Tương Kính Như Tân

Chương 12




Càng gần cuối năm, công ty càng nhiều việc, Hứa Ái Nùng thuộc ban quản trị Dương thị, ngoài “Mộ Thượng”, còn phải tham gia một vài quyết định sách lược nội bộ Dương thị, cái gì văn kiện hội nghị báo cáo, thay đổi nhân sự cũng sẽ phải tìm hắn cho ý kiến, hắn biết đây không phải chủ ý của đám lão gia Dương thị kia, bọn họ không phải là sợ mình mà là sợ Dương Kính Hiền phía sau hắn, Dương thị là do ông nội Dương Kính Hiền dựng nên, sau đó vẫn luôn là cha hắn làm chủ, cũng thừa kế hơn một nửa tài sản. Sau rủi ro tai nạn máy bay, hai vị thúc bá của Dương Kính Hiền muốn nhân cơ hội này lần nữa phân chia gia sản, Dương Kính Hiền lúc còn trẻ tính tình kiêu ngạo, vốn là không muốn giữ riêng sản nghiệp gia tộc, nhưng thái độ của chú bác thực sự khiến tâm hắn lạnh giá, trong cơn nóng giận hắn đã giao sản nghiệp “Mộ Thượng” cho Hứa Ái Nùng quyết định, tâm không bàng đến đấu tranh lợi ích gia tộc. Người thân lúc đó chém giết càng tàn khốc hơn, Dương Kính Hiền mưu toan cũng dùng không ít thủ đoạn, uy danh trên thương trường từ đó cũng bắt đầu vang dội, hiện nay nói đến Dương Kính Hiền, không ai không nể hắn ba phần.

Dương Kính Hiền sẽ từ vị trí chủ Dương gia, tất cả mọi người không thể tin, nhất là hai vị chú bác kia. Hứa Ái Nùng lần đầu tiên tham gia hội nghị ban quản trị trước nghỉ lễ quốc khánh, Dương Kính Hiền từ chức đã được nửa năm, nhưng hai lão vẫn không dám manh động. Hứa Ái Nùng thấy tức cười, Dương Kính Hiền dẫn hắn tham gia vài lần dùng cơm tân niên của gia tộc, khi đó hoàn toàn phải dựa vào sự che chở của Dương Kính Hiền, thời điểm chuyển lưng có lẽ lạc đàn, những trưởng bối kia hữu ý vô ý công kích hắn, đại khái là nói hắn không biết lượng sức, hai nam nhân có thể lâu dài sao, loại tình ái đồi phong bại tục chỉ có Dương Kính Hiền mới làm được.

Kỳ thực Hứa Ái Nùng ngay từ đầu vào “Mộ Thượng”, là bởi vì Hứa Ái Nùng chính là nhà tạo mẫu tóc cho mẹ Dương Kính Hiền phu nhân Dương gia, Hứa Ái Nùng từ bé không có bố, hai con sống dựa vào nhau, năm ấy hắn mười bảy tuổi mẹ của hắn bị ung thư phổi qua đời, Dương phu nhân thấy hắn có khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ có khả năng diễn xuất, nên giới thiệu cho hắn vào “Mộ Thượng”. Nguyên là có thể lăn lộn kiếm cơm, nhưng không nghĩ tới Dương Kính Hiền liếc mắt một cái, lừa đến trên giường ăn sạch sẽ.

Hứa Ái Nùng khi đó tuổi còn nhỏ, hoảng sợ, lại không dám nói cho người khác, vừa nghĩ tới ân tình của Dương phu nhân và tình cảm của mình, cũng lặng im. Mười mấy năm qua quan hệ của hai người từ căng thẳng đến hoà hoãn rồi ân ái, dạo quanh một vòng bây giờ lại quay về điểm xuất phát.

