“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương…”
Lay người lắc đầu suốt buổi học sớm, không ngừng tụng niệm 《 Thiên tự văn 》suốt nửa tháng, Đoạn Lĩnh lục tục nhận được hơn phân nữa số chữ.
Tiên sinh tùy tiện chỉ ra một đoạn trong sách, Đoạn Lĩnh liền đọc thuộc lòng ra, lại đổi một câu, lại độc, lại đổi lại.
“Đây là chữ gì?” Tiên sinh hỏi.
“Quân.” Đoạn Lĩnh ngồi thẳng người đáp.
“Còn đây?” Tiên sinh lại hỏi.
Đáp không được, một thước khẽ xuống bàn tay làm phần thưởng, Đoạn Lĩnh chịu đựng không dám kêu rên, bàn tay vừa đau vừa nóng.
“Bích.” Tiên sinh chắp tay sau lưng, lướt qua đám hài đồng, thuận miệng giảng, “Bích trong Hoà Thị Bích, Ngọc Bích quan, có phỉ quân tử, như khuê như bích. Kế tiếp.”
Đoạn Lĩnh nhịn không được chà chà tay, đem tay trái ấn vào rìa ngoài lạnh lẽo của đồ rửa bút, tiên sinh khảo sát hết một vòng, thước cũng thưởng đủ một vòng. Sắc trời hôn ám, mưa bay lất phất, nghe tiếng gõ chuông bên ngoài tiên sinh mới lên tiếng: “Tan học.”
Hài đồng xôn xao cười nói, đứng dậy bỏ trốn mất dạng. Hôm nay là mồng một, ngày nghỉ về nhà, bên ngoài tiếng xe lăn ngựa hí, chen lấn chật như nêm cối, không ít hài tử ló đầu ra dáo dác nhìn ngó, tựa như chờ đến lễ tết. Đoạn Lĩnh cũng một mực chờ đợi, chờ Lý Tiệm Hồng điến đón mình, mấy ngày đầu đơn giản chính là dày vò, càng gần đến ngày nghỉ, tâm trạng bị kích động lại thần kỳ bình tĩnh lại.
Người gác cổng không ngừng đọc tên, những hài đồng bị điểm danh liền được đưa đi, không ít hài tử còn leo lên hàng rào nhìn ra ngoài, liền bị phu tử cầm thươc trong tay gõ đầu từng người, đe dọa đuổi xuống.
Đoạn Lĩnh đứng trên bậc thang, nhón chân nhìn ra ngoài, Lang Tuấn Hiệp trước giờ đều là hạc giữa bầy gà, liếc mắt liền có thể nhận ra, thế nhưng y vẫn chưa đến.
Có thể là bị xe ngựa chặn đường, Lang Tuấn Hiệp là cưỡi ngựa, thoáng chốc không vào được..
“Nguyên phủ —— nguyên thiếu gia.”
“Lâm gia —— “
Người gác cổng lớn tiếng gọi, từng đứa trẻ lục tục bước ra ngoài, đem lệnh bài gửi lại. Hài tử ở tiền viện càng lúc càng ít, Đoạn Lĩnh lại nghĩ, Lang Tuấn Hiệp hẳn là bị chuyện gì kéo lại.
“Thái gia —— thái thiếu gia.”
Thái Diêm bước đến, gật đầu với đám đồng môn, thấy Đoạn Lĩnh vẫn còn đang nhìn dáo dác, hắn khẽ vẫy vẫy tay, hỏi: “Phụ thân ngươi đâu?”
“Lập tức đến.” Đoạn Lĩnh cũng không có giải thích với Thái Diêm người đến đón không phải cha mình. Thái Diêm bước ra cửa lớn, một người thanh niên cưỡi con ngựa cao to tiến đến, để Thái Diêm ngồi ở trước người mình, đón hắn về nhà. Đoạn Lĩnh ra vẻ hâm mộ nhìn nam nhân kia, nam nhân cũng không chút dao động thoáng nhìn về phía cậu, sau đó xoay người kéo cương rời đi.
