Tướng Khanh

Chương 35: 35: Tranh Đoạt Danh Sách






Ở tầng thứ mười bốn tháp vãng sinh, vị công tử kia ngồi đối diện căn phòng Bạch Bỉnh Thần đang ngồi, hiện tại đang tựa ở bên cửa sổ một tay cầm kính tây dương, một bên dò xét nhất cử nhất động của đối phương.
Quỷ chết đói pha một bình trà mới, Bạch Bỉnh Thần chờ đến tẻ nhạt bắt đầu châm trà uống.
Chỉ là một động tác bình thường thế nhưng lại bị tên công tử kia nhìn chằm chằm suốt hồi lâu, tên công tử này chợt giơ tay làm ra động tác cầm chung, đối chiếu động tác Bạch Bỉnh Thần rồi cụp mắt uống trà, sau đó phất tay áo thả chung trà xuống, động tác bắt chước giống đến tám, chín phần.
Quỷ chết đói đứng bên cạnh một lúc lâu yên lặng cúi đầu, xoa xoa cánh tay gầy như que củi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Đợi đến khi Bạch Bỉnh Thần uống xong đang cúi đầu ngây người ra, vị công tử kia mới thôi không mô phỏng theo nữa.

Hắn nhìn mình trong gương khẽ xoa khóe mắt, khá tiếc nuối thở dài một hơi: "Ánh mắt này có sao cũng không học được, nếu có thể để hắn lâu dài ở chỗ nào, có khi sẽ học được mấy phần."
Nghe xong lời này, quỷ chết đói lập tức tận dụng mọi thứ lấy lòng nói: "Vậy ta bắt hắn lại cho ngài được không?"
Công tử phóng ánh nhìn sắc như dao găm tới, khi nhìn thấy quỷ chết đói hoảng sợ vội vàng cúi đầu, mới chậm rãi nói: "Hắn ở ngoài sẽ có được lợi nhiều hơn.

Ngươi ở chỗ này cũng lâu rồi đấy, e là hai vị khách quý kia bắt đầu ngồi không yên rồi, mau đem danh sách của quỷ treo cổ đến đây."
Ban nãy vừa mới trả giá với cái tên Mai Thiều kia một phen, trên mặt quỷ chết đói lúc này có chút không hài lòng, trong lòng đã sớm ngứa ngáy, mặc dù gã biết công tử chiêu đãi hai vị khách này cũng là vì mục đích khác, thế nhưng gã vẫn chưa thôi tò mò mà thử dò la: "Vậy chúng ta có tiếp tục chuyện làm ăn với người Mai Thiều kia không?"
Công tử lật danh sách, đầu ngón tay thon dài chợt ngưng lại khi tìm tới tên của Mai Thiều và Bạch Bỉnh Thần.
Hắn mỉm cười liếc một chút bộ dạng sốt ruột của quỷ chết đói, chậm rãi chấp nút viết lên tờ minh hôn cho Mai Thiều, sau đó thổi mấy nét mực chưa khô:"Ta cũng xem như giúp người làm tròn phần tâm nguyện này.

Lát nữa khi đưa danh sách cho hắn, ngươi nói làm sao để Bạch Bỉnh Thần không phát hiện ra là được."
"Mai, Bạch." Công tử cười nói: "Hai người kia thiếu mất ai, cũng không thể hoàn thành được trò kịch vui này."
Cầm lấy bút kẻ mày trên bàn trang điểm, công tử nhìn vào gương vẽ thêm vài nét đoạn dò hỏi: "Tìm được quyển sách chưa?"
"Vẫn chưa..." Quỷ chết đói lúng túng, cái đầu vốn đang cúi thấp nay lại càng thấp hơn cứ như muốn chôn xuống đất, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Đợi đến khi bầu không khí nặng trĩu khiến gã gần như muốn nghẹt thở, quỷ chết đói rốt cục nghe được một tiếng cười nhạo: "Có một lão già cũng không bắt được, thực sự là một đám phế vật!"
Sau khi bị mắng, quỷ chết đói ấy vậy mà lại dễ chịu hơn nhiều, chỉ cần công tử chịu phát hỏa, thì cái mạng của gã xem ra vẫn miễn cưỡng còn giữ được.
"Lão già kia tuổi đã cao, thế nhưng hành động nhanh, hiện tại tuy đã phái tên thuộc hạ giỏi theo dõi, thế nhưng bị mất dấu nhiều lần."Quỷ chết đói vội vã lẩm bẩm khai hết toàn bộ tiến triển ra.

