Tương Lai Có Một Truyền Thuyết

Chương 1-1: Mở đầu




Mộng Hiểu Khê xoa xoa cái trán, trong đầu cô như có kim châm, thân thể cũng kiêu gào thống khổ. Quan thật lâu sau, bệnh trang cũng không có khởi sắc, cô đành giãy dụa ngồi dậy.

Đập vào trước mắt Mộng Hiểu Khê là một mảng màu trắng, cô đang nằm trên một chiếc giường màu nâu sẫm, nói đúng hơn là một chiếc giường dơ bẩn đến không thể bẩn hơn, màu sắc nguyên bản của nó đã không nhìn ra mà chỉ còn màu nâu sẫm dơ bẩn.

Vì cái gì mình lại ở chỗ này?

Ấn tượng cuối cùng của Mộng Hiểu Khê chính là lúc cô đang đi xuống nhà để chuẩn bị mua đồ ăn nấu bữa cơm chiều cho bà dì của mình, sau đó một chiếc xe lao đến, vì đang mải mê xem trang cuối của một quyển tiểu thuyết tu chân mà cô không tránh kịp, sau đó là đất trời tối sầm cùng cảm giác đau thấu tim gan.

Mộng Hiểu Khê rùng mình một cái, cố gắng quan sát hoàn cảnh xung quanh của mình. 

Lúc đầu cô cho rằng mình đang ở bệnh viện nhưng xem ra không phải.

Đây là một gian phòng có diện tích nhỏ hẹp, vách tường màu trắng, trừ bỏ chiếc giường cô đang nằm, một cái tủ đầu giường cùng một chiếc ghế sofa dơ bẩn không kém chiếc giường ra thì Mộng Hiểu Khê chẳng nhìn được gì khác nữa.

Nhìn cái giường bẩn thĩu phía dưới, Mộng Hiểu Khê bĩu môi, phụng phịu nhảy xuống, bất chấp cơ thể mình đang vô cùng đau đớn. Bàn chân cô vừa chạm đất đã không chịu đựng được mà khụy xuống, Mộng Hiểu Khê bị té một cái khá mạnh, khiến cô nhịn không được rên rỉ mấy tiếng.

Mộng Hiểu Khê nằm trên đất đợi cho cơn đau hạ xuống, mới chậm chậm ngồi dậy.

Bỗng nhiên trên cổ tay Mộng Hiểu Khê phát ra ánh sáng. 

Mộng Hiểu Khê giật mình nhìn kỹ mới nhận ra trên cổ tay trắng nõn của cô đang mang một vật giống đồng hồ thời hiện đại, chẳng qua nó trong suốt như pha lê. 

Một gương mặt giống robot kim loại hiện lên giữa không trung, phát ra thanh âm: Nhĩ hảo, Mộng tiểu thư, chúc tiểu thư một buổi sáng tốt lành".

Mộng Hiểu Khê khống chế để bản thân không kiểu ra tiếng, dưới chân lại nhanh chóng lui về phía sau. Cuối cùng, lui đến bên giường.

Trừng mắt nhìn hình ảnh lơ lửng giữa không trung kia trong chốc lát, sau khi xác định rõ ràng nó chỉ là hình ảnh, Mộng Hiểu Khê liền khẩng trương hỏi: "Ngươi là, là--cái gì vậy?". 

"Tôi là Okun-Diti".

Okun-Diti? Cái quỷ gì? Tiếng anh sao?

Mộng Hiểu Khê hoàn toàn ngơ ngẩn, trong đầu cố nhớ lại vốn từ vựng Tiếng anh chuyên nghiệp của mình xem có may mắn nhớ được gì không.

Nhưng hiển nhiên, đầu của cô hiện tại toàn là mớ bòng bong, chỉ việc suy nghĩ thôi thì cũng khiến dây thần kinh não bị giật mạnh, đau nhức như búa bổ.

Mộng Hiểu Khê bỏ qua hoàn toàn cho việc tự hỏi, hơn nữa nhìn đến hình ảnh biết mở miệng nói chuyện thì cô biết một điều, sợ rằng đây hoàn toàn không phải thế giới cô đang sống.

Cô đành mở miệng hỏi thăm từ cái thứ hình ảnh khủng bố đang treo lơ lửng kia.

"Nga----Okun-Diti, vậy, vậy ngươi là cái gì"

Hình ảnh robot nghe câu hỏi của Mộng Hiểu Khê thì không có phản ứng gì, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: "Okun-Diti, là một dạng robot truyền tin nhanh được sử dụng rộng khắp tinh hệ thưa tiểu thư, tiểu thư có muốn đọc tin nhắn hay không?".

