Tương Kiến Hoan

Quyển 4 - Chương 227: Thanh toán




Đoạn Lĩnh quay về phòng, phân phó thị vệ mang tấu chương đến xử lý, nhưng y lại cứ ngồi đối diện với cả chồng tấu chương ngẩn người suốt một buổi chiều.

Vũ Độc có chút sốt ruột nhìn thị vệ mang tấu chương đến, bên ngoài còn có người canh giữ, thậm chí là nô tài quét lá trong vườn… Tạ Hựu đã đem toàn bộ thái giám đổi đi, an bày trong Đông cung này tất cả đều là thị vệ thân cao tám xích, vóc người cân xứng, dung mạo anh tuấn trẻ trung.

Đã từng, Đại Trần có chức vị gọi là Chấp kim ngô, sau được xác nhập cùng Hắc giáp quân, tiêu chuẩn là chọn những thị vệ có thể lên điện lộ mặt, người nào cũng là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái lại rất biết tự hạn chế, không thích nói cười. Hiện tại toàn bộ đều phái đến Đông cung, cũng không biết Tạ Hựu là có ý gì

“Đều đi ra ngoài!” Vũ Độc ngẫm nghĩ một chút liền nổi giận, đang cân nhắc xem liệu có nên mượn cớ độc chết bọn họ hay không, Đoạn Lĩnh lại nói: “Ngươi suốt ngày phát giận cùng bọn thị vệ làm gì”

Vũ Độc chỉ đành ngậm miệng, nghiêm mặt âm trầm. Đoạn Lĩnh nhìn sang đối phương, chỉ đành đem thương cảm trong lòng gác qua một bên, hỏi: “Chuyện thế nào?”

Vũ Độc nói: “Ta phải đi.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Đi chỗ nào?”

Vũ Độc không trả lời, viền mắt Đoạn Lĩnh đột nhiên ửng đỏ, hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại nói chuyện này?”

Vũ Độc thấy Đoạn Lĩnh thiếu chút liền phải khóc, vội nói: “Không sao cả, ta chỉ là đi làm chút chuyện, một khắc sau sẽ trở về.”

“À! Vậy ngươi đi đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Làm chuyện gì?”

“Không có gì.” Vũ Độc nói, “Phối điểm thuốc cho ngươi uống.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc xoay người ra ngoài, thở dài, đứng trong hành lang nhìn đám chim chóc hồi lâu, bộ dạng hoàn toàn là trên đời không còn gì vui vẻ.

Thị vệ, thái giám, cung nữ đi ngang qua đều hướng về phía Vũ Độc cúc cung. Vũ Độc có thể nói là người thăng quan nhanh nhất từ khi Đại Trần khai quốc đến nay, từ võ tướng nhảy thành văn quan cũng không nói, lại trong vòng ba năm vọt tới Thái tử thái sư, từ vô phẩm lên đến chính nhất phẩm, cho dù là thiên tài liên trúng tam nguyên[1] cũng chưa có quan vận như hắn.

Đứng một hồi, Vũ Độc lại quay về bồi Đoạn Lĩnh xem tấu chương, Đoạn Lĩnh nhìn Vũ Độc, một hồi muốn uống nước, một hồi muốn lấy sách, Vũ Độc liền cứ thế nghiễm nhiên để y sai sử.

Đến đêm, Vũ Độc dẫn Đoạn Lĩnh đến ăn tối cùng Lý Diễn Thu. Lúc hai người ăn cơm Vũ Độc đứng bên hầu hạ, Trịnh Ngạn từ đầu đến cuối đều túc trực gần đó, Diêu Phục và Ngũ công chúa cũng có mặt, cả nhà nhàn thoại vài câu, ai cũng biết Đoạn Lĩnh còn chưa thoát khỏi cái chết của Lang Tuấn Hiệp.

Lý Tiêu vài lần muốn khuyên đều bị Diêu Phục pha trò cản trở.

“Hoàng nhi định xử lý Thương Lưu Quân thế nào?” Cuối cùng Lý Tiêu hỏi.