Bỏ đi, hiện tại đợi nữ quỷ từ Ngô Đô trở về xem sao, lần này tuy Đồng Tham trở về khá bất thường, thế nhưng ả đi vào tra xé lâu như vậy cũng không có kết quả, nói vậy manh mối đã sớm đứt đoạn mất.


Lệnh cho ả trực tiếp tìm quyển sách, nếu như muốn thêm người không cần bẩm báo, tự mình đi điều." Công tử hung tàn nói tiếp: "Người cũng không cần tha, cứ giải quyết ngay tại chỗ, ta cũng không muốn trận tranh đấu này mới mở màn đã vội kết thúc đâu."
"Vâng." Ngoài miệng trả lời vậy, thầm nghĩ bản thân sắp đi gặp nữ quỷ sát thủ lợi hại của Ám Hương các, quỷ chết đói không nhịn được rùng mình một cái.
Nữ quỷ này khi ở tháp vãng sinh là một bà lão già khụ tóc bạc cả đầu, thế nhưng trong Ám Hương các lại là một thiếu phụ xinh đẹp.
Trần gia ở Lam Châu nổi tiếng thuật dịch dung, thứ bọn họ dịch chính là dung mạo, còn nữ quỷ này giỏi thuật đổi cốt.

Chỉ bằng với tầm bản lĩnh ấy, ả có thể đi lướt qua phố xá sầm uất giết người trong vô hình.

Người mà ả giết thực sự rất nhiều, mặc dù cả mặt tô vẽ son phấn dày đặc, thế nhưng cũng không che được mùi máu tanh khảm trên người.

Cũng chính bởi vì sát khí quá nặng, không có người nào dám qua lại trò chuyện cùng ả ta.

Ả ta cũng một thân một mình đến quen, chỉ có công tử thì ả mới nghe lời đôi chút.
Quỷ chết đói nặng nề cầm danh sách ra ngoài, công tử cầm lấy kính tây dương đầy hứng thú nhìn Bạch Bỉnh Thần đang cúi đầu làm gì đó.

Hắn híp mắt nhìn một hồi lâu, mới nhìn rõ trong ống tay áo Bạch Bỉnh Thần dường như đang giấu một con dao găm., sau đó chợt liếc mắt nhìn quỷ chết đói mới vừa bước ra cửa phòng, cũng chẳng buồn lên tiếng nhắc nhở, mà mặc cho gã dần đi xa.
Cửa vang lên tiếng động, Bạch Bỉnh Thần hoàn hồn dùng tay áo che mặt lại, giả vờ đang thưởng trà.
Quỷ chết đói cũng không vòng vo, lấy ra danh sách đặt ở trên bàn, chỉ vào mấy tờ giấy ghi chú giao dịch mua "cô chẩm" của Bạch Bỉnh Thần những năm gần đây nói: "Đây chính là toàn bộ khoản mua của ngài." Nói xong xé ra mấy tờ giấy đó đưa cho hắn.
"Ừ." Bạch Bỉnh Thần cười tiếp nhận mấy tờ giấy này, sau đó như vô ý làm đổ chung trà trên bàn.
Quỷ chết đói lập tức vồ tới, đau lòng đến mức nhe răng: "Trời đất, đây chính là loại trà xuân thượng hạng đó!" Trong lúc đang luống cuống tay chân dọn dẹp mảnh vỡ trên đất, một mũi đao nhọn lạnh ngắt kề vào cổ gã.
Bạch Bỉnh Thần ra tay không nhẹ, mui dao sắc bén chỉ thoáng chốc vẽ ra một đường máu, làm quỷ chết đói hoảng sợ muốn rút đồ vật trong tay ra.
Hiện tại gã đang đưa lưng về phía Bạch Bỉnh Thần, gã cũng không dám manh động, thành ra không thể làm gì khác hơn là tùy ý lấy ra kèn phát tín hiệu.
"Ngươi nên biết ngươi đang ở đâu, nơi này là tháp vãng sinh, nếu ngươi tổn thương ta, ngươi không thể nào bước ra khỏi nơi này."Mắt liếc thấy trên mũi dao trên cổ, quỷ chết đói uy hiếp nói.
Vì để bảo đảm an toàn cho quỷ thương, mỗi tuần trên tháp đều bốn trí đội trạm gác tuần tra, chỉ cần có một chút động tĩnh, bọn họ sẽ vây quanh từ hai phía, mặc cho đối phương võ công cao cường thế nào, có chắp cánh cũng không thể bay khỏi tòa tháp này.
Bạch Bỉnh Thần liếc mắt nhìn bóng dáng đội tuần tra bên ngoài, sau đó nhanh chóng quay đầu lại không chút do dự chém một nhát dao khiến tên quỷ kia ngất đi, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể gã, sau đó đặt vào ghế bày ra bộ dạng cúi đầu trò chuyện, còn bản thân ngồi ở đầu khác nhìn danh sách.
Dưới ánh sáng từ viên dạ minh châu, người ngoài nhìn vào chỉ thấy khung cảnh giống như hai người bọn họ ngồi ở trên bàn nói chuyện làm ăn.
Sau khi dàn xếp cẩn thận, Bạch Bỉnh Thần mở danh sách ra, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi tận mắt nhìn chữ viết hệt như của mình, trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy chán ghét.


