Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 86: Dụ địch




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong một góc rừng rậm Tần Lĩnh, quả nhiên giống như Đoạn Lĩnh sở liệu, sau khi quân Tây Lương vượt qua thung lũng tinh thần liền thả lỏng, đột nhiên bị vướng vào bẫy phục kích của quân Đồng Quan thì vô cùng hoảng hốt, đào tẩu vào thâm sơn. Đối diện màn đêm dày đặc, Vũ Độc quả đoán hạ lệnh đình chỉ truy kích kiểm kê quân lính lui dọc theo dòng suối về phía bình nguyên, lại cử sáu nghìn người mai phục men theo ranh giới sơn mạch chờ đối phương tập hợp.

“Chuẩn bị đốt núi.” Vũ Độc hạ lệnh.

Binh sỹ dùng cỏ dại và củi mục dẫn lửa, hỏa diễm rừng rực nuốt trọn cả góc đông Tần Lĩnh, chướng khí mờ mịt quyện với khói lửa càng khiến cho nơi không khí trở nên đặc quánh.

Binh lính dưới trướng Vũ Độc chuyển về đóng tại thông lộ duy nhất của Đồng Quan, sau lưng hắn là ruộng lúa mạch mà hắn và Đoạn Lĩnh đã bị tập kích trong ngày đầu đến nơi này, nếu địch nhân muốn đi đường vòng đánh lén Đồng Quan nhất định phải đi qua đó. Hơn một vạn người tán vào trong bình nguyên, sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh của Vương An và Vũ Độc

“Báo ——” thám báo vọt tới, “Đại quân Đảng Hạng đã đến dưới chân Đồng Quan! “

“Chuẩn bị sẵn sàng.” Vũ Độc hướng về phía Vương An phân phó, “Tốc chiến tốc thắng, chúng ta phải mau chóng quay về cứu viện Đồng Quan.”

Trong bóng đêm, hai bên đều nắm chặt vũ khí, hỏa diễm chậm rãi tràn ra khắp núi đồi, nhóm mã tặc đã không thể tiếp tục lẫn trốn nữa, từ trên núi liều chết chạy ra.

Mây đen che kín, trong bóng tối giơ tay không thấy năm ngón, chỉ trong khoảnh khắc giữa rừng cây đã vang lên tiếng hò hét giết chóc.

“Giết ——!”

Ngựa vừa lao xuống bình nguyên đã bị dính bẫy dây thừng vấp ngã, đám người Đảng Hạng lại bắt đầu tổ chức xung phong, nếu hôm nay không xông qua được ải này, bọn chúng liền không thể hoàn thành kế hoạch nội ứng ngoại hợp vây công Đồng Quan. Vũ Độc đối với tình huống tiến triển đến mức này cũng đã chuẩn bị chu toàn, một người một ngựa nổi bậc giữa chiến trường, dưới thân hắn khống chế vạn lý Bôn Tiêu, trong tay cầm Liệt Quang kiếm dẫn dắt sáu nghìn quân trấn thủ phát động xung phong.

Song phương đều mang theo khí thế bài sơn đảo hải xung phong liều chết với nhau, Vũ Độc hành tẩu khắp nơi giống như cầm đao chém giữa ruộng dưa, hắn giết đến đâu hàng loạt tiếng kêu thét và bóng người ngã xuống đến đấy. Cả đám mã tặc Đảng Hạng không ai dám đối địch với Vũ Độc, đợi đến khi bọn họ nhận ra trên người hắn còn mang theo chất độc cũng đã là quá trễ.

Sấm nổ vang rền trận trận, một tia chớp lóe xẹt ngang rạch nát cả chân trời chiếu sáng chiến trường, Vũ Độc tựa như thiên hàng thần binh, xông xáo làm gương vọt thẳng vào trong trận địa của kẻ địch.

