Kỳ Xích rơi vào trầm mặc, Lý Tiệm Hồng lại ôm lấy Đoạn Lĩnh dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, đợi đến khi bình minh lại một lần nữa bắt đầu chạy trốn trối chết.
Đoạn Lĩnh ngủ được một chút lại tỉnh, cậu cuộn tròn trong lòng Lý Tiệm Hồng, sau khi tỉnh lại ánh mắt đầu tiên là đặt lên người hắn, sau đó lại nhìn về phía Bạt Đô vẫn luôn tỉnh táo bên kia. Nghĩ đến lập tức sẽ chia lìa, tương lai chính là trời nam đất bắc, có thể cũng vô duyên tái ngộ, trong lòng Đoạn Lĩnh liền tràn đầy phiền muộn.
Bạt Đô đợi thấy Đoạn Lĩnh tỉnh lại liền hướng cậu nhẹ nhàng vẫy tay, tiện đã đè thấp người xuống dưới dự định chui qua gầm bàn. Mà Đoạn Lĩnh cũng tách khỏi cái ôm của Lý Tiệm Hồng, cúi thấp đầu xuống muốn len người sang bên kia, chỉ là hiện tại bọn họ cũng đã trưởng thành không còn là hài tử như năm đó, gầm bàn đã không thể dung nạp được hai cổ thân thể thiếu niên choai choai đang tuổi lớn kia.
Trên tay Bạt Đô cầm một thanh chủy thủ làm từ xương thú, có vỏ khắc đẹp đẽ đặt xuống trước mặt.
“Cho ngươi…” Bạt Đô khẩu hình hướng về phía Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh: “…”
Bạt Đô thu tay, ngón tay khẽ búng, thanh chủy thủ nhích nhẹ về phía Đoạn Lĩnh, ý bảo cậu nhận lấy.
Đoạn Lĩnh cũng không biết làm sao, hơn nữa trên người cậu cũng không mang theo bất cứ vật gì có thể làm quà đáp lễ tặng cho Bạt Đô, dù sao cậu vẫn còn chưa chuẩn bị tốt đã phải cáo biệt đối phương dưới tình huống như vậy. Thấy ánh mắt thành khẩn của Bạt Đô, cậu do dự một hồi lâu, tối hậu vẫn nhận lấy chủy thủ.
Kỳ Xích đột nhiên tỉnh lại, nắm lấy cổ áo của Bạt Đô kéo hắn về phía sau, ý bảo an phận một chút, không nên lại tự rước phiền phức. Gương mặt Bạt Đô đỏ lên, nhưng cũng không tiếp tục giãy dụa.
Lý Tiệm Hồng cũng mở mắt thức dậy, Đoạn Lĩnh liền thập phần thấp thỏm, dự định đem chủy thủ trả lại đã nghe hắn nói: “Cất lại đi, đây là một lời hứa hẹn.”
Một luồng ánh sáng tung bay, len vào trong Văn Thư các, Lý Tiệm Hồng đứng dậy nói: “Đi.”
Nơi chân trời xa thẳm lộ ra một mạt màu ngân bạch, trong hậu viện học đường, Lý Tiệm Hồng tìm được một chiếc xe ngựa chở nhu yếu phẩm hàng ngày, hắn bảo Bạt Đô lên xe trước lại phủ đầy cỏ khô lên, đem mũ sa chuẩn bị tốt. Kỳ Xích đi đến bên cạnh xe trầm mặc không nói, tối hậu lại đưa một tay lên.
Lý Tiệm Hồng cũng giơ tay lên, song phương kích chưởng ba lần, Kỳ Xích cũng nhanh chóng lên xe, chui vào giữa đống cỏ khô.
Lý Tiệm Hồng nhảy lên càng xe, thấy ánh mắt tò mò của Đoạn Lĩnh liền giải thích: “Kích chưởng lập thề, tuyệt không đổi ý.”