Hai khắc sau, trong viện chỉ còn lại hơn mười người, xe ngựa bên ngoài cũng đã rất thưa thớt, thẳng đến khi người gác cổng gọi tới cái tên cuối cùng, chỉ còn duy có Đoạn Lĩnh và hài tử đánh cậu lần trước đứng lại trong cánh cửa. Cậu hiện tại đã đứng mệt, liền đơn giản ngồi xuống bậc thang, hài tử kia đổi trọng tâm lên chân khác, tiếp tục dưa vào cửa nhìn về phía ngoài.
Phu tử cùng các tiên sinh đã đổi xiêm y xong, đi qua trước mặt Đoạn Lĩnh, chắp tay chào nhau xong liền tự bung dù về nhà nghỉ ngơi.
Người gác cồng đóng cửa lớn lại, mặt trời níu kéo soi vào một tia sáng cuối cùng, tia sáng bị lớp son màu ám thành màu tím sậm, chạm vào cái bóng của cây tùn trên đầu tường.
Người gác cổng nói: “Để lệnh nài lại, như thế nếu có người đến liền đi vào tìm các ngươi.”
Hài tử nọ lập tức bước qua đưa lên lệnh bài, cũng không rời đi, chỉ đứng bên cạnh vô tình cố ý không ngừng dõi mắt ra ngoài. Đoạn Lĩnh để ý đến trên lệnh bài là khắc “Bố Nhi Xích Kim • Bạt Đô”.
“Chúng ta đây làm sao bây giờ?” Đoạn lĩnh có điểm lo nghĩ hỏi, ngẩng đầu liếc nhìn về phía hài tử tên Bạt Đô kia, nào ngờ đối phương cũng đã rời đi.
Người gác cổng đáp: “Đi lĩnh thức ăn xong thì tiếp tục chờ, nên làm gì thì làm đó. Nếu không có người tới đón, buổi tối liền mang theo chăn nệm đến lầu hai tàng thư các ngủ.”
Đoạn Lĩnh đã đợi gần nửa tháng, hy vọng tràn ngập rơi xuống khoảng không, uể oải không gì sánh được. Nhưng mà cậu vẫn tin tưởng Lang Tuấn Hiệp nhất định sẽ đến, dù sao y trước giờ cũng chưa bao giờ lỡ hẹn, nói được thì làm được, có lẽ y là bị chuyện gì đó bám trụ, nhất thời không phân thân ra được.
Đoạn Lĩnh trở về phòng mình, chỉnh lý mọi thứ xon lại nghe tiền viện gõ chuông, bỗng nhiên trong lòng khẽ động chạy tới nhìn, xa xa đã thấy bóng lưng Bạt Đô rời đi.
Đoạn Lĩnh đột nhiên hiểu được, ý tứ của Bạt Đô chính là gọi mình đi ăn cơm.
Khí phách lúc trước cũng đã từ lâu không biết vứt đến nơi nào, cừu hận trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh, Đoạn Lĩnh đối với người nọ đã sớm không có địch ý, trái lại còn sinh ra chút ý đồng bệnh tương liên.
Trong hai ngày này, có năm sáu tạp dịch lưu lại trong học đường, phòng bếp cũng làm một phần thức ăn lớn, người gác cổng cũng đến xếp hàng lấy một phần. Nhà ăn chỉ đốt hai ngọn đèn, để một cái bàn, Đoạn Lĩnh bưng mâm đến lại không tìm được chỗ ngồi, Bạt Đô liền nhích người sang để lộ một chỗ trống.
Trong lúc Đoạn Lĩnh còn đang chần chờ thì Bạt Đô cũng mở miệng, vẻ mặt có chút không kiên nhãn nói: “Không đánh ngươi, tọa đi, còn sợ thành như vậy?”
Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, ai sợ ngươi chứ, mặt mũi có chút không bỏ xuống được, thế nhưng cũng không thể đứng ăn, vì vậy chỉ đành ngồi xuống bên cạnh người kia.
Vạn nhất Lang Tuấn Hiệp thực sự không tới thì làm sao bây giờ? Trong lòng Đoạn Lĩnh hoang mang, lại lập tức an ủi mình, Lang Tuấn Hiệp nhất định sẽ đến, có lẽ là Quỳnh Hoa viện lưu y lại uống rượu, không đi được.
Có lẽ đã say rồi, đợi đến khi tỉnh rượu liền sẽ đến tìm mình.
Sau khi ăn xong, Đoạn Lĩnh lại trở về phòng đợi một hồi, ngày nghỉ viện tử không đốt lò sưởi, trong phòng lạnh như hầm băng. Đoạn Lĩnh đứng ngồi không yên, đi tới đi lui vài vòng, chợt nhớ đến người gác cổng có nói đến Tàng thư các qua đêm, như vậy nơi đó hẳn là có đốt lửa sưởi ấm, cậu liền cuốn đệm chăn, cố gắng ôm lấy, đi xuyên hậu viện đến Tàng thư các.
Nhóm tạp dịch đã đến từ sớm, đã trãi xong chăn nệm nằm dới lầu một, ở góc bên ngoài có một lò than, cả năm không tắt, đi cùng một đường ống với trù phòng, sưởi ấm thư các. Đây cũng là điều kiện cần thiết để bảo quản sách vở, tránh cho hơi ẩm làm hư trang giấy hoặc ống trúc, khiến khối mực nứt vỡ.
Đoạn Lĩnh vừa bước vào cửa, một người liền nói với cậu: “Thiếu gia là người đọc sách, thỉnh lên lầu hai.”
Lâu hai mặc dù một mảnh âm u thế nhưng cũng thập phần ấm áp, bên ngoài tuyết sắc như ban ngày, hoa tuyết mềm mại nhỏ vụng bám vào giấy dán cửa sổ, hình thành một lớp lông tuyết mềm. Cái bóng của những giá sách khổng lồ sừng sững ngang dọc khắp nơi in lên vách tường, ở chính giữa phòng có một cái bàn, trên đó còn thắm ngọn đèn thật lớn.
Những cái kệ xung quanh đều là tàng thư, quyển trục và cuộn trúc. Năm đó Liêu đế nam chinh, đem kinh thành của người Hán tẩy rửa sạch sẽ, đối với văn thư hiến tịch càng là yêu thương tha thiết, toàn bộ mang đi, đem đến Thượng kinh, Trung kinh và Tây kinh, tìm nơi thích hợp tồn trữ, nơi này còn có rất nhiều bút tích chân thực của các bậc đại sư tiền triều.
Trước trận Hoài Thủy, những sách vở này đều được Thiên tử Trần quốc giấu trong thư các Thái học viện, người bình thường khó thể nhìn thấy, hôm nay trần ai lắng đọng, từng quyển thư tịch lẳng lặng nằm yên dưới ngọn đèn leo lét lừo mờ, không biết trong những quyển sách đó có cất giấu bao nhiêu thành hồn của các bậc tiền hiền từ cổ chí kim.
Dưới đèn, Bạt Đô đã trải xong chăn đệm, còn thả gối đầu xuống. Đoạn Lĩnh do dự, không biết có nên đi qua hay không, Bạt Đô cũng chảng thèm nhìn cậu, bước thẳng đến kệ sách chọn một quyển mang về. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, mặc dù cậu cũng không xem đối phương là cừu nhân, thế nhưng trước sau cũng cảm thấy có chút không tự tại. Nói vậy, đối phương hẳn cũng thấy như thế đi, hai tiểu hài tử bọn họ đều cảm thấy không cần dung mặt lạnh trừng đối phương, thế nhưng lại không có ý muốn mở miệng giảng hòa trước.