Trường kiếm của Vũ Độc đâm, chém, tạt không ngừng, kiếm khí mang theo độc phấn phiêu đãng khắp nơi, hắn cố tình kéo dài cự ly với trận tuyến quân ta, đúng là không gây ra chút ngộ thương nào trái lại còn tạo thành một đạo lỗ hổng giữa lòng quân địch.

Chim nhạn bay lên báo tin về Đồng Quan, bàn tay Vũ Độc vung mạnh, phi tiêu xoay tròn bắn ra, tín nhạn hót lên một tiếng rồi rơi xuống. Đầu lĩnh mã tặc huy kiếm vọt tới hòng khai ra một đường máu.

“Không giữ được nữa ——!” Có người quát, “Mau thay đổi trận hình!”

“Đều thủ vững ở đây!” Vũ Độc thét to, “Ta đi giải quyết hắn!”

Đầu lĩnh kia cũng là một gã tráng hán khôi ngô, hai tay cầm trảm mã đao[1] cực dài vô cùng lợi hại, đám Đồng Quan vệ đều bị y chém xuống ngựa. Mắt thấy tình thế đã sắp nghịch chuyển, Vũ Độc giục ngựa vọt tới, hai tay nắm chặt Liệt Quang kiếm chênh chếch chém xuống, lưỡi của trảm mã đao bị chặt đứt một đoạn, giữa tiếng kim loại ma sát song phương đều bị chấn động kịch liệt.

Hai người đều lùi lại một bước, đám binh sỹ cũng lui ra phía sau nhường lại một khoảnh đất trống, Vũ Độc liên tục thở dốc, độc phấn trên người hắn đều đã dùng xong duy chỉ còn một thanh Liệt Quang kiếm trên tay. Hai người cứ thế dùng cự ly hơn hai mươi bộ đối diện, không ngừng giằng co.

Đầu lĩnh mã tặc lại giục ngựa xông lên, xoay tròn phần còn lại của trảm mã đao nhắm thẳng về phía Vũ Độc, Vạn lý Bôn Tiêu cả người nhiệt huyết hoàn toàn không đợi Vũ Độc phát lệnh đã lao về phía địch nhân!

Vũ Độc nhắm thẳng về phía đầu lĩnh mã tặc, một chiêu này rõ ràng là lấy cứng đối cứng, chỉ cần sơ ý một chút liền triệt để chơi xong. Vạn Lý Bôn Tiêu từ lúc theo Lý Tiệm Hồng ra chiến trường đến giờ cũng chỉ có xông lên không biết lui xuống, hôm nay chở theo Vũ Độc trên lưng, đúng là muốn hắn cùng với địch nhân dùng mạng so đấu!

Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát Bôn Tiêu đã vọt đến trước mặt của đầu lĩnh mã tặc, trảm mã đao bổ xuống theo khai sơn thức, Vũ Độc lại thi triển Sơn Hà chưởng pháp, tay trái dũng mãnh xuất ra hướng thẳng về phía thanh đao đang bổ xuống trên đỉnh đầu chắn lại, tay phải cầm Liệt Quang kiếm móc nghiêng! Chưởng lực cương mãnh va chạm với lực đạo cường liệt, trong nháy mắt bàn tay của hắn đã máu tươi nhễ nhại, thế nhưng mũi kiếm trên tay phải kia đã trực tiếp đâm vào trái tim của kẻ địch, hất đầu lĩnh mã tặc bay khỏi lưng ngựa rơi xuống nơi cách xa năm bước, lưỡi kiếm bén ngót còn tiện đà vạch ra một đường đem cả người và áo giáp chém thành hai nửa!

Vũ Độc trước giờ vẫn quen làm thích khách, chưa từng trải qua một trận chiến man lực[2] như vậy. Hắn ngồi trên lưng ngựa không ngừng thở dốc, lúc này Bôn Tiêu lại xoay đầu lại hướng về một đám mã tặc, bọn chúng nhìn thấy thủ lĩnh bị chém như thế không khỏi hoảng sợ đều lui ra phía sau, chẳng bao lâu liền binh bại như núi đổ, chạy trốn vào trong Tần Lĩnh.