Nếu quyển sách này rơi vào tay Trương tướng, thì bọn họ thế nào cũng xem hắn là chủ nhân đứng phía sau quỷ thị.
Bản danh sách này có hai phần, mỗi khoản giao dịch đều đánh số ghi lại rõ ràng, người bán và người mua ghi chép riêng, sau đó dựa vào số thứ tự sẽ ghép lại thành một cuộc giao dịch mua bán hoàn chỉnh.

Chính vì lý do này, quỷ chết đói kia chủ động xé cho hắn vài tờ, mà vài tờ chỉ liên quan đến thông tin người mua là hắn.
Danh sách giao dịch trong tay quỷ thương, vừa có thể phòng ngừa hai bên buôn bán có người rắp tăm gây rối, vừa có thể làm căn cứ cho độ tin cậy buôn bán.
Bạch Bỉnh Thần qua loa lật qua nhìn thử thăm dò quy luật ghi chép, sau đó hắn kiếm được một vài cái tên quan chức quen mắt đối chiếu, qua một lúc sau, trong cột tên khách hàng ấy vậy mà thấy được cái tên Phạm Hồng Tín.
Hắn chợt tìm lại trong đầu những chuyện lúc trước về người binh thượng thư này, Phạm Hồng Tín có một con trai, năm ngoái đã chết vì bệnh.

Chẳng lẽ gã ta minh hôn cho con trai mình? Thê nhưng chuyện này có liên quan gì đến án Trần gia, khiến cho vị đại nhân này phải nhờ hắn đến tra xét phần danh sách này?
Nghĩ tới đây, Bạch Bỉnh Thần không nhịn được bắt đầu lật nhanh hơn, hắn muốn tìm được bản danh sách ghi chép hoàn chỉnh việc minh hồn, cuối cùng lại tiếp tục thấy được cái tên Mai Thiều.
Đầu ngón tay đang lật của Bạch Bỉnh Thần chợt dừng lại, trong lòng cũng chợt hẫng mất một nhịp.

So sánh nét mực, dường như còn rất mới, điều nà đồng nghĩa với việc Mai Thiều rất có thể cũng đang ở trong tòa tháp này.
Trong triều, Trương Cửu Đại đang làm khó làm dễ Phạm Hồng Tín, Mai Thiều đi đến tháp vãng sinh, chuyện này cũng chẳng phải trùng hợp gì, xem ra y đã sớm về phe Trương Cửu Đại, một mặt muốn dựa vào Triệu Trinh trở lại triều đình, một mặt dựa vào Trương Cửu Đại lật đổ chính mình.

