Lặng im một lúc lâu, ngay cả hơi thở dồn dập an đầu cũng dần nhạt đi, nhưng Mai Thiều vẫn chưa nghe thấy đối phương đáp lại.
Cơn hứng thú của y thoáng chốc bay sạch, Mai Thiều cười lạnh đứng dậy khỏi người đối phương, sau đó lấy hộp diêm đốt sáng cây nến trong phòng.
Một luồng tia lửa phập phồng dần dần tỏa ra chiếu sáng căn phòng, lúc này Mai Thiều mới nhìn rõ cảnh tượng trên giường hiện tại cực kỳ bừa bộn.
Bị khóa xích còng hai tay đặt trên đầu giường, Bạch Bỉnh Thần trong trạng thái nửa ngồi, y phục ngổn ngang lộ ra một mảng da thịt lớn trước ngực, màu da đỏ ứng hòa lẫn vào màu của máu trượt từ giữa cổ xuống phía dưới, hệt như một đóa hồng mai nở rộ trong làn tuyết.
Tóc tai của hắn tán loạn, bên khóe mắt là vệt nước mắt chưa khô, hiện tại đã choáng đến đỏ bừng, trong mắt đều chứa đầy ngọn lửa tức giận.
Thấy Bạch Bỉnh Thần rưng rưng mắt trừng mình, cổ họng Mai Thiều chợt gấp gáp nuốt một ngụm, y vừa thỏa mãn trong trận nhục nhã này, lại nhìn thấy cơn tức giận, khiến cho lòng người cũng cảm thấy kích động.
Cầm lấy trên ấm trà trên bàn rót một chung cho mình, sau đó Mai Thiều mới kiềm chế thôi không lưu luyến trên người đối phương nữa.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Trang chủ, thứ ngươi muốn đã đưa tới."
"Mang vào đi."
Được cho phép, Kiếm Thập Lục đẩy cửa ra đặt một lò lửa xuống, sau đó lẳng lặng lùi ra, toàn bộ hành trình đều không ngẩng đầu lên.
Nhìn thiết kế lò lửa kia dường như là lò nung của thợ rèn, được làm vô cùng tỉ mỉ, ngọn lửa bập bùng bên trong, chỉ qua một lúc sau liền khiến cho căn phòng ấm áp lên chút.
Mai Thiều ném mấy viên hương vào trong lò, mùi hương trong lành của cây mộc hương cùng mùi than tro mang đầy tính xâm lược phủ kín gian phòng không tính lớn mấy.
Đốt lửa than trong lò xong, Mai Thiều lấy đôi vòng bạc từ trong lồng ngực ra, nương theo ánh lửa cẩn thận lau sạch: "Bệ hạ lệnh cho ta tới hỏi, lệnh bài của Lăng tướng quân sao xuất hiện trong quý phủ của Bạch đại nhân?"
Thấy bộ dạng y lau đôi vòng kia hệt như thưởng thức báu vật thế gian, lau vô cùng cẩn thận chăm chú, Bạch Bỉnh Thần cũng không chút kinh ngạc vì sao đôi vòng bạc hắn đặt trong hộp gỗ lại rơi vào tay Mai Thiều, chỉ cười lạnh: "Đôi vòng bạc ở qúy phủ ta rơi vào tay ngươi như thế nào, thì lệnh bài Lăng Triệt chính rơi vào quý phủ ta như thế, dù sao cũng có người đầu trộm đuôi cướp, vậy mà thân là kẻ trộm còn đi bắt kẻ trộm."
Dường như Mai Thiều chẳng nghe được câu trả lời của hắn, cứ như đặt cả linh hồn chú tâm lau sạch đôi vòng bạc, sau khi lau xong, y thoả mãn vui sướng vuốt ve hết nửa ngày trời mới cười nhạo: "Ngươi nói đây là ngươi?" Vừa nói xong liền cười nhìn hắn, đoạn tiện tay đem vòng bạc mới lau bóng sạch suốt từ nãy đến giờ kia ném vào trong lò lửa.
Bạch Bỉnh Thần theo bản năng muốn nâng cao thân mình lên nhìn, lại phát hiện bản thân hiện tại ngay cả sức giơ ngón tay cũng không có, lúc này mới ý thức hạt hương ban nãy đối phương ném vào trong có vấn đề, thế nhưng Ma Thiều dường như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào.
