Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 47: Cơ hội




Nhân cơ hội ra ngoài này hỏi thăm tin tức? Thế nhưng lần đầu tiên ra ngoài đã làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho Vũ Độc cảnh giác, vạn nhất bị hoài nghi gì đó thì nguy rồi.

Đoạn Lĩnh đứng lặng trong mưa nhìn con đường trước mặt một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống quay đầu hướng về phía nội viện phủ Thừa tướng. Cửa hông thông giữa hai viện tử đã đóng, Đoạn Lĩnh tìm nửa ngày mới thấy được cửa sau, còn bị hộ vệ gây khó khăn một phen, đầu tiên là tra hỏi, rồi lại tra hỏi, cuối cùng mới được dẫn vào.

Mục Khánh đang đứng tại hành lang bị một người trung niên giáo huấn, bên cạnh còn có bình đựng dế mèn, xung quanh đang đứng sáu bảy thiếu niên, tất cả đều dùng thần tình nơm nớp lo sợ nhìn người trung niên kia.

“Đem đập đi.” Người trung niên kia nói.

Nha hoàn dẫn Đoạn Lĩnh vừa đến gần đã thấy Thừa tướng nổi giận, nhất thời không dám nói nhiều, Đoạn Lĩnh nhìn thấy nam nhân kia khí độ bất phàm thì âm thầm rùng mình, suy đoán người này sẽ không trùng hợp là Mục Khoáng Đạt đi.

“Có nghe hay không?” Người trung niên lại gằn giọng.

Mục Khánh cắn răng đem bình đựng dế bằng sứ Long Tuyền men xanh kia hung hăng đập xuống mặt đất, chỉ nghe mấy tiếng vang lanh lảnh, cái bình đã vỡ vụn. Người trung niên lại nói: “Tự mình giết chết.”

Mục Khánh: “…”

Đoạn Lĩnh trốn sau cột trụ, nhớ tới phụ thân của mình. Nếu y chơi đá dế, Lý Tiệm Hồng hẳn là sẽ không để y đi giết dế, nói không chừng còn có thể bắt mấy con đến chơi cùng y đâu.

Mắt của Mục Khánh đỏ lên, cuối cùng vẫn đem con dế mèn kia một cước dẫm chết.

“Trở lại đọc sách.” Người trung niên chỉ tay vào phòng, Mục Khánh liền ngoan ngoãn bước vào.

Sau đó y lại hướng về một đám thiếu niên bên cạnh nói: “Nếu còn để ta thấy thiếu gia chơi đá dế nữa, các ngươi không cần trách ta. Hiện tại đều tự về chỗ của mình đi.”

Mấy thiếu niên sợ đến hồn phi phách tán, cuống quýt tản ra..

Lúc này, ánh mắt của người trung niên lại hướng về cuối hành lang, Đoạn Lĩnh vốn đang muốn rời đi cũng đã bị phát hiện.

“Ai đang lén lút ở đó?” Người trung niên lại hỏi.

“Lão gia.” Nha hoàn khụy chân hành lễ với người trung niên, Đoạn Lĩnh cũng theo đó khom người, miệng gọi một câu “Lão gia”. Quả nhiên người trung niên kia chính là Mục Khoáng Đạt.

Lúc này Đoạn Lĩnh vẫn đang mặc y phục của Vũ Độc, hoàn toàn không vừa người, tay áo kéo lên, vạt dài còn phải buộc thành một cái kết cố định bên hông, thoạt nhìn cực kỳ hoạt kê.

“Là ai?” Mục Khoáng Đạt hỏi.

Đoạn Lĩnh không dám trả lời, biết lúc này do nha hoàn mở miệng sẽ tốt hơn tự mình giải thích, độ tin cậy cũng cao hơn một chút. Nha hoàn cũng rất hiểu chuyện, thay y đỡ lời: “Hồi lão gia, người này là tên sai vật trong viện của Vũ Độc, có thứ muốn trình cho thiếu gia.”