Cái tên Hứa Ái Nùng này, từ trước vẫn luôn chỉ có thể đi theo sau Dương Kính Hiền, nhưng từ sau khi Dương Kính Hiền chuyển nhượng 25% cổ phần, Hứa Ái Nùng đã là cá nhân chiếm số cổ phần lớn nhất Dương thị, khi cần thiết hắn thậm chí có quyền yêu cầu giải tán toàn bộ Dương thị, Dương Kính Hiền cũng bất lực.

Dương Kính Hiền muốn chắp tay nhường giang sơn, Hứa Ái Nùng lại mất hứng, mỗi lúc thức dậy hắn rất không có thăng bằng, dựa vào cái gì Dương Kính Hiền mỗi ngày thống khoái ở nhà chơi đùa như vậy, hắn lại phải liều mạng.

Đại diện lão tổng Dương thị bây giờ là bác cả của Dương Kính Hiền, trong cuộc họp nói với Hứa Ái Nùng, trong năm này một lần cuối cùng ban quản trị nhất định phải quyết định xem ai làm chủ, Hứa Ái Nùng có quyền quyết định, đương nhiên cũng có thể tự mình mặc giáp xuất trận.

Hứa Ái Nùng không giúp được nên muốn đơn giản không nghĩ, hắn đi tìm Dương Kính Hiền chơi cờ.

Dương Kính Hiền và quản gia trồng trúc Tương Phi(*) giữa sân, đánh cờ, thấy hắn đến quản gia mau chóng nhường lại chỗ. Dương Kính Hiền dặn dò đem bàn cờ ở thư phòng trên lầu hai xuống, mùa đông nên bên trong sân nhà rất lạnh.

Dương Kính Hiền nói sân lạnh, khi Hứa Ái Nùng cầm một chút tay của hắn, rất ấm rất dày, bởi vì làm nông nên so với trước kia thô ráp hơn nhiều.

Hắn cầm một chút đã muốn buông ra, bị Dương Kính Hiền nhẹ nhàng cầm nắn, nói:” Lạnh thế này, ngày mai để nữ đầu bếp nấu cách thuỷ cho cậu chút A Giao(*)

Hứa Ái Nùng nhíu mày:” Khó ăn.”

Dương Kính Hiền nắm tay hắn lên lầu, quay lại kêu quản gia:” Đi nấu bát súp.”

Hứa Ái Nùng nói:” Ít khích bác tôi đi, so với hát cho dàn nhạc còn có tác dụng hơn bát súp.”

Dương Kính Hiền dừng bước nghiêm túc hỏi:” Bọn họ làm khó dễ cậu?”

Hứa Ái Nùng hỏi lại:” Làm khó tôi không phải anh sao?”

Dương Kính Hiền đạm nhạt không trả lời, cười nhạt nhìn bàn cờ nói:” Mời.”

Hứa Ái Nùng lơ đãng nhìn, Dương Kính Hiền cẩn thận đi theo, nói:” Ở “Mộ Thượng” hay Dương thị cậu đều có quyền chủ động, có thể tuỳ tâm sở dục, nếu họ khi dễ cậu, có tôi ở đây.”

Hứa Ái Nùng nói:” Biết Dương tổng anh có tấm lòng hiệp nghĩa, lần này tới tìm anh cũng là có chuyện muốn anh giúp đỡ.”

Dương Kính Hiền giương mắt nhìn hắn, đúng lúc con mắt xinh đẹp của Hứa Ái Nùng quét qua, Dương Kính Hiền sợ hãi, vội vàng tránh né nói:” Cậu nói đi.”

Hứa Ái Nùng kẹp một quân cờ trắng thế cục, nói:” Tôi muốn anh làm tổng tài Dương thị, một mình tôi quản không được, lại tìm không ra người đáng tin.”

Dương Kính Hiền có chút bất ngờ, châm chước nói:” Tôi tìm cho cậu một người thích hợp.”