Bạch Bỉnh Thần chưa từng nghĩ y tâm cơ suy nghĩ thấu đáo đến như vậy.
Hắn tự giễu địa nở nụ cười, Triệu Trinh dẫn một con sói như vậy về Bình Đô, rốt cuộc muốn nắm binh quyền, hay là muốn dùng đối phương kiềm chế bản thân hắn? Cả hai từng là quân thần luôn tin tưởng nhau, hiện tại vô hình trung nứt ra một cái khe, đợi đến khi phát hiện khe hở đó, thì nó đã trở thành một lỗ hỏng chẳng thể khâu vá lại.
Đang trong luồng suy nghĩ, bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Bỉnh Thần hơi giật mình, ôm danh sách vào lòng ngắm nhìn bốn phía, rồi di chuyển ra sau bức bình phòng, nhìn thấy cánh cửa liền không nghĩ ngợi bước vào.
Vốn tưởng rằng sau khi bước vào cửa dân đến hành lang, thế nhưng đó lại là gian phòng khác, Bạch Bỉnh Thần trố mắt quan sát, nhìn thấy bên có người ngồi cạnh bàn.

Đối phương còn chưa kịp mở miệng, thì hắn đã dùng dao găm của mình kê sát vào cổ khẽ quát vào mặt người ta: "Đừng nhúc nhích!"
Mãi đến lúc gần sát nhau, Bạch Bỉnh Thần mới chú ý người trong phòng cũng mang mặt nạ quỷ, có lẽ là một vị khách hàng quỷ chết đói thu xếp ngồi ở đây.

Nhìn thấy trong mắt đối phương chợt lóe lên sự ngạc nhiên, dường như bị mình dọa sợ, giọng điệu của Bạch Bỉnh Thần dần dịu lại: "Mượn gian phòng các hạ tránh né một chút, chỉ cần ngươi phối hợp, ta sẽ không làm ngươi bị thương."

Người kia nghe xong, đôi mắt ẩn dưới lớp mặt nạ cong cong gật gù biểu hiện phối hợp.

Bạch Bỉnh Thần từ ý cười trong mắt kia nhìn ra được chút cảm giác quen thuộc.
Đôi mắt kia, dường như hắn đã bắt gặp ở đâu đó rồi.
Bạch Bỉnh Thần còn chưa kịp nghĩ ra là ai, đột nhiên bị người ta vặn tay lại đoạt lấy con dao.

Trong chớp mắt, hai tay Bạch Bỉnh Thần bị kéo ra sau lưng không thể động đậy.

Dựa lưng lồng lồng ngực xa lạ, tình huống hiện tai, cả người Bạch Bỉnh Thần như vùi vào trong lồng ngực đối phương, một luồng khí tức xa lạ xâm lược tràn đến kích thích khiến cho cả thân thể hắn trở nên cứng ngắc.
Một cánh tay từ phía sau giơ tới luồn vào bên trong vạt áo Bạch Bỉnh Thần lấy ra bản danh sách kia, đồng thời với đó là chất giọng quen thuộc vang lên bên tai Bạch Bỉnh Thần trêu cười: "Đa tạ Bạch đại nhân tự mình đưa tới cửa."
Lời nói vô cùng ám muội, nhất thời khiến cho không biết y đang cảm tạ Bạch Bỉnh Thần đưa danh sách tới, hay là đưa chính hắn tới.
Nghe ra người sau lưng là Mai Thiều, Bạch Bỉnh Thần nhất thời vừa thẹn vừa giận, thế nhưng lúc này lại chẳng thể động đậy, chỉ đành ngẩng đầu lên dự định đập mạnh Mai Thiều một cái.