Nếu để Thương Lưu Quân tiến cung, dù sao cũng là gia thần trước đây của Mục Khoáng Đạt, cho dù hắn Trịnh Ngạn tâm đến thế nào mọi người cũng không yên lòng, giữ hắn ở lại Giang Châu, cũng có chút không thích hợp.

“Để hắn đi cùng Mục Khánh thôi.” Đoạn Lĩnh nói.

“Người của Mục gia không thể lưu.” Lý Tiêu nói, “Tránh cho sau này có chuyện không hay.”

“Không cần quan tâm.” Lý Diễn Thu nói, “Tiểu tử kia lại còn có thể làm ra chuyện gì?”

Lý Diễn Thu cũng không hỏi Đoạn Lĩnh đã an bày thế nào, sau ngày hôm đó chỉ nghe Đoạn Lĩnh đem Mục Khánh giam tại cung điện Mục Cẩm Chi từng ở, cũng không phái người canh chừng mà chỉ lệnh Thương Lưu Quân đến cùng, rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao nên chết cũng đã chết hết, không sợ Mục Khánh có thể trở mình làm sóng gió gì.

“Còn có,” Lý Tiêu nói, “Đám mọi rợ khi nào thì tiễn về? Lưu lại quá lâu rất dễ sinh sự. Khí trời lạnh rồi, ta và dượng của con cũng phải quay về.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, biết lời này của Lý Tiêu là nói cho Lý Diễn Thu nghe.

Lý Diễn Thu nói: “Ở lại ăn tết rồi hẳn về.”

Diêu Phục duỗi người, nói: “Đầu xuân sang năm không thiếu việc để làm, chỉ sợ còn phải đánh trận, nên đề phòng cẩn thận mới tốt.”

“Sẽ không.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhi thần và Bạt Đô có ước hẹn ba năm.”

“Không đánh tự nhiên là tốt nhất.” Lý Tiêu nói.

Sau buổi cơm tối, Đoạn Lĩnh lại phân tích vài câu thế cục, tâm tình dần dần khôi phục, theo Vũ Độc dạo qua Ngự hoa viên trở lại Đông cung. Tân cung là được tỉ mỉ bố trí, đèn đuốc sáng rọi, hơi than ấm áp. Phí Hoành Đức làm phụ tá Đông cung cũng tạm ở nơi này, thêm một thời gian còn phải chiêu môn khách.

Còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng đến đêm Đoạn Lĩnh lại cứ trằn trọc trên tháp, hễ nhớ về Lang Tuấn Hiệp đều không nhịn được khổ sở trong lòng.

Y vốn định xá tội cho người kia, vì sao lại trở thành như vậy? Ngày đó trên đại điện y đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ cần y mở miệng, quân vô hí ngôn, Lý Diễn Thu sẽ không bác bỏ.

Vũ Độc đứng dậy cởi võ bào, đổi thành một thân y phục dạ hành.

“Đi chỗ nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ra ngoài một chuyến.” Vũ Độc siết đai lưng, nói, “Đi chứ?”

Đoạn Lĩnh: “?”

Vũ Độc giúp Đoạn Lĩnh mang giày, bọc y vào áo hồ cừu, nắm tay ra cửa, lại ôm ngang thiếu niên nhảy lên mái hiên.

Cuối thu dần lạnh, Vũ Độc phóng người qua nóc điện Thái hòa, dẫn theo Đoạn Lĩnh đi đến Đông cung trước đây, thả người rơi xuống.

Trong phòng thắp đèn, gió lạnh thổi qua cuốn lấy rèm sa, trong phòng có bày một quan tài.

Đoạn Lĩnh: “…”

Đây là linh đường của Lang Tuấn Hiệp, Vũ Độc thở dài một cái, đứng trước quan tài, khoanh tay nghiêng đầu nhìn.

“Ngươi muốn làm gì?” Đoạn Lĩnh định ngăn Vũ Độc, Vũ Độc lại rút Liệt Quang kiếm ra chém đứt khớp gỗ trên nắp quan tài, đẩy mạnh một chút rồi bảo Đoạn Lĩnh nhìn vào trong.