Mục Khoáng Đạt hỏi: “Đưa thuốc đến đây cho ta xem.”

Đoạn Lĩnh lấy gói thuốc từ trong ngực ra đưa cho nha hoàn trình lên Mục Khoáng Đạt quan sát một chút còn nhíu mày nắm một nhúm thuốc lên ngửi. “Đây là cái gì”

“Lão gia đang hỏi ngươi đấy.” Nha hoàn đẩy đẩy Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh nhìn vào trong phòng thấy vẻ mặt Mục Khánh tràn đầy lo lắng, thấp thỏm nhìn về phía này.

Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, đây là nhi tử của ngươi đặc biệt phân phó Vũ Độc chế tác xuân dược mãnh liệt, nếu ngươi biết liệu có đánh chết hắn không. Thế nhưng y lại đột nhiên nghĩ đến, lúc này nếu bán cho Mục Khánh một cái nhân tình, nói không chừng tương lai sẽ hữu dụng… vì vậy ngoài miệng liền đổi thành: “Thức ăn cho dế.”

Mục Khoáng Đạt liền bước ra hoa viên, mở gói thuốc bột đem toàn bộ đổ vào trong hồ nước.

“Lại cứ không chịu thành thực đọc sách.” Mục Khoáng Đạt than thở, “Quả thực mất mặt nhà họ Mục mà.”

Mục Khoáng Đạt lại quan sát Đoạn Lĩnh, nói: “Ta cũng không biết Vũ Độc có thu một đồ đệ, đúng là một đôi thầy trò tài giỏi.”

Thấy Đoạn Lĩnh đứng yên không lên tiếng, Mục Khoáng Đạt còn nói: “Nếu thật muốn lấy lòng thiếu gia liền khuyên hắn đọc thêm vài quyển sách, đừng suốt ngày khuyến khích hắn chơi đùa.”

Đoạn Lĩnh vội vàng đáp ứng, Mục Khoáng Đạt có chút tâm thần bất định liền xoay người rời đi.

Đoạn Lĩnh theo bản năng sờ sờ khóe miệng của mình, nghĩ thầm Mục Khoáng Đạt hẳn là không nhìn ra đi, hơn nữa ngay cả Lý Tiệm Hồng cũng nói mình lớn lên không giống hắn, càng giống như người mẹ đã quá cố kia, với tình huống như vậy, cứ tiếp tục ở trong Mục phủ cũng là an toàn. Chỉ là khóe môi của mình có chút tương tự với Lý Tiệm Hồng, thế nhưng nếu không nghiêm túc nhìn kỹ, hơn nữa lại có một ‘Thái tử’ đã lấp sẵn vào đó, Mục Khoáng Đạt có như thế nào hẳn cũng sẽ không nghĩ đến trên người mình đi.

“Ngươi, tiến đến.” Mục Khánh gọi Đoạn Lĩnh..

“Thiếu gia gọi ngươi vào trong, ngươi liền vào thôi.” Nha hoàn phân phó.

“Cũng không có gọi ngươi.” Mục Khánh giận dữ quát nha hoàn, “Ngươi nhiều lời làm gì?!”

Nha hoàn chỉ đành khom người rời đi. Đoạn Lĩnh vào trong phòng, Mục Khánh hiển nhiên còn đang rất phiền não, đầu tiên là bị mắng đến tơi tả, sau đó số thuốc thật vất vả mới có được lại bị phụ thân đổ hết xuống hồ, thật sự là uất ức.

Mục Khánh mở ngăn kéo ra, ném cho Đoạn Lĩnh một gói tiền, lại nói: “Đây là thưởng cho chủ nhân nhà ngươi sửa viện tử.”

“Đa tạ thiếu gia ban thưởng.” Đoạn Lĩnh nhặt cái gói lên, đang muốn lui ra ngoài thì bị đối phương gọi lại: “Chậm đã, ngươi có biết loại thuốc kia phải phối như thế nào không?”