Mộng Hiểu Khê nghe câu trả lời của hình ảnh robot thì càng chắc chắn suy đoán của mình, đè nén kinh hoảng đang dâng lên trong lòng. 

Mặc dù không biết tình hình là thế nào nhưng cô lo sợ bản thân biểu hiện quá bất thường sẽ đưa đến nhân tố nguy hiểm cho mình, mặc dù trước mặt chỉ là hình ảnh nhưng ai biết được, Mộng Hiểu Khê thầm hận bản thân ngu ngốc khi đặt ra câu hỏi kia. Cô giả vờ bình tĩnh hỏi lại: "Vậy----, ngươi muốn truyền tin gì"

Nhận được chỉ lệnh của Mộng Hiểu Khê, trên đầu hình ảnh robot hiện lên một vòng lục quang, sau đó hình ảnh robot thay đổi hóa thành hình ảnh của một vị lão nhân.

Lão nhân kia mang gương mặt nghiêm khắc, đôi mắt lợi hại như nhìn thẳng vào Mộng Hiểu Khê làm cô hoảng sợ nắm chặt lấy tấm grap giường bẩn thĩu phía sau.

"Học viên Mộng Hiểu Khê, xin nhắc lại, tiểu thư đã nghỉ quá số ngày cho phép của Học viện Alyssandra. Nếu vẫn không nhận được tin tức từ tiểu thư trong vòng 1 tuần tới, chúng tôi rất tiếc phải thông báo tiểu thư sẽ không được tham gia kì thi thử vào ngày 12 tháng 8 năm 3969 được tổ chức tại Cảng thành Berlin"

Mộng Hiểu Khê ngốc ngốc nghe một đống lời nói không hiểu được của vị lão giả kia, tuy không hiểu nhưng cô cũng không cắt ngang lời của lão ấy, cô biết đây cũng giống như hình ảnh robot chỉ là hình ảnh mà thôi không phải người thật.

Hình ảnh lão giả nói xong thì biến mất, hình ảnh robot lại lần nữa hiện ra, lần này nó hiện ra một cách vô cùng vui vẻ, không vì cái gì khác mà vì nó đã hoàn thành nhiệm vụ truyền tin. Có thiên thần chứng giám, nó đã cố gắng gửi đoạn thông điệp đến vị tiểu thư này rất nhiều ngày mà không được, khiến cho Robot chủ quản rất không hài lòng xém chút nữa đã cho nó một ngôi sao xấu để bình phán khả năng cung cấp dịch vụ của nó.

"Nhĩ hảo tiểu thư, nội dung thông điệp đã được chuyển tiếp, cám ơn vì đã lắng nghe. Thông điệp được gửi vào ngày 2 tháng 2 năm 3969. Nếu hài lòng xin bình phẩm sao đỏ cho sự phục vụ chuyên nghiệp của chúng tôi. Kính chúc tiểu thư một buổi sáng tốt lành".

Hình ảnh Robot sau khi nói xong, ngay lập tức biến mất.

Mộng Hiểu Khê bỗng dưng cảm nhận được một cơn đau đầu khủng khiếp, khiến cô phải thét lên, hai tay ôm lấy đầu, lăn lộn trên đất. Cơn đau như búa bổ như muốn giết chết cô.

Qua một khảng thời gian khá dài, Mộng Hiểu Khê tưởng chừng đã chết vì đau thì bỗng nhiên cơn đau dần giảm bớt kéo theo đó là kí ức của khối thân thể này.

Nơi đây không còn là Địa cầu mà cô đang sống, cũng không phải niên đại mà cô biết.

Nơi đây gọi là Đế quốc Noara, cách niên đại mà cô đang sống tận bốn ngàn năm.

Bốn ngàn năm trước Địa cầu gặp phải một trận thiên thạch rơi xuống khiến cho toàn bộ bề mặt Địa cầu bị nhiễm một loại phóng xạ khiến con người biến đổi. 

Một số nhân loại có được lực lượng có thể đánh nát cả một ngọn núi to, một số nhân loại thì được truyền thừa một vài kí ức xa lạ khiến họ có được một lượng lớn tri thức vượt xa niên đại lúc bấy giờ. Một số nhân loại lại chỉ không hề biến hóa gì mà vẫn là người thường. 

Chính vì thế sự phân hóa được hình thành.