Binh sỹ phe ta lập tức phát ra tiếng hoan hô vang đến tận trời cao.

“Tùng” —— tiếng trống trận từ chân trời vọng đến tựa hồ gõ thẳng vào đại môn Đồng Quan, mà trên đầu thành lâu lại có một đám người cỏ đang được dựng thẳng.

Tạ Hạo khẩn trương đến cực điểm, Đoạn Lĩnh động viên: “Không cần lo lắng, đối phương nhất định sẽ trúng kế.”

Lính liên lạc hô lớn: “Trở về báo lại cho Hách Liên thái sư nhà các ngươi! Biên tướng quân của chúng ta không có việc gì! Mũi tên này xin vật quy nguyên chủ! Mời mọi người trở về!”

Đại quân Đảng Hạng hạ trại quan vọng, từ phía hậu trận có người truyền lệnh đến, từng trận quát to vang lên, binh sỹ nhất tề giương giáo chỉa thẳng về phía Đồng Quan.

Đoạn Lĩnh đặt ngón tay lên giữa môi huýt dài một tiếng, lính liên lạc trong quan nội lập tức đốt lửa truyền tin.

Cách quan nội một bức tường, binh sỹ liền châm lửa vào đống cỏ khô đã chuẩn bị sẵn, xa xa một đống lại một đống cỏ khô dấy lên, chỗ thứ ba, chỗ thứ tư cũng liên tục bắt lửa, hỏa quang ánh đỏ nửa bầu trời.

“Giết a ——!”

Binh sỹ phe ta khoa trương phát ra tiếng kêu thảm thiết, những chòi canh đốt người cỏ đều đem hình mộn đẩy xuống thành lâu, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết luân phiên vang lên, ngay sau đó cầu hộ thành[3] Đồng Quan ầm ầm nổ tung rồi sập xuống nằm ngổn ngang dưới hào sâu.

Đoạn Lĩnh cùng Tạ Hạo chạy xuống khỏi mặt thành, khẩn trương chờ đợi, lúc bọn họ xuống khỏi bậc thang cuối cùng liền nghe đến tiếng kèn lệnh chấn động cả màn đêm.

Lúc này trong thành ánh lửa nổi lên bốn phía, quân Tây Lương hoàn toàn không hề nghi ngờ gì mà lập tức tin rằng mưu kế của mình đã có hiệu quả, nhanh chóng phát động xung phong đánh về phía cổng lớn Đồng Quan. Bên trong lại không ngừng vang lên tiếng hô đánh hô giết, song phương bắt đầu hỗn chiến.

“Thành phá ——!” Có người gào to.

“Ta đi thôi.” Tạ Hạo nói.

“Chú ý an toàn.” Đoạn Lĩnh dặn dò.

Hai người tách ra dưới thành lâu, Đoạn Lĩnh giương cung cài tên, châm lửa.

Quân Tây Lương như hổ nhập bầy dê, trong nháy mắt đã phá xong cửa lớn, nháy mắt hơn vạn người tràn vào chém giết khắp nơi. Trên tường thành Tạ Hạo vẫn vững vàng bảo vệ vị trí, thống lĩnh thủ hạ chống chọi với quân Tây Lương, Đoạn Lĩnh phóng mắt nhìn ra phía xa xa ngoài thành, tính toán số lượng người Đảng Hạng xông vào.

Ba, hai, một… có phân nửa đã tiến vào.

Đoạn Lĩnh bắn ra một mũi tên mang theo ánh lửa, tựa như sao băng chiếu sáng bầu trời đêm, bay thẳng về phía chậu than được treo cao trên thành lâu.

Lại có một đạo sấm sét xẹt qua nền trời, rọicho đêm đen cũng sáng rực như ban ngày, mũi tên cháy hừng hực vẽ ra một đường cong rơi vào trong chậu than, lập tức bùng cháy.