Trong quan tài của Lang Tuấn Hiệp là một gốc cây lớn cùng với Thanh Phong kiếm.

Đoạn Lĩnh: “…”

“Y không chết?!” Đoạn Lĩnh cả kinh nói.

“Suỵt.” Vũ Độc cau mày, cầm Thanh Phong kiếm lên nói, “Đây là đồ vật của Bạch Hổ Đường, ta phải thu hồi lại.”

“Ngươi vì sao không nói?!” Đoạn Lĩnh kinh ngạc hỏi.

Vũ Độc nói: “Ta đoán. Thuốc này lần trước Bệ hạ tìm ta lấy, cầm hai phần.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh chỉ thấy da đầu tê dại, nhất thời không biết nên vui hay buồn, vui là vì Lang Tuấn Hiệp thật sự không chết, buồn là vì y lại bị đùa giỡn một hồi, không khỏi lửa giận ngập trời.

Vũ Độc nói: “Ta chỉ biết là không chết thôi. Thế nào rồi? Đừng trưng gương mặt thối thối đó ra nữa.”

Đoạn Lĩnh giận thì giận nưhng vẫn không nén được nở nụ cười, đáp: “Ừ.”

Vũ Độc đẩy nắp quan tài lại, nói: “Đi.”

Đoạn Lĩnh quay đầu nhìn thoáng qua, đuổi theo Vũ Độc, hiện tại đến phiên hắn giận dỗi.

“Ôi chao.” Đoạn Lĩnh muốn nắm tay Vũ Độc lại bị đối phương né ra, còn nói: “Ta nên xuất cung tìm chỗ ở thôi.”

“Sao lại muốn đi?” Đoạn Lĩnh ngạc nhiên hỏi.

“Ta là Thái tử thái sư.” Vũ Độc nói, “Là đại thần, không phải thị vệ. Một đại thần ở trong cung thì còn ra bộ dáng gì?”

Đoạn Lĩnh kéo kéo tay áo của hắn, nói: “Ngươi đừng tức giận.”

Vũ Độc phủi rớt tay của Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh đổi lại kéo quần của hắn, quần của Vũ Độc thiếu chút nữa bị kéo rớt, vội vàng dùng tay giữ lại. Hai người vùng vằng trở về Đông cung, Vũ Độc lại thay quần áo.

“Đừng như vậy.” Đoạn Lĩnh buồn bực nói.

Vũ Độc đang thu xếp chuẩn bị rời đi, Đoạn Lĩnh lại nói: “Ngươi không có dinh thự bên ngoài, muốn đi đâu?”

“Đi phủ Thừa tướng.” Vũ Độc nói, “Ở cái viện rách trước đây.”

Vũ Độc vừa cởi dạ hành phục ra, một thân áo đơn, Đoạn Lĩnh liền nhào tới ôm hông hắn.

“Ai biết lúc nào lại đến phiên ta chết đâu…”

Đoạn Lĩnh lập tức ngăn môi Vũ Độc lại, không cho hắn nói những lời này, còn thuận tay cởi áo tháo đai lưng, không đến chốc lát liền trần trụi đứng trước mặt Vũ Độc.

Da thịt thiếu niên trắng nõn, thân thể cân xứng cứ thế bại lộ dưới ánh nhìn của, sức đánh vào thị giác khiến Vũ Độc nhất thời nói không ra lời. Đoạn Lĩnh lại chui vào lòng người nọ, Vũ Độc lập tức miệng khô lưỡi khô, vừa rồi nói cái gì cũng đều quên sạch, chỉ muốn ôm người trước mặt thẳng lên giường.

“Ngươi chính là… thiếu thu thập…”

“Này a a… đừng…”

Suốt một đêm Vũ Độc miệt mài đòi lại địa bàn, thầm nghĩ người nọ cũng may còn biết chạy trốn nhanh, bằng không hắn nhất định phải cho y giả biến thành thật. Thẳng đến hừng đông, Đoạn Lĩnh mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Hôm sau, tinh thần Đoạn Lĩnh khôi phục rất nhiều, cũng bắt đầu chịu nói chịu cười. Vũ Độc tuy rằng không vui nhưng cũng chỉ đành an ủi chính mình, quên đi, còn sống cũng có cái tốt của sống, miễn cho hắng cả ngày đều phải cùng người chết tranh giành.