Hứa Ái Nùng tức giận, cao giọng nói:” Tìm ai tôi cũng không hài lòng! Dựa vào cái gì anh cứ nhàn hạ, tôi lại bận rộn như vậy? Anh nhanh nhanh đồng ý cho tôi!”

Dương Kính Hiền vội vàng nói:” Hảo hảo hảo, tôi làm tôi làm.”

Hứa Ái Nùng ánh mắt trắng nhợt, cúi đầu đi ăn một quân đen, Dương Kính Hiền nhìn ngón tay thon dài xanh xao của hắn, cẩn cẩn dực dực nuốt nước miếng một cái.

Quản gia gõ cửa bưng một chén súp đi vào, bình tĩnh hỏi Hứa Ái Nùng:” Nữ đầu bếp nghĩ một chút lại về làm cơm chiều, ngài ăn xong thì bảo cô ấy cùng nhau trở về đi?”

Dương Kính Hiền nói:” Được.”

Hứa Ái Nùng mắt điếc tai nghe, cầm mỏng thai bạch ngọc chung uống một ngụm canh, liếm môi chuyên tâm xem ván cờ. Chờ quản gia đi ra, hắn mới hỏi:” 25% cổ phần, không sợ tôi đem bán nó?”

Dương Kính Hiền qua một lúc lâu mới nói:” Không biết lấy gì bù đắp cho cậu, chỉ có những thứ đó.”

Hứa Ái Nùng cười nhạt hỏi:”Anh thiếu nợ tôi chỗ nào?”

Dương Kính Hiền cảm thấy đau đớn, nói:” Chúng ta hảo hảo nói một chút được không? Chuyện đã qua không muốn nói ra, cũng sẽ ít phá hỏng tâm tình của cậu.”

Lời này như cầu hoà, Hứa Ái Nùng cũng cảm giác mình có chút hung hăng, chỉ chuyên tâm đánh cờ, không nói khiêu khích hắn nữa.

Chơi cờ rồi chơi cờ, chơi với Dương Kính Hiền cũng không thật. Hứa Ái Nùng mấy lần phát hiện phòng thủ sai sót, sơ hở rõ ràng đến chính hắn có thể nhận ra, nhưng Dương Kính Hiền chính là ngu sốc nhìn không ra.

Hiển nhiên Dương Kính Hiền lại muốn giả ngu hướng tới chỗ khác, Hứa Ái Nùng giữ cổ tay hắn lại, dẫn hắn tới chỗ quân cờ có sơ hở của mình.

Dương Kính Hiền vô tội nói:” Thật không thấy, tài đánh cờ của cậu có tiến bộ lớn.”

Hứa Ái Nùng đang cầm chén trà nóng hổi nói:” Là nhãn thần anh không tốt.”

Dương Kính Hiền rơi vào thế yếu, Hứa Ái Nùng cảm thấy chơi cờ như này còn không bằng không chơi, nửa đường bỗng chốc phá loạn bàn cờ nói:” Không chơi!”

Dương Kính Hiền bắt đầu khẩn trương,hỏi:” Vậy, ngày mai lại tới hả?”

Hứa Ái Nùng lạnh lùng nói:” Xem có thời gian không đã.”

Hai người lần lượt tìm cờ đen cờ trắng, Dương Kính Hiền tâm không yên nói:” Ngày mai cậu tới đi, tôi một mình…. Không có gì phải tìm.

Hứa Ái Nùng cố ý nói:”Phải tìm người đi thôi, tôi giới thiệu cho anh là được, nghe thấy ANGIE có mấy người mới cũng không tệ.”

Dương Kính Hiền kinh ngạc nhìn hắn.

Hứa Ái Nùng nói:” Anh muốn loại gì? Tôi cho anh chọn, tôi không biết anh thích loại gì.”

Dương Kính Hiền không chịu nổi:” Hảo hảo hảo, không nói việc này, không nói việc này, được rồi, cậu lúc rảnh thì tới, không rảnh cũng không miễn cưỡng, tôi không ép cũng không có tư cách ép.”