“Hai người ước định chuyện gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Ngựa của Lý Tiệm Hồng không biết đã đến cửa sau học đường chờ tự bao giờ, hắn thắng ngựa vào, vung roi lên, thấp giọng nói bên tai Đoạn Lĩnh: “Sau khi bọn họ trở về lãnh địa của mình, cha của Bạt Đô phải điều binh lực đến gần Tướng quân lĩnh, xâm chiếm lãnh thổ Liêu quốc.”
“Sau đó thì sao?” Đoạn Lĩnh mơ hồ phát hiện, Lý Tiệm Hồng tựa hồ đang trù bị đại sự gì đó.
“Cha ngươi sẽ dùng cái này đi làm một cuộc giao dich với Gia Luật Đại Thạch.” Lý Tiệm Hồng không chút để tâm nói, “Xem ra hôm nay muốn đi qua cửa thành còn phải cần một điểm vận khí, để xem lão thiên gia đối đãi hai phụ tử ta như thế nào. Giá!”
Lý Tiệm Hồng đánh ngựa kéo theo một xe cỏ khô đến gần cửa thành, thành môn sáng sớm vừa mở ra, xa mã tập hợp đông đúc, người bán hàng rong bên ngoài muốn vào, người bên trong lại muốn sớm đi ra, tình cảnh chen lấn chật như nêm cối, thủ vệ đang lần lượt kiểm tra từng xe hàng hóa, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm mật.
“Ở chỗ này chờ.” Lý Tiệm Hồng nói, “Để bọn họ đi trước.”
Mã xa dừng ở bên đường, Lý Tiệm Hồng từ xa nhìn chằm chằm đám thủ vệ, kéo mũ sa thấp xuống, trong bàn tay cầm ra một nắm tiền đồng, chậm rãi đếm đếm.
“Muốn mua điểm tâm sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Không, đây là ám khí.” Lý Tiệm Hồng đáp, tiện đà mở rộng năm ngón tay đem mấy đồng tiền kia thu vào tay áo.
“Bọn họ nhất định sẽ đuổi theo.” Đoạn Lĩnh vừa nghe đã biết Lý Tiệm Hồng muốn dùng vũ lực xông qua liền khẩn trương nói.
“Đây là biện pháp cuối cùng, chuẩn bị khi hết cách.” Lý Tiệm Hồng nói vớii Đoạn Lĩnh, “Mọi việc đều phải làm tốt chuẩn bị vạn toàn.”
Lý Tiệm Hồng tựa hồ vẫn đang chờ người nào đó, thẳng đến khi một chiếc xe ngựa đi vào tầm mắt của hắn.
Chiếc xe ngựa này hắn từng gặp qua, trang trí bên ngoài rất đẹp, là xe ngựa của Quỳnh Hoa viện, tựa hồ là đi từ đường lớn đến đây, đang muốn rời khỏi thành. Lông mày của Lý Tiệm Hồng cũng nhấc lên một chút.
“Đó là xe của Quỳnh Hoa viện?” Lý Tiệm Hồng có chút ngoài ý muốn.
Đoạn Lĩnh nói: “Vâng, đó là bằng hữu của Lang Tuấn Hiệp, cha cũng nhận thức sao?”
Lý Tiệm Hồng trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: “Quỳnh Hoa viện… mà thôi, mạo hiểm cũng coi như đáng giá. Con đến chiếc xe bên kia, đưa cho người trong xe xem vật này.”
Đoạn Lĩnh nghe kỹ phân phó của Lý Tiệm Hồng, sau đó liền nhảy xuống xe, chạy về phía xe ngựa của Quỳnh Hoa viện. Lý Tiệm Hồng kéo thấp mũ sa, che lại khuôn mặt tuấn tú.
Mành che xe ngựa giật lên, Đoạn Lĩnh dễ dàng tiến vào.
Chỉ là người ngồi trong xe cũng không phải Đinh Chi mà là một vị phu nhân trẻ tuổi.
“Phu nhân là ai?” Đoạn Lĩnh mờ mịt nói.
“Lời này là ta hỏi ngươi mới đúng, bé con, ngươi là ai?” Phu nhân kia mỉm cười nói.