Thế nhưng Mai Thiều dường như đoán ra được chiêu này của hắn, nhanh chóng nghiêng người tránh đi, song có đoán cũng chẳng ngờ được Bạch Bỉnh Thần sẽ dùng lực mạnh như vậy, thành ra động tác tránh y không ăn thua, lảo đảo về sau vài bước, nhưng vẫn giữ chặt lấy tay Bạch Bỉnh Thần không buông ra.
Bạch Bỉnh Thần cứ ngửa ra sau như vậy tựa vào lồng ngực Mai Thiều, khi nghe được tiếng xuýt xoa kêu đau của y khi va vào góc bàn, trong lòng thầm mắng một tiếng đáng đời.
Lọ hoa trên bàn lảo đảo ngã xuống đất, một trận thanh âm vỡ nát khiến cả hai ngây ra một lúc.
"Xảy ra chuyện rồi, nhanh lên!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân bọn thủ vệ, Mai Thiều nhanh chóng ôm lấy eo đối phương cầm lấy danh sách định đi, lại bị Bạch Bỉnh Thần giữ chặt lại.
Thấy hắn còn chưa chịu buông mà muốn nhón chân cướp danh sách lại, Mai Thiều thấp giọng trách mắng: "Còn muốn mạng này hay không? Bị phát hiện chúng ta đều không thể rời khỏi nơi đây, mau đi theo ta."
"Tỉnh lại đi!" Bọn thủ vệ đã đến sát vách, bọn họ lắc lắc quỷ chết đói nằm nhoài trên bàn.
Với khoảng cách gần trong gang tấc như thế này, chỉ cần bọn họ di chuyển thêm vài bước nữa có thể phát hiện ra hai người họ.

Bạch Bỉnh Thần mím mím môi, cố gắng kiềm lại hơi thở.

Cánh tay từ nãy đến giờ đang bị Mai Thiều vặn ra sau, lúc này được y nắm lấy dẫn hắn chạy ra ngoài từ cửa bên.
Tất cả thủ vệ hành lang lúc này đã tập hợp trong phòng quỷ chết đói, dựa vào góc độ uốn lượn hành lang, hai người miễn cưỡng nép sát vào vách tường từ từ đi qua.
Nhiệt độ Bạch Bỉnh Thần vốn lạnh ngắt, lúc này nín thở tịnh khí, chỉ có bàn tay bị Mai Thiều nắm tỏa ra chút nhiệt, dần dần đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Sau một hồi lo lắng đề phòng né tránh tầng tầng thủ vệ, Mai Thiều dẫn Bạch Bỉnh Thần chạy ra ngoài từ cửa sau tháp vãng sinh.
Sau khi ra khỏi tháp, hai người đi vào chỗ tối hẻm nhỏ tựa lưng thở hổn hển một hơi, Mai Thiều lúc này mới phát hiện tay của hai người vẫn còn nắm, y có chút lúng túng buông tay ra, trong lúc định lên tiếng nói gì đó, thì trên đường bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Hàng tá đội binh áo đen từ trong tháp vang sinh tản ra, đi đến mỗi con đường tra hỏi.

"Quỷ binh xuất hành, lần này phiền toái." Mai Thiều cau mày.
Quỷ binh càng lúc càng gần, gần đến mức Bạch Bỉnh Thần có thể nhìn thấy hình bách quỷ đồ thêu chỉ vàng trên bộ đồ đen của bọn chúng.
Mai Thiều thở dài một hơi, y dường như hạ quyết định trọng đại, nhanh chóng cầm lấy tay Bạch Bỉnh Thần chui vào một ngõ nhỏ tối tăm.

Động tác của y thoạt nhìn có vẻ như y rất thông thạo nơi này, y dẫn Bạch Bỉnh Thần đi sâu vào trong, không gặp trúng quỷ binh nào cả.
Dọc theo đường đi Bạch Bỉnh Thần không lên tiếng, trên trực giác hắn có thể cảm nhận được nơi Mai Thiều muốn đi rất có thể là tiểu cứ điểm của y ở quỷ thị, hắn sợ nếu mình lên tiếng, Mai Thiều sẽ đổi chủ ý.
Mai Thiều lôi hắn mỗi lúc một nhanh, căn bản không cho hắn dừng lại có thời gian để lại ký hiệu, mà cứ đi thẳng một đường đến trước một cánh cửa đen.
Mai Thiều quan sát bốn phía, sau khi xác nhận không có quỷ binh mới nhặt món hòn đá nhỏ ném vào trong.
Chỉ một lúc sau, cánh cửa kia mở ra, lộ ra một gương mặt kinh ngạc: "Trang chủ?"
"Bảo Thủy bá tới gặp ta." Mai Thiều nghiêng người sang, để Bạch Bỉnh Thần đi vào trước.
Khi nhìn thấy sau lưng Mai Thiều còn giấu một người, sự ngạc nhiên của bọn họ bắt đầu càng nhiều, tuy nhiên cũng không dám hỏi nhiều mà vội vàng dẫn hai người đi vào, giới thiệu tình huống bên ngoài: "Lần nay quỷ binh điều động người không ít, nếu tính tới hiện tại đã lục soát tới cửa trước rồi.