Nhưng Hứa Ái Nùng vẫn không muốn bỏ qua.

(*) Trúc Tương Phi:

Nga Hoàng và Nữ Anh là vợ của vua Thuấn.

Nước mắt của hai người rưới lên trúc ở núi Cửu Nghi, trên thân trúc xuất hiện những vết đốm, tím có, trắng có, còn có cả màu đỏ như máu, đó chính là “Tương Phi trúc” 湘妃竹. Trên thân trúc còn có những đường vân giống chỉ tay, tương truyền đó là do hai bà phi gạt nước mắt trên thân trúc lưu lại; lại có cây trúc mang vết đốm đỏ tươi như máu, đó là huyết lệ từ trong đôi mắt của hai bà chảy ra nhuốm thành.

(*) A Giao: vị thuốc.

+ Ích khí, an thai. Trị lưng, bụng đau, tay chân đau nhức, lao nhọc gây ra chứng giống như sốt rét, rong huyết, Mất ngủ.

+ Dưỡng Can khí. Trị bụng dưới đau, hư lao, gầy ốm, âm khí không đủ, chân đau không đứng được

+ Làm mạnh gân xương, ích khí, chỉ lỵ ….

Dương Kính Hiền mỗi một lần cãi nhau hắn đều là nói trước cái ấy: “Tôi cám ơn ý tốt của cậu! Sau này việc này tự tôi sẽ dàn xếp, không nhọc lòng cậu quan tâm!”

Hứa Ái Nùng đứng lên:” Vậy xin cáo từ.”

Trong nháy mắt hắn đi chưa được vài bước, nghe thấy thanh âm của bàn cờ bị lật đổ, Dương Kính Hiền toàn thân giống như trâu đực điên kéo hắn trở lại, Hứa Ái Nùng phản kháng, tay chân rất nhanh bị chế trụ ép lên thảm trải sàn.

Dáng hai người chênh lệch rất nhiều, Hứa Ái Nùng hào hoa phong nhã như thư sinh, thật không phải là đối thủ của Dương Kính Hiền, tuy là mỗi lần đều là Hứa Ái Nùng trừ bỏ tố chất tu dưỡng dùng võ, nhẹ thì bạt tai nặng thì nắm đấm, Dương Kính Hiền không có gan đánh trả.

Hứa Ái Nùng hô hấp rối loạn, ánh mắt vẫn như không sợ mà khiêu khích hắn.

Dương Kính Hiền nhìn ánh mắt như là chim ưng đang đói khát nhìn chằm chằm thỏ non, trong mắt mơ hồ có lửa, cúi đầu cắn cổ hắn một cái, hàm săm bén nhọn xém cắn đứt động mạch cảnh dưới làn da nõn nà kia.

Hứa Ái Nùng thở dốc kịch liệt, cổ tay bị kéo lên đỉnh đầu rất vững, không thể động, hắn liền tung chân đá, Dương Kính Hiền lột da hắn, một phen lột quần đến tận đầu gối, Hứa Ái Nùng không căng chân ra, trái lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu của đối phương, ra sức ưỡn ẹo thân thể ý muốn thoát khỏi áp chế, thậm chí dùng ót đập vào mặt Dương Kính Hiền.

Dương Kính Hiền tránh né, hai tay Hứa Ái Nùng nhân cơ hội thoát khỏi ràng buộc, không chút do dự trước tiên cho một bạt tai sau đó dùng lực lật thân đem Dương Kính Hiền ngăn chặn, không đủ sức mở hai chân vừa vặn kẹp hông của Dương Kính Hiền, nửa người dưới của hắn trần truồng, khi đè lại tới đúng vật cứng rắn cương cứng của Dương Kính Hiền,hắn giống như bị điện giật nâng mông lên, lại bị Dương Kính Hiền giữ hông lại không cho động.

Hứa Ái Nùng giận đến muốn cắn cổ của hắn:”Anh muốn làm gì?!”