Y đứng dậy ngồi ở mép giường, một bên chỉnh lại y phục cho Bạch Bỉnh Tần một bên dịu dàng: "Đừng sợ, chẳng qua là muốn cho ngươi chút thuốc giải, mà khi ngửi xong hương sẽ có chút mệt mỏi mà thôi."
"Nguyên Cần năm thứ ba mươi ba, không phải ngươi đã nói với người khác, ta là nhân tình của ngươi sao?" Mai Thiều tựa vào lồng ngực Bạch Bỉnh Thần nhìn vòng bạc bị lửa nuốt chửng, ánh mắt càng toát ra sự nhu tình: "Đối với một người không quen không biết ngươi có thể nói ra khỏi miệng câu này, vậy tại sao không thể nói với ta?"
Tâm tư Mai Thiều chuyển biến cực kỳ nhanh, khi y ngẩng đầu lên dùng ánh mắt hệt như nồng đậm chân tình kia nhìn hắn, Bạch Bỉnh Thần chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo ngay sóng lưng của mình càng sâu.
Hắn nghiêm túc nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc với mình một lúc, sau đó mới trưng bộ dạng thương hại mở miệng hỏi: "Ngươi điên rồi?"
"Nếu ban đầu ta không điên, thì sao có thể lết thân tàn này ra khỏi Chiếu ngục?" Ánh mắt Mai Thiều dần nóng lên nhìn chằm chằm Bạch Bỉnh Thần: "Ta đã sớm là kẻ điên rồi, chỉ là, tại sao ngươi không cùng phát điên với ta? Dựa vào cái gì mà ngươi có thể đạp lên thân người khác vào cung hưởng vinh quang quyền quý?"
Khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh không chút lay động kia, Mai Thiều có thể cảm nhận bản thân àng phát điên.
Y hận nhất cái bộ dạng nhẹ như mây gió này của Bạch Bỉnh Thần, mặc cho đối phương cuồng loạn ra sao, hắn chỉ dùng ánh mắt bình thản nhìn ngươi, phảng phất sự đau khổ trong mình chỉ là một trò khôi hài bình thường không đáng nhắc tới của một ranh con.
Rõ ràng mình mới là người hỏi cung, thế nhưng Mai Thiều cảm thấy hiện tại y mới là người bị tra hỏi, ánh mắt của hắn chứa đầy sự thương hại cứ như muốn xé toạc y nhằm lộ ra bộ dạng kia, cái bộ dạng xất hiện vào đêm mưa năm ấy, chính bò lê lết dưới chân Bạch Bỉnh Thần, yếu đuối tệ hại đến mức không nắm được vạt áo đối phương.
"TA ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI NGƯƠI!" Mai Thiều bất ngờ bóp chặt cổ Bạch Bỉnh Thần, khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt mơ hồ kia, Mai Thiều rốt cuộc mới cảm thấy bản thân chiếm được thế thượng phong, tính mạng của hắn đang nằm trong tay mình.
Nhưng y thực chất muốn ép Bạch Bỉnh Thần nói ra câu kia, cứ như nếu hắn thừa nhận bản thân thích y trước mặt mình, thì nó đồng nghĩa với việc linh hồn và thân thẻ của hắn đều sẽ quỳ xuống chân của mình.
"Tốt, tốt lắm.
Cho dù ngươi có chuyện, cũng không chịu nói có đúng không?" Mai Thiều tăng thêm sức mạnh, nghe thấy tiếng thở hổn hển của Bạch Bỉnh Thần cùng tiếng xèn xẹt lửa vang trong lò, bản thân bỗng nhiên cảm thấy dễ nghe lạ thường.
Bạch Bỉnh Thần bị còng xích giữ hai cánh tay, chỉ có thể ngước đầu chịu trận, qua một lúc, hắn bắt đầu mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được cơn thù hận ngập trời trong đôi mắt người kia, Mai Thiều thật sự muốn giết hắn.