“Khánh ca ở trong xe sao?”

Ba ngày sau, Đoạn Lĩnh xuất hiện ngoài cửa thành.

“Đúng vậy.” Thương Lưu Quân đã không còn mặc y phục dạ hành, khăn che mặt cũng tháo xuống, “Ngươi muốn gặp hắn một chút không?”

Đằng xa có một chiếc xe ngựa đang đậu, Đoạn Lĩnh chỉ là xa xa liếc nhìn, cũng không nhiều lời.

“Quên đi.” Đoạn Lĩnh giao cho Thương Lưu Quân một xấp ngân phiếu và công văn thông quan triều đình đặc phê, nói, “Các ngươi đi thôi, đừng nên quay về nữa.”

Thương Lưu Quân cởi bội kiếm xuống đưa cho Vũ Độc.

“Đời tiếp theo ta đã không thể truyền xuống.” Thương Lưu Quân nói, “Chỉ phải giao cho ngươi.”

Vũ Độc nói: “Ta nhìn mà làm thôi.”

“Vậy, phía bên Bệ hạ…” Thương Lưu Quân muốn nói lại thôi.

“Ngươi sẽ nói chân tướng cho Mục Khánh sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Thương Lưu Quân do dự, Đoạn Lĩnh nói: “Cứ nói đi thôi.”

Thương Lưu Quân thở dài một hơi, nặng nề gật đầu, lại hỏi: “Ngươi không cùng hắn gặp mặt một lần?”

Đoạn Lĩnh phất tay, Thương Lưu Quân tựa hồ đã hạ quyết định, xoay người bước nhanh về phía xe ngựa, nhảy lên càng xe đánh ngựa rời đi.

Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc bước lên thành lâu, dõi mắt nhìn về phía bình nguyên Giang Bắc, Thương Lưu Quân đang vội vàng đánh xe, nhẹ nhàng rời đi.

“Vương Sơn đâu?” Mục Khánh vén rèm xe, hỏi, “Phụ thân ta thế nào rồi?”

“Suỵt.” Thương Lưu Quân nói, “Sau này ta sẽ chậm rãi kể cho con biết. Nghe ta, đừng hỏi nữa, ngoan.”

Mục Khánh tuy rằng đã bị giam lỏng trong cung hơn mười ngày, cũng không nhận được tin tức gì từ bên ngoài, thế nhưng lại có thể mơ hồ đoán được, hốc mắt dần đỏ lên.

“Phụ thân coni không chết.” Thương Lưu Quân nói, “Hơn nữa ta đảm bảo, phụ thân con sẽ không chết, yên tâm đi.”

“Ngươi nói thật?” Mục Khánh nói, “Vậy cô cô của ta?”

“Ừ… cô cô của con… khó nói.” Thương Lưu Quân cũng cạn lời, “Nói chung không nên hỏi, nghe lời.”

Mục Khánh kinh ngạc nhìn Thương Lưu Quân, đột nhiên nói: “Ta có phải chỉ còn có ngươi?”

“Đúng vậy, chính là con vẫn còn có ta.” Thương Lưu Quân nói.

Xe ngựa càng lúc càng xa, Đoạn Lĩnh tựa vào lòng Vũ Độc, cả hai rúc vào nhau, nhìn Thương Lưu Quân rời đi y lại nhớ tới Lang Tuấn Hiệp.

Y vốn tưởng rằng mấy hôm nay sẽ có người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, cho dù chỉ là lưu lại một trận gió, một cái bóng. Nhưng người nọ thủy chung vẫn không tới.

Chỉ là vô luận thế nào, bên cạnh y còn có Vũ Độc, Đoạn Lĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.

“Lại nhớ phụ thân ngươi rồi?” Vũ Độc quan sát Đoạn Lĩnh, hỏi.