Dương Kính Hiền ngẩng đầu lên để cho hắn yên tâm, hầu kết thở phì phò cười: “Muốn làm gì…Cậu nói muốn làm gì…” Tay hắn vói vào trong áo sơ mi cầm dương v*t nửa mềm lộng.

Hứa Ái Nùng thẹn quá hoá giận cầm cổ tay của hắn:” Buông ra!”

Dương Kính Hiền kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói không ra ngoan thoại, dỗ dành:” Được rồi, đừng giày vò mình, lần này, nhắm mắt lại chỉ hưởng thụ thôi, được không?”

Hứa Ái Nùng vô pháp phủ nhận phản ứng của cơ thể, mỗi một tế bào đều đói khát muốn làm với Dương Kính Hiền, hắn buồn đau với sự vô năng của mình cùng sự dâm tiện, nhiều năm như thế hắn đã thành thói quen hơn nữa còn trầm mê với cái ôm của lão hỗn đản này, ai tới hắn đều không muốn.

Hứa Ái Nùng rên cao nhìn xuống bi bi thiết thiết kêu:” Dương Kính Hiền.”

Dương Kính Hiền sờ mặt của hắn, ôn nhu nhìn.

Hứa Ái Nùng nổi khùng mắng:”…. Mẹ anh tôi xong rồi!”

Hắn cho Dương Kính Hiền một quyền cũng rất nhanh chạy đi, đứng ở sau bàn run rẩy kéo quần của mình.

Dương Kính Hiền nằm trên đất một lúc lâu không nhúc nhích, đợi Hứa Ái Nùng thắt chặt dây lưng và lau khô nước mắt của mình, mới thấy Dương Kính Hiền bò dậy nhổ một búng máu vào sọt rác, không có nhìn hắn, xoa xoa mũi mở của ra ngoài.

Đến thời gian cơm tối Dương Kính Hiền vẫn bị sưng mặt sưng mũi. Hứa Ái Nùng từ trên lầu đi xuống, thấy hắn dán băng lên cái mũi đang ngồi ở phòng khách xem tin tức, biết rõ hắn xuống cũng không nhìn tới, chỉ ngoảnh đầu kêu quản gia chuẩn bị dọn cơm.

Lực ảnh hưởng đúng là qua lại, một quyền Hứa Ái Nùng đập cũng bị đau cả tay, chờ nhặt lại đủ cờ, ngẫm lại có chút hối hận, cũng đến đây rồi hai người còn có cái gì nháo cho tốt.

Trên bàn cơm có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn hỏi câu:” Đau không?”

Dương Kính Hiền cúi đầu uống canh nói:” Đau.”

” Lát nữa để bác sĩ xem qua.”

” Vương Hàn đã tới, không có sao.”

“Nga.”

Không có quan tâm, Dương Kính Hiền thực sự là tức giận, Hứa Ái Nùng thành thực an phận ăn cơm, tâm lại không vui, ngược lại nếu là hắn bị đòn, bữa cơm này ngay cả bát Dương Kính Hiền đều phải nuốt sạch.

Hắn đang miên man nghĩ ngợi, ngược lại Dương Kính Hiền cũng lên tiếng:” Lần sau hạ thủ đừng nặng như vậy.”

Hứa Ái Nùng nhìn dáng vẻ buồn cười của hắn lại cảm thấy không hiền hậu, Dương Kính Hiền thật lạnh đạm nhạt nhìn hắn một cái, nói:” Tôi nhớ trước kia cậu nói với Mộ Hiền, lấy chồng trước tiên phải đoán mình không phải đối thủ của hắn. Phải thừa nhận điểm này cậu làm rất khá, cho nên mỗi một lần đều bình yên vô sự.”

