Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 72: Thích khách




“Mau trở về!” Đoạn Lĩnh ôm riết lấy hắc y nhân, hắc y nhân lại vòng tay qua eo y, kéo y vượt qua một đạo rồi một đạo tường chắn.

Ngay sau đó cả hai lại gặp phải tập kích, hai cây chủy thủ từ xa lao đến, hắc y nhân nghiêng người né tránh. Kẻ tấn công tay cầm chủy thủ hung ác đâm về phía cổ tay của hắc y nhân, hắc y nhân cũng không dễ dàng buông tay, tay kia khẽ đảo đâm thẳng vào yết hầu đối phương.

Đoạn Lĩnh nhìn thấy trước mặt lại xuất hiện thêm một hắc y nhân nữa thì cũng há hốc miệng.

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, chủy thủ chém trúng cổ tay của người đang nắm lấy Đoạn Lĩnh lại tựa như bị một vật kim thiết gì đó chặn lại, người mới đến cũng kịp lúc né tránh lưỡi kiếm, thoát được một lần nguy hiểm.

Đoạn Lĩnh cực kỳ bối rối, đây là ai với ai rồi?!

Ngay sau đó, hắc y nhân mang theo Đoạn Lĩnh đáp xuống một khoảnh sân, lúc Đoạn Lĩnh đang nhìn trước nhìn sau thì người kia lại buông y ra, ngay sau đó hắc y nhân vừa xuất hiện lại nắm lấy tay y, kéo y che ở sau lưng mình.

Mà người cứu Đoạn Lĩnh khỏi tay Hạ Lan Yết lại không hề rời đi chỉ lui về sau nửa bước, tiếp tục huơ kiếm tiến lên! Quả nhiên muốn cướp lấy Đoạn Lĩnh!

Đoạn Lĩnh: “…”

Hắc y nhân đang che chắn cho Đoạn Lĩnh đẩy y qua một bên, bàn tay vung ra phi tiêu bắn đến ngăn cản bước tiến của đối thủ.

Đoạn Lĩnh chạy qua một bên nhìn hai người mặc áo đen liên tục giao thủ mấy chiêu, đã hoàn toàn phân không được người nào là ai, chỉ là có một chút suy đoán. Là Vũ Độc sao? Y bỗng nhiên nhớ ra, lúc Vũ Độc rời khỏi không có mang kiếm! Mà ý niệm này vừa lóe lên, hắc y nhân cầm kiếm và người cầm song chủy thủ đã quấn chặt binh khí vào nhau, hai bên dùng sức, vũ khí đều bị hất bay đi, chủy thủ găm vào cột trụ, trường kiếm ném xuống nền cỏ. Hai người cũng không quay lại nhặt binh khí, mũi chân dùng sức nhào tới bắt đầu dùng quyền cước giao thủ.

Không xong! Đoạn Lĩnh vừa thấy hai người động thủ liền bất an, đêm tối như vậy, y đã không thể phân biệt ai là Vũ Độc nữa!

Quyền cước giao thác, chỉ thấy một gã hắc y nhân tung người lên cướp lấy hai thanh chủy thủ trên cột, một người khác lại lăn vòng qua mặt đất chộp lấy trọng kiếm.

Hắc y nhân cầm chủy thủ tay trái lướt qua mặt ao trong sân, kình lực cuốn theo giọt mưa tung lên, tay phải cầm chặt một thanh chủy thủ khác nối liền với chủy thủ trong tay trái.

Đoạn Lĩnh đã từng học qua một chiêu này, trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng! Chiêu này là Lý Tiệm Hồng dạy cho y, tên gọi Hồ Quang thức! Vừa là chưởng pháp vừa là kiếm chiêu! Không ngờ còn có thể dùng song chủy thủ để sử dụng.

Thích khách dùng chủy thủ nhất định là Vũ Độc!

Chỉ thấy hai thanh chủy thủ trên tay Vũ Độc cắt nhau thành hình chữ thập, hai tay đồng thời sử dụng lực đạo ấn vào. Chỉ là lực tay của cao thủ cực kỳ cương mãnh, trên đời chỉ có vũ khí cứng rắn như Trấn Sơn Hà có thể thừa thụ, quả nhiên lưỡi của chủy thủ trên không trung bị uốn thành một hình cung, mơ hồ lóe sáng tựa ánh trăng.