Cửa lớn Đồng Quan lần nữaphát sinh tiếng nổ lớn chưa từng nghe thấy, đạo cửa sắt thứ hai nặng gần vạn cân trong nháy mắt hạ xuống! Quân lính Đảng Hạng lập tức bị chia cắt thành hai nửa.

“Giết ——!”

Phục binh Đồng Quan ẩn nấp xung quanh đại mộ cho đến bây giờ mới hiện thân, bọn họ đóng giữ tại những cao điểm xung quanh tường thành không ngừng phát động cơ quan, đá lăn, thân gỗ không ngừng ào ào rơi xuống. Tạ Hạo tiếp tục thống lĩnh binh sỹ chiếm lại mặt thành, bắt đầu không ngừng bắn cung xuống dưới, quân Tây Lương nhất thời trận tuyến rối loạn vội vã lui về phía sau.

Được rồi… Đoạn Lĩnh thở dài một hơi.

“Báo ——” thám báo chạy lên thành lâu hướng về phía Đoạn Lĩnh bẩm báo, “Vũ Độc đại nhân cùng Vương An tướng quân đã một lần tiêu diệt xong quân đội chủ lực của địch, đối phương nhắm hướng nam tháo chạy!”

Thật tốt quá! Đoạn Lĩnh đảo mắt quan sát tình huống dưới chân thành, thế cục quan nội đã định, các cơ quan đầu tiên đã vận hành xong một vòng, kỵ binh Đồng Quan mai phục khắp nơi theo đó mà phát động đợt xung phong thứ hai.

Lúc này quan nội đã thành chiến trường, trên thành lâu hàng loạt mũi tên bắn xuống như mưa.

Đoạn Lĩnh hướng về phía quân Tây Lương bên ngoài thành hô lớn: “Đã nói tướng quân của chúng ta không có việc gì các ngươi còn không tin! Đã bị đánh tan tác rồi đó!”

Quân Tây Lương mắng ầm lên, Đoạn Lĩnh lại giương cung cài tên ở trên mặt thành bắt đầu bắn tỉa, mặc dù tài bắn cung của y không huyền diệu bằng Lý Tiệm Hồng, thế nhưng muốn giết chết vài tên binh sỹ Tây Lương đang có ý định mở cổng thành môn vẫn là có thể.

Lại một tia sét rạch ngang chân trời, cả thế giới phút chốc sáng như tuyết, trong một giây quang minh sáng rực tức thời đó, ánh mắt của Đoạn Lĩnh bén nhạy bắt được một đạo tàn ảnh, đạo tàn ảnh kia bám dính trên tường thành nhanh chóng vọt về phía Tạ Hạo đang chỉ huy binh sỹ. Đoạn Lĩnh không cần nghĩ ngợi, trong nháy mắt liền lắp tên vào cung bắn thẳng về phía Tạ Hạo đồng thời còn giận dữ thét lên một tiếng: “Tạ tướng quân! Cẩn thận!”

Hạ Lan Yết một bước nhảy lên mặt thành lại tung người lên cao, móc sắt trong tay tạt về phía Tạ Hạo.

Một tiếng vang nhỏ cất lên, có mũi tên đang bay thẳng về phía đỉnh đầu của hắn, Hạ Lan Yết đang ở giữa không trung nhanh nhẹn biến chiêu, móc sắt quơ đến chém mũi tên kia thành hai nửa!

Tạ Hạo nhanh chóng lui về phía sau, đám binh sỹ cũng lao lên, đao, kiếm, trường kích trong nháy mắt đều hướng thẳng về phía Hạ Lan Yết. Hạ Lan Yết bị trường kích ép lui về sau vài bước, ngay sau đó lại nắm chặt lấy trường kích phát lực, những tướng sỹ cầm trường kích kia liền bị ném khỏi thành lâu.