Mấy nữ hài bên người vị phu nhân nọ cười khúc khích một tiếng, nói: “Làm cái gì? Vô duyên vô cớ chạy đến đây, vậy mà người ngồi trong xe là ai cũng không biết?”
Đoạn Lĩnh do dự một chút, có lẽ là vì cậu lớn lên môi hồng răng trắng, nhìn qua tựa như một khối mỹ ngọc, vị phu nhân kia cũng không đuổi cậu xuống xe, chỉ là tinh tế ngắm nghía gương mặt của cậu.
“Cha ta bảo ta đến đây, đưa cho phu nhân xem một vật.” Đoạn Lĩnh thấp thỏm nói, kéo dây đỏ trên cổ ra, mở hà bao đưa mảnh ngọc bội cho vị phu nhân nọ xem.
Phu nhân: “…”
Sắc mặt của phu nhân nhất thời trắng bệch, suýt nữa liền không thở nổi, run giọng nói: “Công… công tử mới vừa nói gì? Cha của công tử? Người chính là…”
“người chỉ có thể nhìn, không thể chạm.” Đoạn Lĩnh thấy vị phu nhân kia run rẩy đưa tay qua muốn cầm lấy ngọc bộ liền quơ quơ tránh né, sau đó cẩn thận cất lại.
“Phu nhân?” Nữ hài lo âu hỏi.
“Cha ta nhờ ngài giúp một chuyện.” Đoạn Lĩnh lại khách khí chắp hai tay lại, hướng vị phu nhân kia làm một đại lễ. Phu nhân vội nói: “Không dám nhận, công tử gọi ta một tiếng phu nhân là được.”
Nói xong nàng cũng đứng dậy, sửa sang áo thêu đáp lễ cùng Đoạn Lĩnh.
Không bao lâu sau, mã xa của Quỳnh Hoa viện lần thứ hai khở hành, từ một phía khác, chiếc xe chở cỏ khô của Lý Tiệm Hồng cũng chậm rãi chạy đến nối đuôi ngay sau đó.
Lúc qua thành môn, trên mã xa của Quỳnh Hoa viện lộ ra một ngọc thủ thon dài trắng mịn đưa tín vật xuất thành.
“Chiếc xe phía sau là giúp chúng ta chở hàng.”
Màn cửa sổ vén lên lộ ra nửa gò má của phu nhân, nàng chỉ hơi liếc nhìn thủ vệ kia đối phương đã vội vàng gật đầu tránh sang hai bên. Lý Tiệm Hồng thản nhiên đánh xe đi theo mã xa của Quỳnh Hoa viện, vô kinh vô hiểm rời khỏi thành môn.
Khi lên đến quan đạo Đoạn Lĩnh liền xuống xe chạy về phía Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng lại thì thầm bên tai cậu vài câu, Đoạn Lĩnh liên trở lại đứng trước mã xa nói: “Cha ta nói, cảm tạ phu nhân tương trợ đại ân, sau khi quay về Thượng kinh chắc chắn sẽ đến Quỳnh Hoa viện đòi một chén rượu uống.”
“Không dám nhận.” Phu nhân vừa sai nữ tử vén mành xe định bước xuống, Đoạn Lĩnh đã tiến lên ngăn lại, dựa theo lời dạy của Lý Tiệm Hồng, nói: “Nơi đây không thích hợp ở lâu, không nhọc phiền phu nhân.”
“Công tử vạn phúc.” Phu nhân khoan thai nói, “Thiên độ Đại Trần ta.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Trên mặt đất khắp nơi xuân sắc, thảo trường oanh phi, cỏ lau hoang dã phiêu động theo gió, sợi bông phiêu dật như thiên hà mênh mông vô bờ, lướt qua một mùa vui vẻ náo nhiệt của vạn vật. Dưới ánh mặt trời rực rỡ này, Đoạn Lĩnh mơ hồ cảm thấy vài phần trang nghiêm cùng hy vọng.