Ngài trước tiên cứ ẩn nấp trong kho hàng một lúc, để ta đi gọi Thủy bá."
"Đợi đã." Mai Thiều kêu đối phương lại, sau khi quan sát Bạch Bỉnh Thần một vòng từ trên xuống dưới xong liền căn dặn: "Lấy một bộ y phục cho hắn, là loại mặc trong sảnh thính."
Cả hai chạy trốn một lúc lâu như vậy, ngay cả mặt nạ cũng không kịp tháo xuống.

Lúc này trong kho hàng cũng chỉ còn hai người bọn họ, Mai Thiều tháo mặt nạ xuống, sau đó đưa tay về phía Bạch Bỉnh Thần, Bạch Bỉnh Thần hiểu ý của y cũng tháo mặt nạ xuống, đặt ở trong tay Mai Thiều.
Đặt hai mặt nạ ở dưới cỏ khô xong, trong lúc Mai Thiều tìm đá lửa, Bạch Bỉnh Thần đã ở một bên yên lặng cầm thanh củi chà xát lửa đốt mớ cỏ khô.
Nhìn thấy hai tấm mặt nạ dần bị ngọn lửa nuốt chửng sạch sẽ, hai người không nói gì, nhưng dường như biết được được đối phương suy nghĩ gì trong lòng.
"Trang chủ." Phía cửa truyền đến tiếng gọi khe khẽ, Mai Thiều che chắn trước người Bạch Bỉnh Thần mở ra một khe hở, khi nhìn thấy người tới là Thủy bá, mới mở ra nửa cánh cửa.
"Người xem cái này có được không?" Thủy bá đưa một bộ xiêm y qua.
Mai Thiều qua loa lật xem một phen, dặn dò: "Kêu người nào cẩn thận tới phòng thường ngày của ta thu dọn làm ra chút dấu vết, đừng để cho quỷ binh nhìn ra sơ sót."
Cách khe cửa, Bạch Bỉnh Thần chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ lọm khọm của Thủy bá vội vã đi mất, từ nãy tới giờ, hắn vẫn chưa nhìn ra nơi đây rốt cuộc là địa phương như thế nào.
"Thay đồ đi, đợi lát nữa đi ra ngoài, ngươi đừng lên tiếng, theo ta là được." Mai Thiều đưa quần áo qua, thế nhưng vẫn không nhìn hắn.
Nhìn thấy biểu hiện kỳ quái ít thấy của Mai Thiều, Bạch Bỉnh Thần hơi nghi hoặc một chút, thế nhưng cũng ngầm rõ ràng suốt đoạn đường này Mai Thiều cũng không có ý muốn hại mình, cũng khách khí cười nói tạ ơn, thế nhưng trong lúc bới ra quần áo để mặc, thì ý cười kia chợt ngưng lại.
Quần áo rất mỏng, mặc vào hệt có cảm giác như gió thổi bay vậy.
Mặc từng lớp xiêm y lụa mỏng này lên người, Bạch Bỉnh Thần có thể nhìn thấy Mai Thiều nghiêng mặt đi cùng ánh mắt tránh né, hắn đột nhiên hiểu ra Mai Thiều mở cái gì ở quỷ thị rồi.
Hít sâu một hơi, Bạch Bỉnh Thần tận lực giữ vững âm thanh hỏi: "Ngươi thật sự muốn ta mặc bộ này?".