Editor + Beta: Méo
Méo: từ chương này tui sẽ để xưng hô giữa LP và HL là tôi – cậu.
Còn những chương trước tui sẽ sửa lại sau.
Hãy tha thứ cho đứa edit bị dính lời nguyền này:))
"Trong người không có sức, nhặt không được nhiều." Lâm Phong liếc mắt nhìn Lâm Tố một cái rồi lại cúi đầu, giống như sợ Lâm Tố sẽ mắng hắn, Lâm Tố thấy hắn như vậy trong lòng cũng an tâm hơn một chút, chẳng qua nhìn miếng ngân thú tệ kia, trong lòng vẫn không thoải mái, phải biết lúc trước Lâm Phong làm được nhiều nhất, mỗi ngày đều có thể kiếm về cho y năm miếng ngân thú tệ, còn giờ, sau lần xảy ra chuyện kia, chỉ còn một hai miếng.
Trước tiền kia vẫn còn, có thể không quan tâm, chính là muốn gây sức ép cho thằng nhóc con này thôi, nhưng hiện tại không giống, một ngân thú tệ này chỉ vừa đủ tiền thuốc một ngày của Bang Đức, y còn muốn mua chút thịt về để Bang Đức bồi bổ thân thể.
Cảm nhận được ánh mắt quét tới quét lui trên người mình của Lâm Tố, trong lòng Lâm Phong nhẫn lại, nghĩ không biết Lâm Tố này lại đánh cái chủ ý gì nữa.
Lâm Tố đúng là có chủ ý, y cảm thấy Lâm Phong có khả năng giấu tiền không nói thật với y, nhưng nhìn bộ dáng vâng vâng dạ dạ hắn bày ra lại không giống, dù sao thì cái ý nghĩ nghi ngờ kia cũng tựa như mầm mống đã mọc rễ trong lòng y: "Theo ba thấy cái thân thể kia của con đã khỏe rồi, đâu cần phải nghỉ ngơi thêm nữa, hiện tại tình huống trong nhà như thế nào con cũng thấy, đến anh hai* của con cũng đã ra ngoài làm việc, con lại muốn lười biếng sao, đi đi, đi vào cẩn thận suy ngẫm lại, đã lớn đầu rồi sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ!"
* Méo: tui ở ngoài Bắc nên anh hai ở đây là anh thứ hai trong nhà nhé
Lâm Phong nghe Lâm Tố nói vào tai phải ra tai trái không để ý chút nào, ngược lại là San Sát nói theo vào: "Hôm nay mày tới chỗ Ngô đại sư kia sao?"
Nhìn ánh mắt chờ mong của San Sát, Lâm Phong cười một chút: "Không có, Chu Huân kia lật lọng!"
"Phải không, tiểu tử kia thực giảo hoạt!" Vừa nghe Lâm Phong nói như thế, trong lòng San Sát lập tức cân bằng lại.
Lâm Phong mặc kệ y, tùy ý nói một câu để đuổi y ra ngoài.
Vài ngày kế tiếp, Lâm Phong đều có cơ hội tới chỗ Ngô Đồng quan sát, Ngô Đồng có lúc sẽ chỉ dẫn cho hắn, lại không ngờ tới hôm nay, đại quản sự quặng mỏ Hùng Uy đột nhiên đi vào, Ngô Đồng vừa nhìn thấy người tới liền thay đổi sắc mặt, còn chưa kịp bảo hắn đi ra ngoài, một bàn tay của Hùng Uy đã giáng xuống mặt Ngô Đồng, trực tiếp đánh người ngã xuống đất.
"Tao thấy mày là không muốn sống nữa, mày không muốn sống nữa sao, chẳng lẽ mày cũng không muốn thằng nhóc con của mày sống nữa có phải hay không!" Hùng Uy chỉ vào Ngô Đồng lớn tiếng chất vấn, Hùng Uy tức giận cùng nóng nảy rống xong một tiếng này liền quay đầu nhìn về phía Lâm Phong đang đứng bên cạnh nói thẳng: "Cút ra ngoài, cái thứ không có mắt!"
Lâm Phong lòng mang sợ hãi nhìn thoáng qua Ngô Đồng vẫn còn ngã trên mặt đất, do dự hiện tại nên đi qua giúp Ngô Đồng mới tốt hay cứ như vậy mà rời đi.
Trong chớp mắt hắn vẫn còn do dự, Ngô Đồng đã gắng gượng ngồi dậy: "Cậu đi ra ngoài trước đi Lâm Phong."
"Chính là..." Lâm Phong nhìn khóe miệng Ngô Đồng xuất hiện vết máu, thế mới biết một bàn tay vừa rồi của Hùng Uy có bao nhiêu sức mạnh.
"Tôi không sao, cậu đi ra ngoài trước đi." Ngô Đồng trực tiếp ngắt lời hắn định nói phía sau, Lâm Phong đành phải xoay người vén màn, ở ngay cửa liền nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của Chu Huân.
"Đi đi, chuyện hôm nay không nên ra ngoài nói bừa, bằng không ta cũng không đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì." Lâm Phong biết những lời này của Chu Huân không phải đang nói đùa, Ngô Đồng nhất định đã làm chuyện không nên làm, Hùng Uy mới có thể không để ý hoàn cảnh đối xử với y như vậy.