“Không có.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Chỉ là nhớ ngươi.”

Y nắm tay Vũ Độc, cùng nhau hồi cung.



Giữa đêm tĩnh lặng, Mục Khoáng Đạt nằm phục trong thiên lao âm u ẩm ướt, bị hành hạ đến thống khổ bất kham, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Điện hạ!”

“Điện hạ không cần tự mình đi vào, để tiểu nhân dẫn phạm nhân ra là được.”

“Không có gì đáng ngại.” Đoạn Lĩnh khom người tiến nhập thiên lap, Vũ Độc đi theo phía sau, chậm rãi bước xuống bậc thang ẩm ướt.

Mục Khoáng Đạt một thân áo tù, râu tóc xám trắng, phảng phất đã già đi hơn mười tuổi.

“Vương Sơn.” Mục Khoáng Đạt nở nụ cười.

“Sư phụ.” Đoạn Lĩnh nói, “Đa tạ người đã tài bồi chỉ dẫn.”

Mục Khoáng Đạt thở dốc, nói: “Lý gia các ngươi, vĩnh viễn đều không…”

“Sư phụ muốn biết kết cục của Mục Khánh sao?” Đoạn Lĩnh cắt lời, quả nhiên Mục Khoáng Đạt lập tức yên lặng, thân thể run lên.

“Đồ nhi đã đưa hắn đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngày mai sư phụ sẽ bị hành hình, đồ nhi đặc biệt đến báo cho người biết, mong người có thể yên lòng. Quân vô hí ngôn, dùng danh nghĩa liệt tổ liệt tông của Đại Trần ta phát thệ, đồ nhi không giết hắn.”

“Tạ ơn… tạ.” Mục Khoáng Đạt rung giọng nói, “Tạ ơn ngươi, Vương Sơn!”

“Nhưng Thái hậu, đồ nhi cứu không được nàng.” Đoạn Lĩnh nói, “Cứ như vậy đi.”

Mục Khoáng Đạt lão lệ tung hoành, ngồi xổm trêm mặt đất, tay chân bị xiềng lại khô khan nức nở. Đoạn Lĩnh vốn muốn nói cho y biết Mục Khánh không phải do y thân sinh, dù sao trước đó mỗi khi nhớ đến mối thù giết cha, y quả thực chỉ muốn đem người này ra thiên đao vạn quả mới có thể trút hết mối hận trong lòng.

Song, khi nhìn thấy lão nhân gần đất xa trời trước mắt, y rốt cuộc cũng không đành lòng nói ra chân tướng, xoay người ly khai.

Vũ Độc đứng lại một hồi, thương hại nhìn kỹ Mục Khoáng Đạt.

“Không cần hạ độc.” Đoạn Lĩnh đứng ở cửa phòng giam, nói?, “Y ngày mai đã phải chết.”

“Đã biết!” Vũ Độc nói, “Còn có nói mấy câu muốn công đạo, ngươi đi lên trước đi.”

Mục Khoáng Đạt kinh ngạc nhìn Vũ Độc. Vũ Độc đợi Đoạn Lĩnh đi xa rồi mới nói: “Suỵt, Mục tướng gia, Mục Khánh là nhi tử của Thương Lưu Quân, bằng không ngươi cho rằng Thương Lưu Quân vì sao phải trung thành cẩn cẩn với ngươi như vậy? Tự suy nghĩ một chút?”

Mục Khoáng Đạt: “…”

“Nhìn thoáng một chút đi.” Vũ Độc nói, “Không hẹn gặp lại.”

Vũ Độc cũng xoay người đi, Mục Khoáng Đạt trừng to đôi mắt gần như không thở nổi, cuối cùng ngã ra nằm mọp trên đất, không ngừng đấm vào ngực mình.



Trưa ngày hôm sau mưa dầm kéo dài, Mục Khoáng Đạt nửa chết nửa sống bị giam trong xe tù, tóc tai rối bời bị diễu qua phố lớn.