Lời này giống như là tự giễu, Hứa Ái Nùng lại nghe ra một chút yếu thế cầu hoà, nói hai người tính cách nóng nảy cũng không tốt, nhưng đúng là nhiều năm công khai, vẫn là Dương Kính Hiền bao dung hơn nhiều, ngay cả chia tay cũng vậy, bên ngoài nói Dương Kính Hiền yêu giang sơn lại càng yêu mỹ nhân hơn, phong lưu tiêu sái nửa đời vẫn là thua trong tay Hứa Ái Nùng, Hứa Ái Nùng chiếm được tiện

Nhưng thực tế Hứa Ái Nùng cảm giác mình chưa nhận được cái gì, hắn so với trước kia càng bận rộn hơn, nghĩ đến đây hắn có phần đau khổ nói:” Dương tổng, cách đối nhân xử thế của anh cao minh, tôi bái phục.”

Lúc lâu sau Dương Kính Hiền nói:” Cậu nghĩ sai về tôi rồi. Chúng ta tiếp tục trò chuyện, tối nay ở lại đây đi, phòng của cậu vẫn không ai đụng tới.”

Hứa Ái Nùng cảnh giác nhìn hắn một cái.

Dương Kính Hiền nói:” Đừng đề phòng tôi như vậy, quả đấm kia rất lợi hại, cậu phải có tự tin.”

Hứa Ái Nùng một chút cũng không cảm thấy đây là Dương Kính Hiền khen ngợi, chỉ là hắn không có đánh trả mà thôi, nhìn thoáng qua cái chuông lớn, nói:” Sáu giờ rưỡi có một chương trình chung kết chọn ra người mới, tôi đã đáp ứng ANGIE đi xem, có muốn đi cùng không?”

Dương Kính Hiền nói:” Tôi thực lâu không có ra khỏi cửa, đi một chút.”

Hứa Ái Nùng lái xe mang Dương Kính Hiền đi cùng, vị trí là ở “Mộ Thượng” phụ cận bên trong một hội sở, khi đến nơi thì đã tiến hành biểu diễn, Hứa Ái Nùng dẫn Dương Kính Hiền về phía sau khán đài, ANGIE và Suzanne thấy bọn họ ở cùng nhau, đương nhiên kinh ngạc.

ANGIE còn nhìn thoáng qua nhiều lần, vì gương mặt Dương Kính Hiền nhếch nhác, không cần đoán cô cũng biết là tác phẩm của ai, có thể đánh Dương Kính Hiền đến như không có chuyện gì, chỉ có ông chủ của cô.

Cô dẫn bọn họ tới chỗ ngồi, Hứa Ái Nùng để cô đi làm việc, không cần phải để ý đến họ, một chưa được nửa đường đã rời đi.

Không phải chung kết đối ngoại công khai, kỳ thực cũng không loại ai nào, chính là ” Biểu diễn, làm mẫu, tự sáng tác, ba phương diện so sánh, An phó tổng thuận lợi xem thiên phú cao thấp. Lúc bắt đầu trình diễn ánh sáng tối đi, mỗi bàn có tiếp rượu tới, Hứa Ái Nùng cầm ly rượu trong tay cũng uống chơi.

Không có người biết chuyện ông chủ “Mộ Thượng” sẽ đích thân đến xem, Hứa Ái Nùng lại cảm thấy thú vị, xoi mói biểu diễn trên khán đài, lại đùa giỡn Dương Kính Hiền:” Nhìn trúng ai, đừng khách khí, nói đi.”

Dương Kính Hiền ngồi bên cạnh không nói gì.

Hứa Ái Nùng xoay người cụng ly với hắn, ực một cái uống cạn, nói:” Thực ra tôi cũng thích người mới, lăn lộn lâu với một người cũng có chút mùi vị, làm sao ngửi lâu được. Vẫn là thích chơi người mới nộn nộn, anh xem đấy, có thể bóp đến chảy ra nước.”