Chính phủ phải tốn một khoảng thời gian mới điều tiết được sự chênh lệch nảy sinh ra giữa nhân loại tiến hóa và người thường, nhưng cũng chỉ là cưỡng chế nhân loại tiến hóa không làm ra hành vi tiêu cực, chứ phân hóa giữa nhân loại thì Chính phủ cũng không thể giải quyết.

Và phải nhắc đến, cùng với sự tiến hóa của nhân loại thì động thực vật cũng chịu sự ảnh hưởng.

Những loài vốn hiền lành, vô hại bỗng dưng trở nên đầy nguy hiểm. 

Còn những loại vốn đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn thì càng thêm hung hãn và khát máu.

Nhân loại vừa hân hoan ăn mừng vì sự tiến hóa của bản thân không bao lâu thì bắt đầu bước vào chiến cuộc giữ lấy địa vị và quyền thống trị của bản thân trước những loại động thực vật tiến hóa, khi chúng trở nên đáng sợ và thông minh hơn.

Cùng với sự đấu tranh, nhân loại càng ngày càng phát triển dẫn đến hôm nay, họ đã vươn bước chân ra ngoài vũ trụ và chiếm đoạt vô số hành tinh lớn nhỏ để sinh sống và phát triển. 

Chiến cuộc giữa nhân loại và động thực vật vẫn tiếp tục, cả hai bên hình thành ba cỗ thế lực kìm chế lẫn nhau.

Mộng Hiểu Khê há miệng thở dốc, cảm thấy miệng khô khốc, cô gian nan tựa lên cạnh giường, nâng tay lên, thành thục từ quang não trên cổ tay ấn vài cái, cánh cửa duy nhất trong phòng mở ra, lập tức từ bên ngoài có một vật thể tròn tròn bay vào. Nó dạo quanh một vòng, sau đó từ bốn phía mọc ra tay chân bằng kim loại, nháy mắt biến thành một người máy thông minh, sau đó di động đến trước mặt cô, phát ra âm thanh: "Tiểu tiểu hận hạnh được phục vụ tiểu thư".

Tiểu tiểu là người máy quản gia của Mộng Hiểu Khê, nhưng từ hình dạng có thể biết đây chỉ là loại người máy cấp thấp, hơn nữa còn là loại mua qua tay. Nếu là người máy cao cấp thì hình dáng của nó tùy vào yêu thích của chủ nhân mà cải biến, đôi khi còn giống như người thật.

Mộng Hiểu Khê lúc này hoàn toàn không có sự hoảng loạn như lúc ban đầu, thì thào nói: "Lấy một ít thức ăn nhẹ, một ly nước, còn có thay đổi mấy thứ trên giường đi".

Trên đầu Tiểu tiểu phát ra ánh sáng màu xanh, sau đó bay ra ngoài, chỉ một lát sau nó quay trở lại trên tay đang bưng một khay đựng thức ăn, bên trên có hai ống dịch màu hồng nhạt cùng một ly nước lọc.

Mộng Hiểu Khê biết đây là dịch dinh dưỡng rẻ tiền nhất mà cô có thể mua lúc bây giờ, mặc dù chán ghét mùi vị của nó nhưng vì tính mạng cô cũng đành nhắm mắt, cầm hai ống dịch dứt khoác điều uống một mạch.

--- ------ ------

Ngay lúc này, tại một khu đầm lầy nằm trong khu rừng Tử Vong, nơi mà mọi người điều biết là không có một nhân loại nào có thể sống sót nếu vô tình lạc vào nơi đây, khu rừng Tử Vong có thể được coi là vùng đất cấm, nhưng hôm nay lại xuất hiện một nhân loại đang ung dung bước đi.

Một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình không cao, nếu so với hình thể của nhân loại tại thời điểm này thì quả thật phải gọi là nhỏ gầy.

Mái tóc dài màu bạc chạm đến mắt cá chân, đầu đội trang sức bằng vàng lấp lánh với những sợi dây chuỗi buông xuôi theo mái tóc bạc của cô, cô mặc một bộ váy ngắn bằng tơ tằm hiếm thấy màu trắng, thắt lưng được thắt lại bằng một sợi dây chuỗi bằng ngọc trai, rũ xuống bên eo thon nhỏ. Hoa tai hình chiếc lá màu xanh lam, trên cổ tay đeo một loại trang sức dạng vòng xoắn bằng vàng được điêu khắc chạm trổ một cách tinh tế, tỉ mỉ. Cả người thiếu nữ như phát ra ánh sáng nhu hòa, giữa đêm tối càng thêm bắt mắt.

Từ trang phục đến trang sức của thiếu nữ, nếu để người khác nhìn thấy nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc, bởi vì không một thứ nào đem ra bên ngoài mà không phải là bảo vật vô giá.