Vì vậy Đoạn Lĩnh liền đặt nệm giường của mình ở phía bên kia cái bàn, xem ngọn đèn nọ như Sở hà Hán giới ngăn cách bọn họ, ai không phạm ai. Đoạn Lĩnh cũng đi tìm một quyển sách, vừa giết thời gian vừ chờ đợi Lang Tuấn Hiệp đến đón mình.
Đoạn Lĩnh vừa làm quen với chữ, muốn đọc sách phải rất cật lực, chỉ có thể độc được những quyển có nhiều tranh minh họa, trong lúc vô tình lật đến bản 《 Thảo mộc kinh 》, bên trong ghi chép không ít về thảo dược và côn trùng, hình minh họa không ít cổ quái. Đoạn Lĩnh đọc mọt chút thì không khỏi nở nụ cười, hơi ngẩng đầu một chút lại phát hiện Bạt Đô đang cách một cái bàn nhìn mình chăm chăm.
Bạt Đô so với Đoạn Lĩnh thì tựa hồ vô tâm đọc sách, hắn một hồi nhấc quyển này lên, một hồi lại lật quyển kia, đống sách trước mặt mỗi quyển đều lật vài trang rồi lại ném sang một bên, đổi một tư thế ngồi, gãi gãi cái cổ, chốc lát lại cởi áo ngoài ra quấn tại bên hông, chơi đùa với sợi xích bạc trên người, lại một hồi sau có lẽ ngại lạnh, cả người trùm nệm chăn lên, bộ dạng hoàn toàn chính là lưu manh vô lại.
Đoạn Lĩnh bị đối phương khiến cho cũng không còn lòng dạ nào đọc sách, đánh một cái ngáp liền gục xuống bàn đờ người ra. Từ trong phong tuyết truyền đến một tiếng gõ canh xa xôi trên đường, đã là canh hai, Lang Tuấn Hiệp vẫn chưa đến đây.
—— hay là tối hôm nay cũng sẽ không đến.
Ý niệm trong đầu Đoạn Lĩnh nhất thời cuồn cuộn dâng trào, không ngừng nhớ lại từng chi tiết từ lúc Lang Tuấn Hiệp ôm mình rời khỏi Đoạn gia, cho đến hiện nay cũng đã hơn một tháng. Suốt đoạn thời gian ở trong học đường, mỗi ngày Đoạn Lĩnh đều ngây người hoài niệm, cậu từ từ đã biết thêm rất nhiều việc, thế nhưng vẫn như cũ không biết Lang Tuấn Hiệp vì sao lại đưa mình ra ngoài.
Ta là Đoạn Lĩnh, phụ thân là Đoạn Thịnh… ở trong lòng Đoạn Lĩnh không ngừng lật qua lật lại mấy câu nói đó, Lang Tuấn Hiệp là được phụ thân “Đoạn Thịnh” của cậu nhờ vả mới dẫn cậu đến Thượng kinh sao? Nếu quả thật là như vậy, vì sao phụ thân lại không tới gặp cậu? Lúc Lang Tuấn Hiệp rời đi có nói “Còn có chuyện phải làm”, vậy là chuyện gì? Hay là trong mắt y, mình cũng không quá trọng yếu, bất quá cũng giống như một con mèo con chó, dàn xếp xong liền hết việc, lại gởi cho mình thêm một phong thư từ phụ thân, vô luận sinh tử, Lang Tuấn Hiệp liền coi như hết lòng giúp đỡ rồi.
Đoạn Lĩnh nằm trên chăn đệm trằn tọc, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ gần như tuyệt vọng —— Có lẽ, Lang Tuấn Hiệp cũng sẽ không đến nữa.
Vì sao Lang Tuấn Hiệp phải đến đón mình? Không thân chẳng quen, chỉ bằng một câu nói?