Hắc y nhân còn lại lập tức phi thân lên không, trở mình nằm ngang, vóc người thon dài đẩy mạnh trường kiếm đón lấy một thức!

Hồ Quang thức hạ xuống, kiếm khí hướng lên, đối thủ ngang người mượn lực, chỉ nghe bốn tiếng “Boong boong boong boong”, vũ khí hai bên đều có tổn hại. Hắc y nhân dùng chủy thủ hét to một tiếng, vừa nghe được thanh âm này Đoạn Lĩnh liền khẳng định! Đối phương chính là Vũ Độc!

Hồ Quang thức thế đi chưa hết, kình phong lướt qua trên người hắc y nhân còn lại, ở giữa không trung đánh bay khăn che mặt của y.

Trong sát na đó trái tim của Đoạn Lĩnh không ngừng đập loạn.

Nhưng mà người này đã không dám ham chiến, một tay giữ chặt khăn che mặt, dưới chân mượn lực đạp xuống đầu tường thả người biến mất.

Lúc này Vũ Độc mới cởi khăn che mặt xuống, quay đầu nhìn Đoạn Lĩnh, trong mắt tràn ngập mê man.

“Người kia là ai?” Vũ Độc hỏi Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh mờ mịt lắc đầu.

Xa xa truyền đến tiếng quát tháo, hiển nhiên có người đã chạm mặt tên thích khách bỏ trốn kia. Đoạn Lĩnh lấy lại tinh thần hô: “Nhanh! Đi!”

Đoạn Lĩnh kéo theo Vũ Độc chạy về viện của mình. Vũ Độc hiểu ý vừa về đến nơi đã chộp lấy một cái áo khoác mặc lên người. Đoạn Lĩnh lại nói: “Không! Cởi!” vừa dứt lời liền cấp tốc cởi y phục dạ hành của Vũ Độc.

“Giày cũng cởi!” Đoạn Lĩnh nói, “Chủy thủ đeo lên!”

Vũ Độc: “…”

Đợi đến khi hai người đuổi ra lần nữa Đoạn Lĩnh liền âm thầm khấn vái: Hy vọng thích khách kia nghìn vạn lần vẫn chưa thoát vây!

Thủ hạ Đảng Hạng của Hách Liên Bác, hộ vệ Biên phủ, Hạ Lan Yết đều đã đuổi theo thích khách kia đến chính sảnh ngoại viện. Thích khách nhẹ nhàng đạp lên mái ngói tiêu thất, Vũ Độc thân trên xích lõa chỉ mặt một cái quần, chân trần hô to một tiếng: “Chạy đi đâu!”

Vũ Độc lập tức xông lên, ngay sau đó thích khách cũng bay người qua tường viện, Đoạn Lĩnh nhìn thấy hình ảnh sau cùng đó trong lòng liền thầm hô, quá tốt!

Biên Lệnh Bạch: “…”

Hạ Lan Yết vừa nhìn nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

Vũ Độc có chút mờ mịt nhìn quét qua đám người, cười nhạo nói: “Đúng là phế vật, chỉ một thích khách như vậy ngươi thế nào cũng đánh không lại, cuối cùng vẫn là bị Vũ gia dọa chạy.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Biên Lệnh Bạch: “Ngươi… Vũ Độc, ngươi vừa rồi đã ở đâu?”

Vũ Độc cả giận nói: “Ta là đang nằm ngủ, ngươi nhìn thế này còn không biết sao?!”

Biên Lệnh Bạch liền nhìn về phía Hạ Lan Yết nổi lửa: “Chuyện gì xảy ra?! Ngươi không phải nói hắn là Vũ Độc sao?”

Đoạn Lĩnh nhìn Biên Lệnh Bạch lại nhìn Hạ Lan Yết, vẻ mặt nghi hoặc, đúng lúc hỏi: “Thích khách này là người thế nào?”

Biên Lệnh Bạch cũng không hiểu ra sao, Hạ Lan Yết thì dùng ánh mắt âm hiểm quan sát về phía Đoạn Lĩnh và Vũ Độc.

Một lát sau.