Đoạn Lĩnh câu nệ gật đầu, Mục Khánh liền nói: “Ngươi nhân lúc Vũ Độc không có mặt lại thay ta phối một lần. Làm tốt sẽ có phần thưởng, nếu tiết lộ tin tức ra ngoài, ngươi tự biết kết quả của mình”

“Dạ.” Đoạn Lĩnh quy củ đáp.

Mục Khánh lại nhìn thẳng vào y, chống lại ánh mắt của Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh lập tức hứa hẹn” “Nhất định không cho lão gia biết, cũng sẽ không để Vũ Độc biết, thiếu gia yên tâm.”

Mục Khánh thầm nghĩ tên tiểu tử này thật biết thức thời, liền phất tay nói: “Đi thôi.”

Vẻ mặt Đoạn Lĩnh trấn định, sau khi trở về liền giao tiên cho Vũ Độc, bên trong gói có hai lượng bạc. Vũ Độc cũng không nói gì, chỉ cất bạc vào túi, lại ngồi cạnh cửa sổ nhìn mưa. Đoạn Lĩnh lại nhân lúc trầm ngâm cân nhắc chuyện nhà Mục gia, thiếu niên ý chí chưa vững, nếu có thể tiếp xúc được Mục Khánh thì tin tức của y sẽ linh thông hơn nhiều. Thậm chí, nếu vận khí tốt một chút, chỉ cần lợi dụng cái bia Mục Khánh kia thật tốt, cơ hội gặp được tứ thúc, cũng là Hoàng đế hiện tại cũng không xa xôi như vậy.

Nhưng nếu thật sự đi theo bên cạnh Mục Khánh, độ phiêu lưu cũng sẽ theo đó tăng lên, bởi vì y rất cth ngoài ý muốn gặp được ‘Thái tử’ hoặc Lang Tuấn Hiệp. Vị Thái tử giả kia có thể cũng không nhận ra được y, thế nhưng Lang Tuấn Hiệp tuyệt đối không lừa dối được… trước tiên phải giữ được tính mạng đã.

Đoạn Lĩnh nhớ đến phụ thân đã từng nói với mình, có đôi khi chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Lang Tuấn Hiệp tất nhiên không biết y còn chưa chết, càng sẽ không nghĩ đến y cư nhiên lại trốn trong phủ Thừa tướng.

Rồi ngày tháng trôi qua, chờ đợi đằng đẳng, Đoạn Lĩnh rốt cục cũng đã chờ được cơ hội.

“Đi mua hai cái bánh nướng làm cơm tối.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh.

Vũ Độc lấy ra mấy đồng tiền ném cho Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự quá khó khăn rồi, trái lại nổi lên tâm đồng tình với Vũ Độc. Theo đạo lý mà nói, một người ăn không uống không như y cũng không có tư cách nghĩ ngợi như vậy, thế nhưng thấy tiền của Vũ Độc mỗi ngày mỗi ít, trong lòng y ngược lại cũng là chua xót.

Đoạn Lĩnh cầm mười đồng tiền ra cửa, nghĩ thầm nếu tương lai có thể mặc hoàng bào, mỗi ngày đều sẽ cho người này ăn thịt ăn cá… Thế nhưng nhớ đến tình cảnh hiện tại, cái suy nghĩ kia làm sao không phải một hồi hoa trong gương, trăng trong nước đâu?

Đoạn Lĩnh nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Vũ Độc, Vũ Độc trái lại rất cảnh giác, hỏi: “Nhìn cái gì? Trong đầu ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?”

Đoạn Lĩnh cũng chỉ đành cất mấy đồng tiền kia, nói với Vũ Độc: “Ta đang nghĩ chúng ta có thể tự mình nấu ăn, muốn gì nấu đó, cũng không cần đi ra ngoài mua.”

Lúc này khí tràng của Vũ Độc mới có chút bình ổn xuống, nói: “Dong dài, bảo ngươi mua thì cứ mua đi.”