“Thiên độ Đại Trần ta.” Đoạn Lĩnh lẩm bẩm, phảng phất trong lời này mang theo niềm tin không thể nghi ngờ.
“Ra đi.” Lý Tiệm Hồng nói.
Bạt Đô cùng Kỳ Xích lăn qua lăn lại một đêm đã mệt đến rã rời, dựa vào bên cạnh xe hồi thần, Đoạn Lĩnh lại nhảy lên càng xe tựa vào trong lòng Lý Tiệm Hồng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, cảm thấy Bạt Đô không có tinh lực nói chuyện với mình liền thả lòng người, trong nhịp điệu lắc lư của xe ngựa, giữa gió xuân mơn trớn, Đoạn Lĩnh cũng dần dần thiếp đi.
Trong lúc ngủ say, cậu còn nghe được thanh âm của Bạt Đô.
“Đừng gọi hắn.” Bạt Đô nói.
Đoạn Lĩnh trở mình, trong lúc mơ mơ màng màng còn cảm giác được có người đang xoa đầu mình.
Không biết lại qua bao lâu, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, chiếc xe chở đầy cỏ khô đã dừng lại trên sườn núi, Lý Tiệm Hồng nằm trên đống cỏ khô, miệng còn ngậm một cọng cỏ, thản nhiên nhìn ngắm bầu trời xuân cao vút xanh tươi, mây trắng nhẹ bay.
Xuân phong thổi nhẹ vào mặt, Đoạn Lĩnh ngáp dài một cái, duỗi người, tỉnh lại trong lòng Lý Tiệm Hồng. Lý Tiệm Hồng liền thân mật hôn lên trán cậu một cái.
“Bạt Đô đâu?” Đoạn Lĩnh nhìn quanh một chút liền giật mình tỉnh hẳn.
“Đi rồi.” Lý Tiệm Hồng vỗ vỗ vai nhi tử, “Cái tên man tiểu tử kia còn muốn con làm an đáp của hắn, cái bàn tính này cũng tính được quá tỉ mỉ rồi.”
“An đáp là cái gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Lý Tiệm Hồng đáp: “Đồng sinh cộng tử, may mà chúng ta cũng không phải ra tay làm cái gì, nếu không cũng là bị lừa gạt công sức mất rồi.”
Đoạn Lĩnh có điểm phiền muộn, nói: “Cha, con còn có thể gặp lại Bạt Đô sao? “
Lý Tiệm Hồng đáp: “Vạn vật thế gian đều có duyên phận của mình, duyên cũng giống như một trận gió, giữa người và người tựa như mây bay trước mắt con, có tụ có tán, đến đi vội vàng. Con còn có thể kết giao những bằng hữu khác, không cần đau buồn.”
Đoạn Lĩnh “Dạ” một tiếng, cũng không biết vì sao nghe Lý Tiệm Hồng nói như vậy, trong lòng cũng nhẹ một chút.
“Cha cũng sẽ rời khỏi con sao?” Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm thấy thật khó chịu.
Lý Tiệm Hồng cười ha ha, nói: “Trước khi trả lời câu này, con cứ đem lợi ích đưa cho cha cái đã.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Đúng là có chuyện này, Đoạn Lĩnh nhớ ra rồi, chỉ đành hỏi: “Cha muốn thứ gì?”
Lý Tiệm Hồng quan sát Đoạn Lĩnh, lại cười nói: “Con đang mài quyền sát chưởng định làm gì? Mưu sát thân phụ sao?”
Đoạn Lĩnh cười ha hả, chỉ cảm thấy Lý Tiệm Hồng thực sự quá khôi hài, chưa hết, Lý Tiệm Hồng còn nói 1 “Tới cầm mấy cọng cỏ đến, ngoáy lỗ tai cho cha nào.”
Đoạn Lĩnh liền vấn một nhánh cỏ khô, để Lý Tiệm Hồng gối lên đùi mình, tập trung ngoáy lỗ tai cho hắn. Lý Tiệm Hồng từ từ nhắm hai mắt lại tựa như đang ngủ, của là đang suy nghĩ chuyện gì.