Biên Lệnh Bạch dẫn theo Đoạn Lĩnh, Vũ Độc và Phí Hoành Đức vẫn phải chống quải trượng bước vào tẩm thất.

“Mọi thứ đều ở đây.” Biên Lệnh Bạch nói, “Mục tiêu của thích khách lần này thật khiến người khó hiểu.”

Đoạn Lĩnh giả vờ quan tâm đến tàng bảo đồ trên bàn, y cùng với Vũ Độc nhân lúc Biên Lệnh Bạch cúi đầu liền quét mắt ghi nhớ bố trí bên trong phòng ngủ. Đoạn Lĩnh quan sát các kệ đựng vật phẩm, Vũ Độc lại miết mắt trên sàn, cuối cùng ánh mắt cả hai đồng thời rơi trên một khối gạch xanh.

“Đêm nay kinh động Phí tiên sinh, là muốn thỉnh giáo một chút vị trí giấu bảo tàng.” Biên Lệnh Bạch nói, “Ta đã nhìn xem nhiều lần vẫn luôn cảm thấy không quá chắc chắn. Nếu Phí tiên sinh đã khôi phục, không bằng chúng ta chọn một ngày thích hợp khởi hành xem xét?”

Đoạn Lĩnh cảm thấy được Biên Lệnh Bạch đã có chút gấp gáp rồi, thế nhưng vừa nghĩ đến đêm dài lắm mộng, một bảo tàng kếch sù đã ở ngay bên cạnh, nào có mấy ai không muốn lập tức chiếm đoạt? Chỉ không biết chuyện này có quan hệ gì với bố trí bên Hách Liên Bác hay không?

“Đây là tự nhiên.” Phí Hoành Đức nói, “Tối nay tướng quân vô tình xuất hiện lại thật sự cứu được một mạng của lão phu.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Lai lịch của thích khách là thế nào?”

Phí Hoành Đức nói: “Thích khách đến đây tìm ta là muốn tra vấn mục đích lần trước xuất hiện ở Tần Lĩnh.”

Thân thể Biên Lệnh Bạch chấn động, hắn tựa hồ đã sớm có phỏng đoán, mà một câu này của phương diện càng khiến hắn khẳng định suy nghĩ của mình.

“Tướng quân xin cứ yên tâm.” Phí Hoành Đức nói, “Nơi bảo tàng hạ lạc, hôm nay đại khái chỉ có lão phu cùng công tử biết, lão đang định lừa gạt đối phương thì tướng quân đã xuất hiện. Thích khách thấy tra vấn không được, có lẽ vì muốn tìm tàng bảo đồ nên mới chạy đến thư phòng.”

“Thì ra là thế…” Biên Lệnh Bạch nheo lại mắt, gật đầu.

Là như vậy sao? Đoạn Lĩnh tuy rằng luôn cảm thấy suy đoán của Phí Hoành Đức không có sơ hở, thế nhưng lại giống như có chỗ nào đó không đúng.

Phí Hoành Đức lại nói: “Nói vậy, thích khách này hẳn chính là kẻ lúc đầu mai phục lão phu bên dòng suối tại Tần Lĩnh. Sau đó y tra được manh mối gì đó nên mới mắt đầu hoài nghi, tự mình tìm đến đây, may mà bị Vũ tráng sỹ dọa chạy…”

Đoạn Lĩnh: “…”

Vũ Độc: “Đó là tự nhiên.”

Đoạn Lĩnh cạn lời đối đáp, Phí Hoành Đức lại nắm lấy tay của Biên Lệnh Bạch, thấp giọng nói: “Không chắc được đối phương là người Đảng Hạng, tướng quân, hiện tại không thể tùy tiện vọng động để tránh khỏi bại lộ vị trí của bảo tàng. Đợi thêm vài ngày nữa tiếng gió vơi đi, chúng ta thừa dịp đêm khuya xuất phát, một lần đem toàn bộ bảo tàng vận về, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

“Phí tiên sinh nói phải.” Biên Lệnh Bạch đồng thuận.

Đêm đã về khuya, mọi người đều tự về phòng mình, đợi đóng cửa lại Đoạn Lĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Là ai?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Thật sự là người Đảng Hạng sao?”