Hắn chỉ trỏ, Dương Kính Hiền lại không nhìn, ánh sáng lập loè, một mực nhìn Hứa Ái Nùng. Hứa Ái Nùng vỗ tay theo những khán giả khác hoan hô khen hay, biểu cảm giống hệt một thiếu niên nhiệt huyết.

Dương Kính Hiền nhớ rõ Hứa Ái Nùng vừa tới “Mộ Thượng” là làm công việc vặt, đại khái là chưa tới một tháng đã lên giường với nhau, so với bây giờ thì ngốc nghếch nhiều lắm, bị người ta làm còn không biết đối phương muốn làm gì, khiến cho mình đành phải tự giới thiệu:” Tôi là ông chủ.”

Hứa Ái Nùng sống ở tầng đáy của xã hội, Dương Kính Hiền phỏng đoán hắn đã trải qua rất nhiều chuyện tiêu cực, hắn chỉ là ồ một tiếng, mặc quần áo tử tế khom người chào nói cám ơn ông chủ.

Dương Kính Hiền cảm thấy hài tử này rất đùa cũng rất nhu thuận khôn ngoan, chơi mấy lần, đã muốn đem cho hắn chức chi nhánh hành chính, để hắn đi theo giúp ANGIE. Khi đó quả thực rất mê Hứa Ái Nùng, chơi đủ các loại với hắn, không cho hắn mặc quần lót, lúc triệu tập cấp dưới nói chuyện mình ở dưới gầm bàn ra lệnh Hứa Ái Nùng trên ghế xoay tự an ủi cho mình xem, buộc hắn làm rất nhiều tư thế bao gồm cả chơi SM vân vân, thậm chí có khi chỉ cần là nhìn thấy bóng lưng Hứa Ái Nùng đang chăm chú xem tài liệu Dương Kính Hiền sẽ cứng lên, không quan tâm hung hăng lột quần hắn làm tới khi hắn cầu xin mới dừng lại. Cho nên bọn họ một mình ở trong phòng làm việc, trừ khi trời sập, bằng không ANGIE và thư ký cũng không dám gõ cửa.

ANGIE từng nói thẳng:” Vị trí phó tổng này là Hứa Ái Nùng bồi Dương Kính Hiền trên giường mới có được, Dương Kính Hiền tưởng rằng Hứa Ái Nùng nghe được thì sẽ rất tức giân, nhưng hắn che đậy rất khá, thậm chí còn có thể nói đùa với ANGIE:” Cô thử kêu ai tới ngủ để lên chức phó tổng xem.”

Dương Kính Hiền đối với mình rất thành thật, yêu chính là yêu, hắn không xác định sau này gặp được người thích hơn, nhưng cha mẹ bỗng nhiên qua đời khiến hắn ngộ ra một chút, thay vì vô ích tiếc nuối, chi bằng phải nắm chắc nhân sinh, cho nên hắn mang Hứa Ái Nùng đi núi tuyết ở Tây Tạng, bên Thánh Hồ cầu hôn, giống như cha đã làm với mẹ.

Hứa Ái Nùng ở thời điểm đó và bây giờ khác hoàn toàn nhau, sinh hoạt hàng ngày của hắn vô tri vô giác từ từ thay đổi, giống như nước đun con ếch, Dương Kính Hiền thực ra sớm phát hiện bản chất hắn kiêu ngạo, hai người chung sống giống như người thân bình thường, Hứa Ái Nùng dần dần lộ ra một mặt cường thế, nhưng Hứa Ái Nùng dạng này Dương Kính Hiền mới bắt đầu cảm giác càng yêu thích hơn.

Cho đến bây giờ Dương Kính Hiền chưa từng có thể si mê ai giống như si mê Hứa Ái Nùng năm đó, hắn cũng không hối hận đã cưới Hứa Ái Nùng, chỉ là đi tới bước này, hắn đã mất hoàn toàn lòng tin, hắn thậm chí không xác định được Hứa Ái Nùng có yêu mình hay không, quá nhiều thứ buồn phiền phát khóc.