Đoạn Lĩnh đưa tay lên ngực sờ, ngón tay vuốt ve đường viền hà bao, trong lòng dâng lên một trận chua xót không rõ, tựa nhưa ánh đèn càng lúc càng trở nên lờ mờ không thể tỏa sáng, tâm trạng của cậu cũng rơi vào tuyệt vọng thâm trầm. Hay là Lang Tuấn Hiệp chỉ đang lừa dối cậu mà thôi, tựa như lúc mẫu thân qua đời thì trù nương trong Đoạn gia cũng nói với cậu, không chừng phụ thân sẽ xuất hiện, vì vậy Đoạn Lĩnh đã chờ thật lâu, thế nhưng người phụ thân kia thủy chung cũng chưa từng xuất hiện.
Mà Lang Tuấn Hiệp hiện tại cũng là như vậy, những lời nói kia bất quá chỉ là để dỗ trẻ con mà thôi, y hẳn là sẽ không trở lại.
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, đem mặt chôn vào nệm chăn, muốn khiến chính mình cảm thấy khá hơn một chút.
Bạt Đô cũng nghe được thanh âm kia, xuyên thấu qua cái khe thấp của bàn, nghi ngờ quan sát Đoạn Lĩnh, nhìn thấy người kia co rúm trong chăn thì liền mạnh mẽ đứng dậy chống tay nhảy qua bàn, trượt đến phía bên kia.
“Này.” Thanh âm của Bạt Đô truyền đến bên tai, “Ngươi là đang khóc sao? Khóc cái gì?”
Đoạn Lĩnh cố gắng không để ý đến đối phương, Bạt Đô vẫn ngồi trên bàn, quỳ một gối xuống, bàn tay chống lên mép, cố hết sức cúi đầu muốn xốc chăn của Đoạn Lĩnh lên, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại giữ lại thật chặt.
Bạt Đô liền từ trên bàn dẫm xuống một cước, đạp thẳng vào chăn của Đoạn Lĩnh, tiện đà xoay người nhảy xuống, vạch chăn ra, để lộ gương mặt của người kia. Đoạn Lĩnh không khóc, chỉ là vùng quanh lông mày vẫn nhíu thật chặt.
Bạt Đô khoanh chân ngồi xuống, đối diện với Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh nhìn kỹ đối phương, trong mắt cả hai phảng phất có một loại ăn ý nào đó, cuối cùng vẫn là Đoạn Lĩnh trước tiên xoay đầu về phía khác.
“Đừng khóc.” Bạt Đô nói, “Nhịn cho ta, không nhịn được cũng phải nhịn trở lại.”
Bạt Đô nói đến câu “không nhịn được” kia cũng không có nửa điểm ghét bỏ, tựa hồ hắn cũng là cố gắng như vậy.
Hắn vươn tay đặt lên đầu của Đoạn Lĩnh, dọc theo đầu tóc chậm rãi vuốt xuống dưới, còn vỗ vỗ vào tay cậu.
Trong lúc đó, Đoạn Lĩnh bỗng nhiên cảm thấy khá hơn không ít.
Ngày hôm đó, Bạt Đô vừa mười tuổi, Đoạn Lĩnh tám tuổi rưỡi, dưới ánh đèn chập chờn nhỏ như hạt đậu trong Tàng thư các, lại xuyên qua cả trời đại tuyết đốt sáng lên một đoạn ký ức mới của Đoạn Lĩnh. Tuyết trắng phảng phất đã bao trùm quá khứ của cậu, mà vào giờ khắc này, phiền não của Đoạn Lĩnh đã chân chính thay đổi.
Cả Bạt Đô và Đoạn Lĩnh trong lúc đó, dùng ngọn đèn lập lòe kia làm giới tuyến, tựa như người của hai thế giới bị tách rời. Đoạn Lĩnh kỳ quái phát hiện, ký ức của mình càng lúc càng trở nên mơ hồ, cậu đã không còn chấp nhất đòn roi mắng chưởi của Đoạn gia, cũng không lại nghĩ đến những cơn đói khắc cốt minh tâm kia nữa.