Thiếu nữ không mang giày, đôi chân nhỏ nhắn của cô đạp lên những chiếc lá trên đất, giẫm lên cành rể thô to của những cây cổ thụ không biết tuổi của khu đầm lầy. Nơi đây những gai nhọn xấu xí, dơ bẩn lại không tổn thương được thiếu nữ ấy, bàn chân thiếu nữ vẫn sạch sẽ, trắng muốt.

Thiếu nữ đi đến một cây cổ thụ cao lớn, ngón tay ngọc khẽ vung lên, dây leo đang bám trên người cổ thụ bỗng rời khỏi thân cây, uốn lượn, đan chéo nhau, chỉ trong chốc lát đã bện thành một xích đu nhỏ, treo lủng lẳng dưới tán cây rậm rạm của cổ thụ.

Cô bước đến, ngồi lên, đôi chân ngọc của nàng khẽ đưa đẩy, xích đu được bện từ dây leo đung đưa nhẹ nhàng, những cơn gió như được điều khiển mà thổi về phía thiếu nữ xua đi cơn nóng bức đặc thù của đầm lầy.

"Em có vẻ rất thích thú"

Một giọng nói thanh lãnh vang lên.

Thiếu nữ trên xích đu vẫn dùng chân đưa đẩy không đáp lại.

Một thiếu nữ khác xuất hiện, trang sức và y phục trên người không khác thiếu nữ trên xích đu là mấy, chỉ là váy của thiếu nữ kia dài đến mắt cá chân.

Điểm đặc biệt nhất mà hai thiếu nữ giống nhau chính là đôi mắt của họ.

Một đôi mắt với con ngươi màu xanh lam, tựa màu nước biển, đẹp đến không sao tả xiết.

Một đôi mắt với màu sắc đặc biệt, khiến cho nhan sắc của hai người vốn khiến người kinh diễm nay lại thêm phần đoạt mắt, tựa như mộng ảo.

"Alicia, chúng ta có thể làm gì, thuận theo số mệnh thôi, bao năm qua chúng ta cố gắng vá víu lại lỗ hỏng thời không, nay kẻ kia xuất hiện, chúng ta có thể làm gì, cam chịu đi Alicia, chúng ta chẳng thể làm gì cả".

Thiếu nữ được gọi là Alicia có vẻ không vui vì câu nói kia, cô nhăn đôi mày, nói: "Irene------". 

Irene nhận ra chị mình không vui, cô cũng không dám đùa nữa, đôi chân dừng lại, bình tĩnh nói: "Chị ----, lực lượng chúng ta có hạn, hiện tại cái mà chúng ta có thể làm là giữ vững biến đổi của vòng xoáy thời gian, không thể để nó mất khống chế nữa, còn kẻ kia, cứ cho là đã đến, thì xem như đó là số mệnh, chị, chúng ta không thể mạo hiểm thay đổi".

Cái giá của thay đổi số mệnh, bọn họ đã hứng chịu, bọn họ không thể chịu thêm một đả kích nào nữa.

"Bao năm qua, chúng ta vâng lệnh của Người, bảo vệ họ, nếu là số mệnh họ phải trải qua, cái chúng ta có thể làm là chờ đợi thời điểm kia" 

Alicia im lặng, cô biết lời của Irene nói là cách giải quyết hiện tại tốt nhất, nhưng công sức bao năm qua chỉ vì một thoáng mất khống chế mà dẫn đến tương lai mờ mịt, điều đó khiến Alicia không thể không mất mát.

Alicia đang định nói thêm điều gì thì bỗng dưng cô ôm ngực, thống khổ rên rỉ, khóe miệng chảy ra máu, máu của Alicia cũng như màu mắt của cô điều có màu xanh lam.

"Alicia________" 

Irene hoảng sợ, nhảy vội xuống xích đu, chạy đến bên chị mình, cô ôm lấy Alicia, nhìn bộ dáng thống khổ của chị, Irene đau lòng muốn chết, nước mắt tràn mi.

Không ai hiểu hơn cơn đau mà Alicia đang phải chịu hơn Irene, vì chính cô cũng phải chịu nỗi khốn khổ đó, thậm chí còn hơn cả Alicia.

Alicia suy yếu tựa vào người em gái, thở dốc từng cơn. 

Bọn họ và cả tộc nhân phải chịu đựng nỗi đau này như một cái giá để đánh đổi lần xoay chuyển vận mệnh trong cuộc chiến năm đó. 

Chỉ vì Người thích nhân loại.