“Không có khả năng, người Đảng Hạng không có nhân vật bản lĩnh bực này.” Vũ Độc đáp, tiện thể nheo mắt lại quan sát Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh cảm giác được Vũ Độc cũng có suy đoán của mình, chỉ là không muốn nói cho y biết.

“Ngươi từng tiếp xúc rất gần với thích khách kia.” Vũ Độc nói, “Cảm giác được cái gì sao? Bất luận cái gì cũng có thể là đầu mối.”

“Không có.” Đoạn Lĩnh nói, “Ban đầu ta vẫn nghĩ đó là ngươi, vì vậy không hề chú ý.”

Vũ Độc: “Ngươi ngay cả ta cũng có thể nhận sai?!”

Đoạn Lĩnh đáp: “Ta nghĩ đến tối nay chỉ có ngươi mặc y phục dạ hành, làm sao ngờ được còn có kẻ khác!”

Đoạn Lĩnh loáng thoáng nhớ lại một đầu mối, nói: “Có một mùi vị.”

“Mùi vị gì?” Vũ Độc lập tức muốn biết.

“Mùi mồ hôi.” Đoạn Lĩnh nói, “Y có lẽ đã mấy ngày chưa tắm.”

Vũ Độc: “…”

“Ngủ đi ngủ đi.” Vũ Độc nói, “Tối nay thực sự là thất sách.”

“Đồ vật cần thiết đã tìm được chưa?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Không có.” Vũ Độc không nhịn được nói.

Đoạn Lĩnh lại nói: “Ta đoán hẳn là được giấu trong phòng ngủ của Biên Lệnh Bạch…”

“Ta cũng không phải mù.” Vũ Độc nói, “Có thể nhìn thấy.”

Đoạn Lĩnh gật đầu nằm xuống giường ngủ, Vũ Độc cũng ngã lưng nghỉ ngơi, Đoạn Lĩnh liền áp sát vào người hắn ngửi tới ngửi lui, Vũ Độc lúc này thân trên vẫn để trần, nét mặt nhuốm lên khí tức xấu hổ. Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút lại không nghĩ ra nguyên cớ, Vũ Độc lại tùy tiện hỏi: “Thế nào? Nghĩ nam nhân?”

Đoạn Lĩnh mặt đỏ tới mang tai, nói: “Ngươi đang nói gì đó!”

Vũ Độc đột nhiên nhớ ra một việc khác, tà ác quan sát Đoạn Lĩnh, nói: “Tên mọi rợ Đảng Hạng kia có động tay động chân với ngươi không?” Nói xong liền nhấc tay sờ sờ Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh vội tránh né, hỏi: “Để làm chi?”

Vũ Độc nói: “Cùng đám mọi rợ kia thân thân thiết thiết, bây giờ không để Vũ gia chạm vào một chút được sao? Nếu ta thật muốn làm ngươi, ngươi muốn la cũng không được.” Đoạn Lĩnh đột nhiên đỏ mặt, muốn nhảy xuống khỏi giường thế nhưng lại bị Vũ Độc đè ngửa ra, trong nháy mắt đồng tử của hắn phiếm lên tia nguy hiểm quan sát Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh dở khóc dở mếu rất sợ Vũ Độc thật sự muốn động thủ, nhất thời trái tim nhảy loạn.

Thật ra Vũ Độc cũng chỉ luồn tay vào trong ngực y, lấy từ trong vạt áo ra một quả kim châu, vừa liếc nhìn liền tiện tay đặt lại chỗ cũ.

Đoạn Lĩnh: “!!!”

Thế mới biết, Vũ Độc làm sao sẽ để mặt cho y đi gặp Hách Liên Bác chứ, quả nhiên vẫn không yên lòng, bí mật đặt rết trên người y, nếu có người dám chạm vào y phục của y liền bị nó cắn một cái. Tại chỗ mất mạng có lẽ không đến, thế nhưng phải chịu một phen tội tình thì ắt không thiếu được..

“Ta đã nói.” Đoạn Lĩnh hờn giận, “Hắn sẽ không làm gì ta.”

Vũ Độc có chút trào phúng: “Cho dù hắn có làm gì ngươi cũng không liên quan đến ta.”

Khóe miệng của Đoạn Lĩnh co quắp, sau đó Vũ Độc lại tìm được trên người Đoạn Lĩnh một mảnh giấy, mở ra hỏi: “Đây là cái gì?”