Đoạn Lĩnh liền gật đầu, thức thời rời đi.

Hôm nay y thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến, cũng không dám đi loạn, Lang Tuấn Hiệp vẫn đang ở kinh thành, nhỡ không may đối phương đột nhiên cao hứng ra ngoài đi dạo, chạm mặt cũng không phải không thể. Trên đường, Đoạn Lĩnh vẫn là có chút căng thẳng, luôn tự nói với mình không được quá nghênh ngang cũng không nên ra vẻ lén lén lút lút, tự nhiên sẽ không bị ai nghi ngờ. Khi vừa vào đến thị tứ, Đoạn Lĩnh đầu tiên liền đem chuyện Vũ Độc giao phó hoàn thành, sau đó mới đến quán trà nghe xem có tin tức gì không.

Hiển nhiên, mọi người cũng sẽ không tùy tiện thảo luận về vị Hoàng đế đã chết cả nửa năm rồi, vì vậy y nghe ngóng nửa ngày cũng không được gì, càng là không dám mở miệng hỏi thăm, chỉ sợ làm trễ nãi thời gian, chỉ có thể rảo bước trở về.

Quả nhiên Vũ Độc cũng tỏ ra không vui, hỏi: “Chỉ đi mua mấy cái bánh nướng làm sao lại lâu vậy? Ngươi là chờ chủ quán mua lúa mạch về xay bột sao?”

“Ta không biết đường.” Đoạn Lĩnh nói, “Đi lạc mất, cũng nhờ một người hảo tâm dẫn ta về đây.”

Đoạn Lĩnh cũng là biết nói dối, hơn nữa còn chu toàn đến thiên y vô phòng, Vũ Độc cũng không nghi ngờ gì, đáp: “Thôi thôi thôi, ăn cơm đi.”

Muốn từ quán trà hỏi thăm tin tức cũng không phải biện pháp tốt gì, hơn nữa nhiều người nhiều miệng, là chốn thị phi, lần sau vẫn là đổi sang nơi khác thôi. Chạy đến bên ngoài thư phòng Thừa tướng nghe trộm? Đây chính là tìm chết. Đoạn Lĩnh nghĩ nghĩ, cảm thấy năm đó khi đọc sách trong Ích Ung quán trái lại có thể nắm được tin tức nhanh nhất, không biết Tây Xuyên có học đường hay không?

Đoạn Lĩnh vội vàng lo lắng chuyện của mình, nhiều lần còn giả vờ lơ đãng hỏi thăm Vũ Độc tình huống trong hoàng cung. Thế nhưng lo lắng là lo lắng, tình huống hiện tại vẫn là quá nguy hiểm, dù sao lòng người cách một lớp da, vạn nhất lại gặp Lang Tuấn Hiệp, hiện tại đã không còn ai cứu y nữa.

Thế nhưng sau khi quan sát mấy ngày, Đoạn Lĩnh phát hiện tuy rằng Vũ Độc có sở trường về độc dược thế nhưng lại là một người chính phái. Hắn có một thân võ nghệ, không trộm không cướp, cũng không ỷ vào bản lĩnh dùng độc mà kiếm chác lợi ích, thái độ đường đường chính chính. Mỗi sáng, y thỉnh thoảng còn có thể thấy Vũ Độc đứng ngoài sân luyện một bộ chưởng pháp, đôi bàn tay tung bay tựa như cánh chim ưng oai hùng.

Hôm nay, sau khi luyện chưởng xong, Vũ Độc lại ném cho Đoạn Lĩnh một túi tiền lẻ, nói: “Mua mấy cái bánh nướng, lại đong nửa cân rượu.”

Đoạn Lĩnh cầm tiền, thầm nghĩ cơ hội lại tới rồi, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Từ miệng của đám học đồ tư thục không nghe được tin tức đáng giá gì, Đoạn Lĩnh lại hỏi đường đi đến Thái học viện, học sinh nơi này hẳn là sẽ hiểu biết nhiều hơn đi.