Đoạn Lĩnh tựa người trong xe ngựa, nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Xe dừng lại đã một hồi, Vũ Độc một thân hắc sắc cẩm bảo vô cùng tiêu sái, lên xe ngồi xuống, cùng y đi giám trảm.

“Bọn họ đang làm gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Vũ Độc đáp: “Lòng đầy căm phẫn, muốn chặn đường giết lão ta.”

“Không thể đâu.” Đoạn Lĩnh nói, “Hẳn là muốn ngăn xe tù lại, đưa nước cho y.”

Vũ Độc không nói, Đoạn Lĩnh cũng biết rõ chuyện, nói: “Mục tướng gia trên cương vị Thừa tướng, ta kính y. Chỉ có thể nói, y không may đụng phải ta.”

Vũ Độc nói: “Nguyên tưởng rằng ngươi sẽ tức giận.”

“Không.” Đoạn Lĩnh đáp, “Sự thật chính là như vậy, không có y duy trì Đại Trần, ta liền không thể làm được gì.”

Giờ Ngọ ba khắc, Đoạn Lĩnh ngồi trên lầu hai của Thiên hạ đệ nhất mỳ uống trà, nghe được tiếng quát hành hình của quan giám trảm, tiếng ồn ào của bách tính. Trong lòng biết rõ Mục Khoáng Đạt đã bị trảm thủ, không khỏi thở dài.

Có đôi khi, người sẽ chết đi, mà tinh thần, tín niệm vẫn cứ sống tiếp. Đoạn Lĩnh rất khó phân rõ người nọ là bạn hay là thù, vào thời khắc này mọi việc gần như không còn trọng yếu nữa.

“Thái Diêm!” Giám chém quan quát lớn, “Giả mạo Thái tử, lăng trì ——!”

Tiếng người xôn xao, từ khi dời đô đến giờ, đây là án lăng trì đầu tiên. Đao phủ một tay cởi sạch sẽ áo bào của Thái Diêm, phô bày thân thể gầy trơ xương của hắn, một tay cầm thanh đao nhỏ đã mài vô cùng sắc bén ấn lên phần ngực, nhẹ nhàng xẻo nhát đầu tiên.

Thái Diêm vừa kêu lên đau đớn cái miệng đã bị lấp đầy, tránh để hắn cắn lưỡi tự sát.

Bách tính tụ tập càng lúc càng nhiều, Thái Diêm ban đầu còn muốn chịu đựng không lên tiếng, bất quá qua một trăm đao liền đau đến thét to, toàn thân đãm máu, trên mặt cũng lộ thịt, kêu khóc hệt như lệ quỷ, thống khổ bất kham.

“Một trăm mười sáu!” Giám trảm quan báo số đao lăng trì, phương diện này còn rất có chú ý, tộng cộng phải hạ đủ ba nghìn sáu trăm đao, đem toàn thân tội đồ xẻ thịt rọc da, còn phải rót thuốc bảo mệnh cường liệt, khiến tội đồ có thể kéo dài mạng sống cho đến khi hình phạt kết thúc.

“Một trăm ba mươi chín!” Giám trảm quan tiếp tục đếm.

Đoạn Lĩnh ngồ đối diện với Vũ Độc, trầm mặc, nghe tiếng kêu thê thiết mà Thái Diêm truyền đến

Đếm tới ‘Một ngàn một trăm hai mươi’ đao, toàn thân Thái Diêm đã không còn khối da thịt nào hoàn hảo, cả người đầy máu, thật sự đã trở thành huyết nhân bị lột sạch da. Da đầu trơ trụi, trên trán, trên mặt còn có thể thấy được huyết quản đang nảy lên, mi mắt cũng đã bị cắt đi, tướng mạo dữ tợn kinh khủng.

“Một ngàn một trăm hai mươi mốt!”

“Một ngàn một trăm hai mươi hai!”

Hầu kết của Thái Diêm còn đang nhảy nhót, phát ra tiếng kêu điên cuồng như dã thú.

Lão bản bưng điểm tâm lên đặt bên cạnh án, lại trình một phong thư, nói: “Điện hạ, có người chuyển một phong thư cho ngài.”