“Ngươi tên Đoạn Lĩnh, phụ thân là Đoạn Thịnh.”
Theo Lang Tuấn Hiệp trau chuốt một đoạn thời gian, nhân sinh như tờ giấy trắng của Đoạn Lĩnh đã xóa bớt không ít vết ô uế loang lỗ, mà cũng có lẽ những vệt đó chỉ là bị một màu mực càng nồng đậm hơn che giấu đi, phiền não của cậu đã có chỗ bất đồng.
“Y không cần ngươi nữa.” Bạt Đô lười biếng nói.
Đoạn Lĩnh và Bạt Đô sóng vai dựa vào mép bàn, ôm lấy đệm chăn ngồi dưới đất, mặt hướng về phía Họa các đối diện Tàng thư các mà xuất thần.
“Y hứa với ta sẽ trở lại.” Đoạn Lĩnh cố chấp nói.
“Mẹ ta nói, thế đạo này không có cái gì thuộc về ngươi.” Bạt Đô nhìn Thương Châu sơn hà đồ kim bích giao hòa trước mặt, thản nhiên nói, “Thê nhi tử nữ, phụ mẫu huynh đệ, liệp ưng bay trên bầu trời, tuấn mã chạy giữa thảo nguyên đều là do Khả Hãn ban cho…”
“… Cũng không có cái gì là hứa hẹn cùng ngươi, chỉ có duy nhất một mình ngươi.” Bạt Đô cúi đầu lật lật chiếc nhẫn của mình, trong giọng nói mang theo rất nhiều bất mãn.
Đoạn Lĩnh nghiêng đầu nhìn Bạt Đô, trên người hắn có một cổ mùi vị trời sinh giống loài dê, hòa lẫn vào khí vị áo choàng lông thú không biết bao lâu mới giặt một lần, trên tóc cũng là đầy dầu dính dấp.
“Hắn là cha ngươi?” Bạt Đô hỏi.
Đoạn Lĩnh lắc đầu.
Bạt Đô lại hỏi: “Gia thần?”
Đoạn Lĩnh lắc đầu, Bạt Đô cũng mê man rồi, lại hỏi: “Chẳng lẽ thật là tướng công nuôi ngươi từ nhỏ? Phụ thân ngươi đâu? Mẫu thân đâu?”
Đoạn Lĩnh vẫn lắc dầu, Bạt Đô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Qua thật lâu sau:
“Ta không có cha.” Đoạn Lĩnh hướng về phía Bạt Đô nói: “Ta là con hoang, những người kia gọi ta là Đào sinh tử.”
Kỳ thực trong lòng cậu cũng biết, một đoạn “Cha ngươi tên Đoạn Thịnh” mà Lang Tuấn Hiệp dạy mình chỉ là cái cớ trưng ra bên ngoài, bằng không vì sao cậu chưa bao giờ nhìn thấy người tên “Đoạn Thịnh” kia?
“Còn ngươi?” Đoạn lĩnh hỏi.
Bạt Đô gật dầu nói: “Cha ta từ sớm cũng không cần ta. Ông nói mỗi tháng đón ta về nhà một lần, hiện tại cũng đã ba tháng không đến.”
“Bọn họ đều gạt người.” Đoạn Lĩnh nói với Bạt Đô., “Ngươi không nên tin bọn họ, cũng sẽ không bị lừa.”
Bạt Đô dường như có chút hứng thú tẻ nhạt, nói: “Này, bất quá thỉnh thoảng vẫn là tin một chút.”
