phỉ Thường không dám mở lời, Trần Việt Dương thì không muốn mở lời.
Xe đi được nửa đường thì lái xe phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Lái xe: "Anh Dương, có xe bám theo chúng ta."
Anh lái xe căng thẳng nhìn gương chiếu hậu: "Ít nhất là có ba cái."
Phỉ Thường quay ngoắt lại, quả nhiên, có ba chiếc xe bám sát theo đít xe của họ, chỉ cách chưa đến mười mét, bám theo vô cùng lộ liễu.
Phỉ Thường vô thức túm lấy cánh tay của đàn anh, căng thẳng hỏi: "Là, là xã hội đen báo thù hả anh?"
Trong đầu cậu hiện lên câu chuyện "lão đại xã hội đen rơi vào lưới tình với nam minh tinh đang nổi, yêu người say đắm nhưng không có được người, vì yêu sinh hận nên phái người đến bắt cóc".
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho màn đứng che chắn bảo vệ anh, để anh có thể rời đi trong khi mình thì chết thảm thương dưới mưa gậy sắt của đám xã hội đen.
Trần Việt Dương điềm tĩnh nói: "Em đã thấy xã hội đen nào lái xe Wuling Hongguang chưa?"
"......"
(*) Xe Wuling Hongguang:
Wuling Hongguang đi càng lúc càng nhanh, trong đó có hai chiếc đã đi ngang hàng với xe minivan rồi.
Cửa kính hai xe nọ hạ xuống, lộ ra mấy gương mặt. Tuy là đeo khẩu trang che nửa mặt, nhưng vẫn không thể che dấu được sự cuồng loạn của họ.
Trong đó có một nữ sinh vừa khóc vừa gào: "Trần Việt Dương! Em muốn kết hôn với anh!!! Tại sao anh không lấy em!!!!"
...... Hóa ra là saseang fan(*).
(*) Sasaeng fan là người hâm mộ cực độ, họ săn đuổi và xâm nhập sự riêng tư của thần tượng với nhiều cách thức đáng ngờ và bất chấp. (Wiki)
Trần Việt Dương lập tức nói mới lái xe: "Bỏ họ lại đi."
Lái xe nhấn ga hết mức, nhưng không thể nào bỏ lại ba cái xe kia được.
Người lái xe cho các saseang kia không phải là fan, chỉ là người được thuê đến lái mà thôi. Họ theo đuôi thần tượng đã thành một loại "kỹ xảo" rồi, không sợ đèn đỏ, không màng đến luật giao thông, không quan tâm đến tốc độ, giống như thú săn mồi đánh hơi thấy mùi máu, bám riết không buông.
Phỉ Thường nghe nói mấy năm gần đây đã xảy ra sự kiện gây chấn động giới giải trí, saseang lái xe bám theo xe minivan của thần tượng, tạt ngang đầu xe để buộc thần tượng phải dừng lại, kết quả khiến cho xe của thần tượng mất lái, đâm vào hàng rào bên đường, xe bị cháy chỉ còn mỗi cái khung, minh tinh thì phải ở trong ICU (phòng chăm sóc tích cực) rất lâu mới có thể tỉnh lại.
Ba chiếc xe kia bám càng ngày càng sát, nhưng xe minivan vì sự an toàn của Trần Việt Dương nên không thể lái xe bất chấp như đám người kia được.
Phỉ Thường đột nhiên nói: "Dừng lại."
Trần Việt Dương lạnh lùng nói: "Không được, tăng tốc đi."
"Sư huynh, dừng xe lại đi."
"Em không hiểu đâu. Lúc này không thể thỏa hiệp được, nếu lần này bị đám người đó ép cho dừng lại thì sau này chắc chắn đám người đó sẽ bám theo đến nhà anh."
"Trần Việt Dương!" Phỉ Thường nhìn thẳng vào anh, nhả từng chữ ra, hoàn toàn quên mất kính ngữ, "Em bảo anh dừng xe lại!"
"......"
"Để em lái."
**************************