Đoạn Lĩnh đang muốn cầm lấy, Vũ Độc lại sợ trong thư có độc, giành trước mở ra.

Mặt trên chỉ có bốn chữ: Nh ượng h ắn ch ết đi.

Đó là chữ viết của Lang Tuấn Hiệp, y còn ở lại đây, e rằng cũng đang xem lăng trì, rốt cục không nhịn được vì Thái Diêm xin khoan hồng.

Đoạn Lĩnh đi đến dưới đài hành hình.

“Thái tử điện hạ giá đáo —— “

Đoàn người vây xem bị Hắc giáp quân xua đi, đao phủ dừng lại động tác, đặt đao xuống quỳ mọp trên mặt đất.

Đoạn Lĩnh cũng không bảo gã lui ra, bước lên giá hành hình, ngẩng đầu nhìn Thái Diêm đang bị treo ngược, máu trên người không ngừng nhỏ xuống, y thật sự là lần đầu nhìn thấy cực hình như vậy.

“Ta… hận ngươi.” Thái Diêm gian nan thốt ra một câu như vậy.

“Ngươi hận ta cái gì?” Đoạn Lĩnh có đôi khi thật sự cảm thấy kỳ quái, không thể nào hiểu được suy nghĩ của Thái Diêm, “Ta chưa từng hận ngươi, ngươi thật ra lại hận ta được.”

“Ngươi,” Thái Diêm phát ra thanh âm kinh khủng mà kỳ quái, “Ngươi có… phụ thân, có… Lang Tuấn Hiệp. Ngươi… chẳng qua là… sinh ở Đoạn gia… nên cái gì… cũng có. Ta… cái gì cũng … không còn. Lão thiên… ngay cả… một chút thứ… cuối cùng… cũng… không chịu… để lại cho ta.”

Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, cả cơ thể rách nát không ngừng rỉ máu.

“Ta còn nhớ lúc vừa vào học đường.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi tựa như một đại ca ca, vững chãi đến nói với ta, nếu bị Bạt Đô khi dễ cứ đến tìm ngươi.”

Mắt của Thái Diêm đã không nhắm lại được nữa, tròng mắt lộ ra ngoài, xung huyết, nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh, giống như một con quái vật.

“Hướng về đồng song chi nghị của ta và ngươi năm ấy.” Đoạn Lĩnh thở dài, nói, “Cứ như vậy đi thôi.”

Y bước ra vài bước, đưa lưng về phái Thái Diêm, dừng lại.

Thái Diêm vẫn phun ra thanh âm dữ tợn kinh dị như trước: “Ta… thành quỷ, cũng sẽ không…”

Đoạn Lĩnh xoay người, kéo ra trường cung, buông tên, một tiếng vang nhỏ, tên tà tà vút ra một trượng, cắm thẳng vào lồng ngực gần như trong suốt của Thái Diêm, ghim thẳng vào trái tim.

Máu tươi tung tóe, cơ thể giật nảy, Thái Diêm mở to đôi mắt, chậm rãi thả lỏng cơ thể, máu theo thân thể chảy xuôi xuống, thật nhiều máu, tràn cả mặt đất.

Đoàn người tản ra, chỉ còn lại một cỗ huyết thi trên giá gỗ vẫn đang không ngừng nhỏ máu, một giọt, hai giọt.



Bạt Đô cùng Hách Liên Bác chờ bên ngoài sàn đáu vật, Đoạn Lĩnh đi về phía bọn họ, nước mắt không ngừng trào ra. Hách Liên Bác tiến lên vỗ vai Đoạn Lĩnh, Bạt Đô cũng bế y xoay vòng.



Gió thu hịu quạnh, quan lộ Giang Bắc lá phong đầy trời, đất ngập huyết hồng.

Đoạn Lĩnh được Vũ Độc và Trịnh Ngạn hộ tống, đích thân đưa tiễn Bạt Đô, Hách Liên Bác, Gia Luật Lỗ và Đan Tăng Vượng Kiệt đến biên giới bình nguyên.

“Còn có hai năm.” Bạt Đô nói.