Đoạn Lĩnh lần mò xung quanh Thái học một vòng, sau đó nhắm hướng hoa viện, dời hai khối đá đến lót chân, đứng ở ngoài tường lấp ló nhìn vào bên trong cửa sổ. Vừa lúc có mấy học sinh tản bộ đến gần, đứng ngoài hoa viên nói chuyện phiếm.

“…Thế cục như vậy, miễn lao giảm thuế cũng là chuyện tốt.” Một người lên tiếng, “Phía nam chúng ta đã không dằn vặt nổi nữa, chi bằng cứ nghỉ ngơi lấy sức, chỉ tiếc hiện nay Đại Trần không còn mãnh tướng, không động can qua cũng là việc bắt buộc…”

Cũng giống như ngày xưa khi còn ở Ích Ung quán, đám học sinh hàng ngày nhàn rỗi liền thích ra vẻ thành thục, dùng bộ dạng tương đương lão thành thảo luận chính sự. Mà cuộc trò chuyện hiện tại đại thể chính là, có người cho rằng nên nhân lúc Liêu Nguyên giao chiến mà tích trữ thực lực, dù sao có Liêu quốc chống đỡ, người Nguyên nhất thời cũng không đánh tới được, đợi đến khi Liêu bị Nguyên đánh cho hấp hối, Đại Trần vừa lúc làm ngư ông đắc lợi. Hiện tại Mục Khoáng Đạt đã khởi thảo tân pháp, giảm bớt thuế khóa của Tây Xuyên thậm chí là Giang Châu, bách tính đối với y chính là thập phần tin phục. Lúc Triệu Khuê cầm quyền thì trọng võ khinh văn, trái lại dễ gặp chuyện không may.

Nói nói một lát, chủ đề xoay chuyển, không hiểu thế nào lại chuyển đến trên người Lý Diễn Thu. Lý gia trước nay dùng vô vi trị quốc, đại thể mặc kệ chính vụ, thế nhưng sau khi Thái tử hồi triều lại tỏ ra chuyên cần phê duyệt tấu chương, cần chính nghiêm túc, chỉ là phần lớn chính vụ vẫn là do Mục Khoáng Đạt thao túng.

Đoạn Lĩnh nghe nghe một lát liền quên thời gian, thẳng đến khi Vũ Độc đợi không được nữa ra ngoài tìm y. Đến khi tìm được thì thấy đối phương đang đứng trên mấy khối đá nhìn vào hoa viên trường Thái học, ánh dương rọi lên gương mặt của y, biểu tình cực kỳ khao khát.

Vũ Độc đứng sau lưng Đoạn Lĩnh nhìn một lát, cau mày hỏi: “Ngươi chạy tới chỗ này làm cái gì?”

Đoạn Lĩnh bị làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa thì ngã xuống, mà mấy học sinh bên trong cũng đã rời đi từ trước, y vội vàng giải thích: “Chỉ là đúng dịp đi qua, liền… liếc nhìn vào trong một chút.”

Y cho rằng Vũ Độc còn phải giáo huấn mình một phen, nào ngờ đối phương lại không nói gì, chỉ xoay người rời đi. Đoạn Lĩnh chạy theo phía sau hắn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Thái học, trong lòng không ngừng xâu chuỗi những tin tức nghe được. Sau khi về đến nhà, Đoạn Lĩnh liền vào phòng giúp Vũ Độc lau chùi kệ sách, trên kệ còn có một cái bao vải, bên trong tựa hồ có một cái tráp cùng một thanh vũ khí.

Vũ khí chính là bội kiếm bình thường Vũ Độc quen dùng, phía trên cái tráp còn có một quyển sách, tuy rằng Đoạn Lĩnh thật sự rất muốn nhìn xem trong tráp có cái gì, thế nhưng y cũng hiểu rõ lòng hiếu kỳ có thể đoạt mạng của người ta, liền không dám chạm vào.