Binh sỹ phát ra tiếng kêu thảm thiết, Tạ Hạo dưới sự bảo vệ của thủ hạ lập tức lui về phía sau, trong nháy mắt Hạ Lan Yết ngẩng đầu bỏ qua Tạ Hạo xoay người nhảy lên phía mặt thành, dọc theo mái ngói chông chênh qua lại mấy lần liền nhảy lên trên mái vọng lâu, nhanh chóng nhắm về phía Đoạn Lĩnh.

“Chạy mau!” Tạ Hạo hướng về phía Đoạn Lĩnh quát.

Đoạn Lĩnh lại bắn ra một mũi tên, Hạ Lan Yết cơ hồ không thèm né tránh cứ để mũi tên bắn thẳng vào người mình, không được mấy lần hít thở cư nhiên đã tiếp cận cự ly ba mươi bộ. Đoạn Lĩnh lần thứ hai bắn liên châu tiễn, dùng tất cả ba mũi tên, Hạ Lan Yết ỷ vào mình có Bạch Hồ Minh Quang khải bền chắc liền không thèm sợ chút nào.

“Chờ chết đi!” Hạ Lan Yết giận dữ hét, xông qua lỗ hổng trên mái vọng lâu cuối cùng.

Đoạn Lĩnh chính là chờ một chớp mắt này, liền bắn mũi tên trong tay ra, Hạ Lan Yết căn bản không đem sức lực yếu đuối của thiếu niên coi vào đâu, móc sắt trong tay sáng rực lên, mắt thấy cự ly của hai người đã không còn được đến mười bước, hết thảy nỗ lực của Đoạn Lĩnh chỉ còn là giãy dụa.

Ngay trong khoảnh khắc cuối cùng, Đoạn Lĩnh bắn ra một mũi tên thắp lửa, nhắm thẳng vào giữa ngực Hạ Lan Yết, sau đó ngay lập tức tung người nhảy lên, giữa không trung nhào lộn ngược lại một vòng, đem toàn bộ những chậu than trước mặt dùng để thắp tên đạp thẳng về phía Hạ Lan Yết.

Dầu hỏa bắt lửa, trong nháy mắt thiêu trụi áo ngoài của Hạ Lan Yết, y còn chưa phản ứng kịp lại có một chậu than bay đến trước mặt đổ thẳng vào người, trong giây phút dầu hỏa đã thấm ướt cả cơ thể y.

Liệt hỏa cứ đơn giản như thếtrong khoảnh khắc liền bùng lên, cả người Hạ Lan Yết hóa thành một quả cầu lửa, dưới chân khẽ trượt liền ngã thẳng xuống.

Đoạn Lĩnh sau khi thực hiện cú lộn nhào cũng đã ra đến sát rìa mái ngói, thân hình loạng choạng ngã nhoài, một đường hất tung toàn bộ mái ngói. Hạ Lan Yết toàn thân bắt lửa điên cuồng vùng vẩy la hét chém ra móc sắt, từ giữa không trung cố gắn đánh thẳng về phía Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh không kịp chống cự, mắt thấy sắp bị Hạ Lan Yết chộp trúng thì lại có một thân ảnh thon dài bay tới.

Lang Tuấn Hiệp đạp trên mái ngói cong cong, giữa không trung cứng rắn chuyển hướng, vung trường kiếm ra một chiêu đắc thủ đâm xuyên cánh tay của Hạ Lan Yết, ‘đinh’ một tiếng, Hạ Lan Yết đã bị đính lên mái hiên bên cạnh.

Đoạn Lĩnh: “…”

Lang Tuấn Hiệp đáp xuống phía sau Hạ Lan Yết, thuận tay kéo mạnh liền cầm đi bội kiếm sau lưng đối phương.

“Kiếm về ta, Bạch Hổ Minh Quang khải về ngươi.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Sau này còn gặp lại.”