Đoạn Lĩnh cũng vừa nhớ ra, liền nói với Vũ Độc: “Hách Liên… Hách Liên công tử nói, gần đây có không ít người mai phục.”

Vũ Độc: “Cái gì?”

Đoạn Lĩnh đem tin tức Hách Liên Bác đã nói kể cho Vũ Độc, Vũ Độc không khỏi tỏ ra khiếp sợ, Đoạn Lĩnh lại nói: “Ta… chuyện này, ta nghĩ Đồng Quan đã rất nguy hiểm, chúng ta nhất định phải cấp báo cho Mục tướng gia, bằng không sẽ gặp phiền phức rất lớn.”

“Không nhất định.” Vũ Độc nghe Đoạn Lĩnh miêu tả xong hết liền khoanh chân ngồi trên giường nói: “Vạn nhất gã mọi rợ kia gạt ngươi thì sao?”

“Hắn sẽ không gạt ta.” Đoạn Lĩnh nói, “Gạt ta lại có chỗ tốt gì?”

Đoạn Lĩnh vốn không nghĩ đến chỗ này, thế nhưng vừa nghe Vũ Độc nói vậy y cũng không khỏi suy tư. Hách Liên Bác sẽ gạt y sao? Không, hắn sẽ không. Tuy rằng quan hệ giữa y và Hách Liên Bác cũng là một điểm quan trọng, thế nhưng trong việc này, Đoạn Lĩnh biết Hách Liên Bác cũng rất cần ổn định thế cục Tây Lương, sẽ không buồn chán đến mức đem một tấm bản đồ ngụy tạo như vậy ra lừa gạt mình.

Trong mắt y mang theo do dự nhìn Vũ Độc.

Vũ Độc cầm tấm bản đồ lên nhìn kỹ, vừa lật lại liền gật đầu nói: “Đúng vậy, sẽ không lừa ngươi, là ta quá lo lắng.”

Đoạn Lĩnh nhìn thấy mặt trái của tờ giấy, là chân dung của mình

Đoạn Lĩnh: “…”

Vũ Độc híp mắt liếc nhìn y: “Chân dung vẽ thật không sai, giống như đúc. Hóa ra cả đêm hai người đều rất tuân thủ lễ nghi, cũng không cởi áo tháo đai lưng mà chậm rãi nói chuyện yêu đương, còn họa tranh cho nhau?”

Đoạn Lĩnh vội đính chính: “Không…”

Vũ Độc muốn xuống giường, Đoạn Lĩnh lại vội vàng kéo hắn lại, khổ sở nói: “Ngươi tha cho ta đi! Thực sự không có chuyện này!” Giường cũng chỉ nhỏ như vậy, bốn phía còn bị màn chặn lại, Đoạn Lĩnh bị vây cùng Vũ Độc trong một không gian chật hẹp đến thế, chỉ cần tay chân cử động không khí liền trở nên mờ ám. Thế nhưng Vũ Độc lại tựa như tâm phiền ý loạn, hơi xoay người một chút điểm nhẹ vào sườn của Đoạn Lĩnh, nửa thân trên của y nhất thơi tê dại không làm ra được cử động gì. Vũ Độc cứ thế đứng dậy rời đi.

Đoạn Lĩnh thấy Vũ Độc lại muốn phát giận thì gấp gáp không biết làm gì, chỉ đành quát to một tiếng ngã xuống giường.

Vũ Độc thấy vậy có chút hoảng sợ, lập tức quay đầu xem xét. Đoạn Lĩnh ôm bụng kêu to: “Đau bụng, đau bụng quá…”

Vũ Độc chỉ phải bước lên nhìn kỹ, Đoạn Lĩnh liền nằm bất động, ánh mắt mang theo khẩn cầu nhìn Vũ Độc.

Vũ Độc: “…”

Đoạn Lĩnh vừa phá rối như thế, lửa giận của Vũ Độc cũng đã tiêu mất.

“Ngươi…” Vũ Độc nhẹ nhàng điểm điểm cái trán của Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại hơi bĩu môi như đang muốn nói gì đó. Thế nhưng dựa theo sự hiểu biết của y với Vũ Độc, cho dù giải thích thế nào cũng không có kết quả.