“Ngươi cũng thường bị lừa sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Tạm được.” Bạt Đô nghiêng người sang nằm trên mặt đất, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đoạn Lĩnh nói, “Trước đây thì nhiều, hiện tại đã ít. Ngươi nếu biết rồi vì sao vẫn còn tin y?”
Đoạn Lĩnh không lên tiếng, cậu từng cho rằng Lang Tuấn Hiệp sẽ không lừa gạt mình, dù sao y và những người khác cũng không giống nhau.
Đêm dần khuya, cả thế gian chỉ còn lại thanh âm của hoa tuyết vẫn lạc, Đoạn Lĩnh và Bạt Đô một người nằm sấp một người nằm ngửa, chăn nệm bị mùi cơ thể của Bạt Đô ám vào nhè nhẹ. Bọn họ thậm chí còn không biết mình ngủ lúc nào, Đoạn Lĩnh vốn không ôm hy vọng quá lớn, cậu biết ngày mai Lang Tuấn Hiệp cũng sẽ không đến, sau này có lẽ càng là không đến. Tựa như lúc cậu còn ở Đoạn gia, những người lớn kia thường đêm người cha vốn không tồn tại của cậu ra lừa gạt cậu.
“Đào sinh tử, cha ngươi tới đón ngươi!”
Câu nói kia cậu đã nghe vô số lần, lúc đầu lần nào Đoạn Lĩnh cũng mắc lừa, sau đó cậu học được thông minh rồi, không còn tin tưởng bọn họ nữa. Nhưng những người lớn kia cũng học được gian xảo, biến đổi đủ loại đa dạng để lừa gạt cậu, lúc nói cho cậu biết có khách nhân đến, phu nhân gọi cậu ra gặp khách. Vì vậy Đoạn Lĩnh liền tràn ngập hy vọng chạy đi, khiến phòng khách bị bẩn, kết cục tự nhiên là bị đánh một trận.
Có lúc bọn họ đứng ở trước mặt Đoạn Lĩnh làm bộ xì xào bàn táng, còn lơ đãng tiết lộ một chút tin tưởng, cuối cùng là nhìn phản ứng của cậu mà thỏa mãn cười to, lại lập tức giải tán trước mặt cậu. Tựa hồ tất cả mọi người đều thích nhìn bộ dạng thương tâm khóc rống của cậu.
Có thể sau này bản thân liền bị bỏ ở chỗ này, bất quá học đường so với Đoạn gia vẫn tốt hơn nhiều lắm, chí ít ở những điểm cơ bản mà nói Đoạn Lĩnh vẫn tương đối hài lòng, con người phải biết lấy đủ làm vui, những lời này cậu nghe được từ một hòa thượng bị bệnh chốc đầu đến hóa duyên nói ra. Tuy rằng, hòa thượng nọ cuối cùng cũng chết tại Nhữ Nam…
Giấc mộng của Đoạn Lĩnh không có bờ bến, bên trong là một mảnh không khí yên lặng tường hòa, lúc cậu đang thấy mình đứng ở bờ sông Nhữ Nam thành, giữa khi xuân hạ giao thời phô bày lục sắc, ánh nước phản xạ lóe lên từng tia lấp lánh tuyệt mỹ thì Bạt Đô lay tỉnh cậu.
“Này.” Bạt Đô nói, “Có người tới đón ngươi.”
Đoạn Lĩnh vẫn còn buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt, một tay bất giác nắm lấy đối phương, lại bị Bạt Đô cảnh giác ngăn lại.
“Là hắn sao?” Bạt Đô hỏi.
Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói: “Đoạn lĩnh, ta tới đón ngươi.”
Đoạn Lĩnh giật mình đánh thót, mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn Lang Tuấn Hiệp, lại nhìn Bạt Đô.
Bạt Đô cầm đèn, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía nửa mặt được chiếu sán của Lang Tuấn Hiệp, mà Lang Tuấn Hiệp dường như là bị đèn chiếu có chút không thoải mái, Bạt Đô vẫn lo lắng Đoạn Lĩnh bị người không quen biết dẫn đi, tiếp tục hỏi dồn: “Có phải là y hay không?”