“Ta vẫn nhớ rõ.” Đoạn Lĩnh đáp.

Mọi người đứng dưới tán phong nói lời ly biệt.

“Ta… ta giúp ngươi!” Hách Liên Bác nói.

Bạt Đô trừng mắt nhìn Hách Liên Bác, Hách Liên Bác lại nói: “Ta… ta phải giúp… y!”

“Ta trước đánh các ngươi!” Bạt Đô cả giận nói.

Hách Liên Bác bước lên đẩy Bạt Đô, hai người bắt đầu va chạm, gần như xông lên đánh nhau, đám người Gia Luật Lỗ bước đến can ngăn bọn họ.

Tất cả mọi người đều biết, đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, lần sau khi chạm mặt chính là sinh tử chi chiến. Bạt Đô rầm rì dùng tiếng Nguyên mắng một câu, phóng người lên ngựa, rời đi không quay đầu lại.

Mọi người lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn.

“Không cần các ngươi hỗ trợ.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta sẽ cùng hắn đánh một trận.”

Đoạn Lĩnh xoay người, cỡi Bôn Tiêu, đám người Hách Liên Bác cùng y nói tạm biệt, đều rời đi.

“Trở về đưa phong thư này cho Tông Chân.” Đoạn Lĩnh nói, “Cảm tạ hắn tương trợ.”

Gia Luật Lỗ ngồi trên ngựa ôm quyền, Đan Tăng Vượng Kiệt lại mang theo hiệp ước hòa hảo cùng Đại Trần, hướng về phía Đoạn Lĩnh phất tay.

Đoạn Lĩnh thủy chung vẫn cưỡi ngựa đứng tại bình nguyên nói lời tiễn biệt, nhìn theo bóng lưng bằng hữu rời đi, từng nhóm từng nhóm người dần dần biến mất sau đường chân trời, trở thành từng điểm đen nhỏ.

Có một nhóm điểm đen tựa hồ dừng lại, không đi lên nữa. Phía đó là người của Bạt Đô, có lẽ hắn đang quay đầu lại nhìn y, cũng có lẽ chỉ là trùng hợp, nào ai biết được?

Thẳng đến khi bọn họ triệt để tiêu thất ngoài tầm mắt, Đoạn Lĩnh mới quay đầu ngựa trở về Giang Châu, trở về gia viên của y.



Mùa đông năm đó, Thái tử Lý Nhược Như hồi trào, đại xá thiên hạ.

Chưa đến sang năm, Trần đế khai ân khoa, tuyển chọn nhân tài tứ phương, Đông cung quảng mộ môn khách. Năm đó mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, triều đình cũng không tăng thêm thuế khóa, chỉ dọc theo Giang Nam, Giang Châu, Tây Xuyên, Sơn Đông, Hà Bắc chinh binh mười vạn.

Năm Tĩnh Võ thứ tư, Thái tử thân chinh Hà Bắc, sẵn sàng ra trận, tụ tập binh mã hơn hai mươi vạn. Liêu, Nguyên đều tự chuẩn bị chiến tranh.

Mùa thu năm Tĩnh Võ thứ năm, đại quân tiến vào Tầm Bắc, quân Nguyên vừa giao phong đã chịu liên minh Liêu, Trần tập kích, lui về theo đường Thượng kinh, đi qua Tướng quân lĩnh.

Tháng mười hai, đại quân Trần Nguyên dùng Tướng quân lĩnh làm chiến trường triển khai quyết chiến, trận chiến được sử sách xưng là U Châu chi chiến mở màn, đây là trận đánh có quy mô lớn nhất của Đại Trần từ sau mối nhục Thượng Tử, cùng với ngoại tộc quyết chiến sống còn.

——————–

1/ Liên trúng tam nguyên: Là Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, tương ứng với thi Hương, Hội, Đình. Liên trúng là liên tục trúng, có nghĩa liên tục thi lên không dừng lại, nếu năm nay trúng Giải nguyên, dừng đôi ba năm mới trúng Hội Nguyên, lại thêm một thời gian mới thi Trạng nguyên thì không tính liên trúng