Lang Tuấn Hiệp thu hồi trường kiếm còn thuận tay rạch một nhát, chặt đứt cả cánh tay Hạ Lan Yết, lại đoạn luôn hai chân y mới phi thân lui ra sau. Toàn bộ quá trình tựa như tia sét chớp nhoáng rạch ngang bầu trời kia, trong chớp mắt đã triệt để tiêu thất vào lòng bóng tối.

Hạ Lan Yết khốn cùng lăn dọc theo mái ngói ngã xuống mặt đất.

Đoạn Lĩnh không nhịn được thở dốc xoay người bò về phía vọng lâu, vội vàng chạy dọc theo thang lầu xuống dưới.

Bên trong thành Đồng Quan tiếng kêu thét dần dần lịm đi, chỉ nghe một thanh âm sấm rền vang dội, cơn mưa như trút nước rào rạt đổ xuống, dòng nước mãnh liệt tưới tắt lửa nóng trên người Hạ Lan Yết, máu tươi cũng dọc theo thân thể của y chậm rãi lan ra, thẳng đến khi cả mặt đất đều nhuộm trong máu đỏ.

“Là ai sai khiến ngươi thích sát tiên đế.”

Thù mới hận cũ xông lên đầu, Đoạn Lĩnh lẳng lặng nhìn Hạ Lan Yết, Hạ Lan Yết phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ.

Đoạn Lĩnh đột nhiên giận dữ hét: “Nói!”

“Ngươi… Ngươi…”

Hạ Lan Yết bò trườn muốn lật người lại, máu tươi trên người lại càng tuôn ra nhiều hơn, y ngẩng đầu chăm chú nhìn vào Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh đứng trước mặt Hạ Lan Yết, trên người nước mưa lưu chuyển, ánh mắt của Đoạn Lĩnh nhìn Hạ Lan Yết khiến tên thích khách tàn nhẫn lạnh lùng kia rốt cục cũng nhớ lại chuyện của một năm trước, cũng chính ngày này y đã phục kích ở bên ngoài thành Thượng kinh thích sát người kia.

“Ngươi là… Lý Tiệm Hồng…”

“Phụ hoàng ta vì ngươi mà chết.” Đoạn Lĩnh trầm giọng nói, “Nói cho ta biết là ai, là ai sai khiến ngươi phục kích người..”

Cái đầu đã bị đốt thành than trông có vẻ cực kỳ kinh khủng, y khẽ nhếch môi: “Là… là…”

Đoạn Lĩnh lại tiến thêm một bước.

Một thanh phi châm lóe sáng hàn quang bay vụt ra hướng về phía Đoạn Lĩnh.

Vào đúng lúc này, Bôn Tiêu không biết từ đâu đã vọt thẳng đến dưới thành lâu, Vũ Độc tung người xuống ngựa chạy một bước dài về phía Đoạn Lĩnh. Tay phải vụt lên, “Leng keng keng” ba tiếng chặn lại ám khí Hạ Lan Yết phun ra, đẩy Đoạn Lĩnh té nhào vào trong nước mưa.

Đoạn Lĩnh lảo đảo đứng dậy, cái đầu đen như than của Hạ Lan Yết nặng nề đập xuống mặt đất, lần này y đã dùng hết toàn bộ khí lực còn lại, làn da cháy xém trên mặt nứt ra tuôn từng dòng máu loãng, hòa tan vào trong nước mưa.

Vũ Độc còn đang không ngừng thở dốc, khôi giáp trên thân đều nhuốm máu đỏ ngã ngồi nơi chân tường.

Đoạn Lĩnh hướng về phía Vũ Độc nở nụ cười bất đắc dĩ, tuy rằng vẫn không hỏi được tin tức mong muốn ban đầu, nhưng cũng có thể coi như đã vì phụ hoàng mà báo thù.

“Còn cười!” Vũ Độc quát, “Ngươi điên rồi sao! Còn cùng kẻ liều mạng kia nói cái gì?! Không muốn mạng nữa phải không!”