“Con ta.”
“Dạ.”
“Bản lĩnh của cha như thế nào?”
“Rất lợi hại.” Đoạn Lĩnh là khen tự đáy lòng.
“Bản lĩnh lợi hại như vậy, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó, tự nhiên cũng không rời khỏi con ta, bằng không học một thân bản lĩnh như vậy làm cái gì?”
Đoạn Lĩnh nghiêm túc nói: “Nếu cha đi Quỳnh Hoa viện uống rượu sẽ nhận thức nữ nhân, nhận thức nữ nhân rồi liền tái giá, tái giá rồi dĩ nhiên phải sinh tiểu nhi tử. Như vậy lại không cần con rồi.”
Lý Tiệm Hồng ngẩn ra, nói: “Tiểu tử, còn biết ghen tị?”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, chỉ là bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, bất quá cũng chỉ là nói vui đùa. Đương nhiên, Lý Tiệm Hồng cũng biết, cậu chỉ là nói mà thôi.
Nhưng là hắn vẫn rất nghiêm túc trả lời vấn đề này.
“Sẽ không.” Lý Tiệm Hồng thờ ơ nói, “Là cha nợ con, đời này sẽ không có ai đến giành vị trí của con được.”
Tay của Đoạn Lĩnh run một cái, Lý Tiệm Hồng lại hô lên: “Ôi, cẩn thận.”
Một đống cảm tình phức tạp của Đoạn Lĩnh nhất thời tiêu thành mây khói, chỉ có thể cúi đầu cẩn thận giúp Lý Tiệm Hồng ngoáy lỗ tai.
“Đầu năm nay đúng là không thích hợp chơi trò hậu cung.” Lý Tiệm Hồng nói, “Dù cho là hài tử trong nhà cũng muốn đi tranh thủ tình cảm rồi.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Đoạn Lĩnh luôn bị phụ thân chế nhạo, Lý Tiệm Hồng lại nghiêm mặt nói: “Cha hiểu được, trước đây cha cũng thường cùng tứ thúc của con chơi trò tranh thủ tình cảm. Quá bình thường rồi.”
“Tứ thúc?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Sau khi ngoáy tai xong, Lý Tiệm Hồng hài lòng ngồi xuống, tháo ách ngựa ra, vỗ vỗ tuấn mã của mình, lại nói với Đoạn Lĩnh: “Nếu đã ra ngoài liền đi giải sầu một chút. Có muốn không? “
Lực chú ý của Đoạn Lĩnh lần nữa thành công bị dời đi, lập tức hoan hô một tiếng, cậu biết Lý Tiệm Hồng nói như vậy hơn phân nửa cũng là muốn đi chơi, trong lúc được ôm lên lưng ngựa còn hỏi: “Qua đêm sao?”
Lý Tiệm Hồng nói: “Tùy con.”
Đoạn Lĩnh: “Chúng ta sẽ về nhà ở phía nam sao? Nhà chúng ta trước kia ở phương nam? “
“Đúng vậy.” Lý Tiệm Hồng nói, “Nhưng hôm nay chưa đi. Con muốn trở về? Ở Thượng kinh này không vui rồi?”
Đoạn Lĩnh ngồi trên lưng ngựa, Lý Tiệm Hồng ở phía sau ôm cậu, tuấn mã không nhanh không chậm thả bộ về phía nam. Cảnh xuân tươi đẹp, gió nhẹ phất phơ, vạn vật phục sinh. Lý Tiệm Hồng đến Thượng kinh tới nay đã gần một tháng, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau lữ hành đường dài.
Đoạn Lĩnh hỏi: ” Đi nơi nào?”
Lý Tiệm Hồng đáp: “Đi gặp một vị lão hữu của cha, cha muốn thỉnh giáo vài vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Đoạn Lĩnh cảm thấy thập phần thú vị.
Lý Tiệm Hồng đáp: “Vấn đề về thiên mệnh.”
Đoạn Lĩnh: “…”