Như vậy xem ra, mấy chuyện hắn suy đoán trước đó hẳn không sai, bởi vì lúc trước San Sát có nói qua, những người này muốn y giấu đại quản sự làm một ít việc xấu cho bọn họ, nhưng nhìn hiện tại, đại quản sự hiển nhiên là người lãnh đạo trọng yếu trong chuyện này, khó trách Chu Huân lại kiêu ngạo như vậy.
Ngược lại đối với Lâm Phong mà nói Ngô Đồng là cái ngoài ý muốn.
"Yên tâm đi Chu ca, tôi sẽ không nói lung tung, miệng tôi chặt lắm!"
Chu Huân nâng tay vỗ hắn: "Nhóc con miệng càng ngày càng trơn, cút đi!"
"Hắc hắc, tôi đây ngày mai còn có thể tới không?" Mắt Lâm Phong đầy chờ mong nhìn Chu Huân, lại làm cho Chu Huân bật cười mắng, hiển nhiên tâm tình rất tốt: "Được, sao lại không thể tới chứ!"
Lâm Phong nhận được đáp án vừa lòng, cười với Chu Huân một cái nói cám ơn rồi mới rời đi.
Chính là sau khi rời khỏi quặng mỏ, nụ cười trên mặt Lâm Phong liền hạ xuống, hắn nghĩ không ra, Hùng Uy tức giận như vậy, mà Chu Huân lại có vẻ rất vui mừng, từ sự việc hôm nay có thể nhìn ra được, Chu Huân hiển nhiên là người của Hùng Uy, lãnh đạo tức giận, công nhân lại rất vui vẻ, có thể là chuyện gì? Lâm Phong có chút không rõ, nhưng cảm nhận được chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Hùng Uy sau khi Lâm Phong đi rồi, nhìn Ngô Đồng cố gắng đứng lên, ngữ khí nháy mắt liền mềm xuống: "Ngô Đồng anh cũng không muốn như vậy, nhưng em làm quá đáng, em nói em muốn ở trong này, anh có từng đối xử tệ với em sao, trừ việc em không thể tùy tiện rời khỏi chỗ này, còn lại em muốn cái gì anh đều cho người làm ra trong thời gian nhanh nhất, ngay cả em nhớ con, anh cũng tận lực để em có được một chút tin tức về nó, em vẫn còn chưa thỏa mãn, may là chuyện này chưa truyền ra ngoài, bằng không em cảm thấy nếu để Uy Nhĩ gia biết được, anh không tốt em có thể tốt được sao, em không vì bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho Niệm Nhi đi, em không muốn dẫn nó rời khỏi gia tộc Casper sao, chuyện này chỉ có anh có thể giúp em, cho nên về sau chúng ta làm hòa được không?"
Ngô Đồng chịu đựng Hùng Uy tới gần, thân thể ở trong ngực Hùng Uy run rẩy: "Chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, anh có thể giúp tôi đưa Niệm Nhi ra ngoài?"
Đây là lần đầu tiên Ngô Đồng nói ra mấy lời như chịu thua với Hùng Uy, trong lòng Hùng Uy lập tức cực kỳ thỏa mãn, sâu sắc cảm thấy chuyện lần này là hắn nhân họa đắc phúc*.
Cười lớn nói: "Đương nhiên, ngoại trừ anh không ai có thể giúp em, dù sao cũng là anh yêu em."
*因祸得福 - trong lúc gặp họa lại gặp được may mắn
Nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, Ngô Đồng nhắm mắt rồi lại mở: "Chỉ cần anh có thể làm được chuyện anh nói, cái gì tôi cũng đáp ứng!"
"Được!" Tâm tình Hùng Uy rất tốt, lập tức ôm Ngô Đồng đi vào trong lều.
Chu Huân ở ngoài cửa đợi hồi lâu không thấy Hùng Uy đi ra, trong lòng nhất thời u ám, quay người xốc mành lều đi vào, liền nghe được tiếng rên rỉ đè nén trong lều truyền ra, mặt lập tức trắng bệch, mắt tràn đầy oán hận.
Lâm Phong không biết quan hệ dây dưa giữa mấy người này, nhưng không khỏi lo lắng cho Ngô Đồng.
Trên đường trở về lại nhìn thấy cảnh Hạ Lan vội vã, chỉ là không chờ hắn đi qua chào hỏi, đã thấy Hạ Lan bay thẳng về phía hắn: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, đi theo tôi một chút."
Trong lòng Lâm Phong giật mình, từ khi biết anh tới nay đây là lần đầu tiên Hạ Lan chủ động tìm hắn, không ngờ hắn còn khác thường mà có chút cao hứng? Khó mà tin nổi!
Hạ Lan dẫn hắn tìm một nơi bí ẩn: "Cậu đi đi, mỗ phụ cậu vừa đi gặp người môi giới, muốn bán cậu đi."
Một câu nói bình thản, phát ra từ miệng Hạ Lan, lại khiến tâm Lâm Phong run lên: "Khi nào?"
"Người môi giới kia mấy ngày tới sẽ ra ngoài một chuyến, đại khái chính là mấy hôm nay." Tuy rằng Hạ Lan vội vàng tới, nhưng cũng cho hắn biết được chút tin tức.
Lâm Phong biết người môi giới, trên thực tế loại người bán người đầu cơ trục lợi này thời đại cũng có, chưa bao giờ thiếu.
Hắn không nghĩ tới Lâm Tố thấy hắn không kiếm được tiền, liền có chủ ý như vậy, không biết y đem bán hắn với giá bao nhiêu!.