Vũ Độc giơ tay lên, Đoạn Lĩnh cho là hắn muốn bạt tai mình, thế nhưng Vũ Độc chỉ đặt tay lên gáy y dùng sức ôm vào trong ngực, cả người hắn đều đang khe khẽ run rẩy.

Hai chân Vũ Độc mở rộng, chân phải vì ác chiến mà bị thương, bàn tay cũng được băng bó trông như cái bánh bao ôm chặt Đoạn lĩnh, tay kia thì vuốt tóc y, ngắm nhìn gương mặt thiếu niên của y. Khí tức hai người giao hòa.

Mưa đã tạnh, cuồng phong thổi qua, mây đen tan hết.

Nền trời xám nhạt tựa như một tấm màn nhung bị thiên tôn chính tay xé toạc, mọi thứ đều tan biến, chỉ còn lại một đạo thiên hà muôn đời rực rỡ vắt ngang nền trời, lặng lẽ hiện ra.

Trên mặt đất vô số vũng nước đọng đồng thời phản chiếu ánh sao rực rỡ nơi chân trời, mỗi một vũng nước tựa hồ đều là một thế giới đã bừng tỉnh có đầy đủ hưng diệt luân hồi.

Tất cả thanh âm trên thế gian đều đã cách xa bọn họ.

Phảng phất như cõi trần gian không bờ bến này chỉ có một dãy tường thành to lớn vĩ đại khoáng cổ tuyệt kim như thế.

Dãy tường thành kia ngăn cách sinh cũng ngăn cách tử, ngăn cách sông ngân hà nghìn dặm chốn thiên không cũng ngăn cách đại địa tang thương vạn lý. Mà bọn họ lúc này đều đang ngồi trên tường thành.

Mồng bảy tháng bảy, gió thu thổi qua làm trăm nghìn vũng nước lớn nhỏ dao động, ánh sao vỡ thành trăm nghìn mảnh ôn nhu nhộn nhạo vây quanh cơ thể hai người bọn họ.

Ngay trong một sát na này, Vũ Độc bị ánh mắt của Đoạn Lĩnh thu hút, trong đầu hắn bỗng nhiên vụt qua một đoạn hình ảnh đã từng trông thấy rất lâu trước kia. Sự kinh ngạc và khiếp sợ ập đến khiến thân thể hắn không kềm được run rẩy, chân mày cũng cau chặt lại.

Hắn dùng bàn tay che lại mũi và môi Đoạn Lĩnh.

Trong mắt Đoạn Lĩnh mang theo mờ mịt, không hiểu Vũ Độc là có ý tứ gì.

Biểu tình của Vũ Độc hết sức kinh ngạc, hắn lấy tay ra rồi lại đặt lên, chăm chú nhìn kỹ đôi mắt ĐOạn Lĩnh.

Ánh mắt mờ mịt của Đoạn Lĩnh cùng với đứa trẻ lộ ra nửa khuôn mặt dưới ánh đèn của hiệu thuốc bắc, giữa một đêm gió tuyết bảy năm trước tại Thượng Kinh cứ thế trùng điệp vào nhau.

Vũ Độc lần thứ ba lấy tay ra rồi lại đặt lên, ký ức dần dần rõ ràng.

“Ta đã gặp ngươi.” Vũ Độc khó có thể tin nói, “Bảy năm trước, trong một dược đường ở Thượng Kinh. Đây là có chuyện gì?”

——————————

1/ Trảm mã đao: là cái này Với chiều dài cỡ này

86A 2/ Man lực: Chỉ dùng sức mạnh đơn thuần so đấu, không có kỹ thuật gì hết, giống như trâu mộng đâm đầu vào nhau ấy.

86B 3/ Cầu hộ thành: là cây cầu bắt qua hào sâu bên ngoài thành, thường dùng làm công sự chống xâm lược.

86C