Đoạn Lĩnh liền đáp: “Là y.” Tiện đà vươn hai tay vòng qua cổ Lang Tuấn Hiệp, muốn y ôm mình đi.
“Đa tạ chiếu cố.” Lang Tuấn Hiệp mỉm cười nhìn Bạt Đô.
Bạt Đô vẻ mặt không kiêng nhẫn buông đèn, Đoạn Lĩnh buồn ngủ đến mắt mở không lên, muốn nói với Bạt Đô mấy câu đã thấy người kia chui qua bàn, quay về nằm trên đệm của mình, đem chăn kéo lên che cả gương ămtj.
Đêm tuyết Thượng kinh, toàn thành đều chìm trong giấc ngủ say, lẳng lặng nghênh đón đoạn thời gian lạnh nhất trong năm. Lang Tuấn Hiệp dùng cái mền bọc lấy Đoạn Lĩnh, phóng ngựa chạy như bay, Đoạn Lĩnh bị gió lạnh thổi có chút thanh tỉnh, thấy lộ trình không giống trở về Quỳnh Hoa viện liền hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?”
“Nhà mới.” Lang tuấn hiệp phảng phất tâm sự nặng nề, thuận miệng đáp.
Nhà mới! Đoạn Lĩnh nhất thời triệt để tỉnh táo lại, nghĩ thầm thảo nào hôm nay đối phương đến chậm, nguyên lai là bố trí nhà mói.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lang Tuấn Hiệp, chỉ thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, có lẽ là do mệt mỏi.
“Ông mệt nhọc sao?” Đoạn Lĩnh cảm thấy được thân thể của Lang Tuấn Hiệp tựa vào người mình, liền vươn tay sờ sờ đầu y.
“Không.” Lang Tuấn Hiệp phảng phất rất buồn ngủ, bị Đoạn Lĩnh đánh thức rồi liền cố xốc lên tinh thần.
“Ông đã ăn tối chưa?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Rồi.” Lang Tuấn Hiệp đáp, vươn một tay ôm lấy Đoạn Lĩnh, tay y rất lạnh, không giống ngày thường.
“Nhà mới ở nơi nào?”
Lang Tuấn Hiệp không nói lời nào, chỉ khống chế tuấn mã quẹo tới quẹo lui vài vòng, đi vào một con hẻm vắng, ngang qua một khu họp chợ nhỏ đã được dọn gọn, trong mảnh tối tâm tiến vào một khoảnh sân, trái tim Đoạn Lĩnh không khỏi hân hoan nhảy nhót, chưa kịp đợi Lang Tuấn Hiệp buộc ngựa xong đã hoan hô vọt vào trong nhà.
Nhà mới cũng không khóa cửa, bên trong còn lộ vẻ rách nát, nơi này tổng cộng có sáu gian phòng, một cái hành lang, đèn lồng vốn nên thắp trước cửa cũng chưa treo lên, còn vứt chỏng chơ bên cái chòi cạnh cửa. Đoạn Lĩnh hỏi: “Sau này chúng ta sẽ ở đây sau?”
“Ừ.” Lang Tuấn Hiệp đơn giản đáp, Đoạn Lĩnh nhìn về căn nhà nở nụ cười, phía sau vang lên thanh âm Lang Tuấn Hiệp đóng cửa, còn có tiếng chốt cửa.
Tiếp theo là một loạt thanh âm đổ vỡ va chạm, cả người Lang Tuấn Hiệp ngã xuống, ép gãy giàn trồng hoa vẫn chưa sửa sang xong trong viện, thân thể đổ ập lên nên tuyết.
Đoạn Lĩnh kinh ngạc xoay người sang nhìn, chỉ thấy Lang Tuấn Hiệp không động đậy nằm yên ở đó.