"Trang chủ." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Kiếm Thập Lục, có vẻ như hắn phát hiện trong lòng bắt đầu có chuyện, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Mai Thiều như kéo ra khỏi vùng ký ức xa xăm kia, y từ từ buông tay ra, Bạch Bỉnh Thần nhất thời cúi người ho kịch liệt, sắc mặt tái mét, giữa cổ hiện lên một vùng đỏ đến chói mật, mái tóc tán loạn che khuất đi bộ dạng chật vật hiện tại của mình.
Mai Thiều chưa từng nhìn thấy một Bạch Bỉnh Thần yếu ớt đến như vậy, theo bản năng muốn giơ tay sờ lên mặt hắn.
Bạch Bỉnh Thần khẽ liếc nhìn thấy đối phương giơ tay ra, đôi mắt chợt ngập tràn sợ hãi vội vã quay đầu đi, khiến cho bàn tay Mai Thiều giơ lơ lửng trên không trung.
Trong phòng bất chợt im lặng, chỉ còn thanh âm tan chảy xì xào của vòng bạc cùng tiếng ho đứt quãng của Bạch Bỉnh Thần.
Mai Thiều lưu luyến nhìn Bạch Bỉnh Thần, ánh nhìn kia hệt như nhìn một món đồ sứ dễ vỡ bề ngoài lóng loáng trơn nhẵn, bất chợt lại nhìn thấy một vết nứt.
Y cố chấp đưa tay xoa mặt Bạch Bỉnh Thần, vén mái tóc rối bời của hắn sang một bên dịu dàng vuốt ve: "Xin lỗi, là ta quên chưa kịp đưa ngươi, ta nhớ năm đó khi tặng ngươi vòng bạc, ngươi lấy làm rất thích nó."
Mai Thiều cầm lấy một khuôn ráp thô đúc cùng lò lửa đun vòng bạc thành dung dịch đi tới bên giường: "Hiện tại, ta lại tặng nó...!lại lần nữa cho ngươi."
Nhận ra đối phương sắp sửa làm gì, trong mắt Bạch Bỉnh Thần bắt đầu hoang mang:"Ngươi muốn làm gì?"
Thấy ánh mắt hắn biến chuyển tâm tình, Mai Thiều chỉ khẽ cười đưa tay nắm lấy mắt cá chân hắn, nhiệt độ bàn tay truyền tới cổ chân khiến cho Bạch Bỉnh Thần lạnh run trong lòng.
Trong mắt Mai Thiều lộ ra nụ cười, lại làm cho người ta không nhịn được thử thăm dò ẩn dưới nụ cười kia là sóng to gió lớn gì.
Vừa nãy, vào thời khắc gần như cận kề cái chết, bên ngoài liền có tiếng ngăn Mai Thiều lại, Bạch Bỉnh Thần liền biết, mặc dù Trệu Trinh ccho phép hắn báo chút thù riêng, nhưng chắc chắn sẽ không đồng ý y giết chính mình.
"Bệ hạ cũng không cho phép ngươi tự mình dụng hình." Bạch Bỉnh Thần không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, người trước mắt quả thật rất đáng sợ, khiến người ta căn bản không nhận rõ y đang phát điên hay đang tỉnh.
"Ta thật sự không có ý giết chết ngươi ở đây." Mai Thiều nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ngây thơ: "Thế nhưng để đôi chân tàn phế của ngươi chịu chết vết thương nhỏ, hình như ngươi cũng đâu cảm nhận được cơn đau.
Bệ hạ chắc sẽ không trách ta tội làm một người đã què thành què đúng không?"
Cảm nhận được sự mát mẻ ngay mắt cá chân, Mai Thiều thích thú xoa nắn vuốt ve một lúc, đợi đến khi không còn lạnh nữa mới cẩn thận tròng khuôn đúc vào cố định lại, mỉm cười đổ dung dịch kia vào.
Mặc dù cách lớp khuôn đúc, thế nhưng ngay lúc dung dịch bạc kia trút xuống, Bạch Bỉnh Thần không nhịn được bật thành tiếng, chỉ trong tích tắc, cơn bỏng óng rát trên chân khiến hắn đau đổ mồ hôi hột.
Hắn cố gắng cắn môi, sự đau nhức tới cổ chân khiến hắn theo bản năng muốn đá văng ra, thế nhưng lại bị Mai Thiều mạnh mẽ giữ chặt lại, chỉ một lúc sau, không trung liền mơ hồ tỏa mùi da thịt cháy khét.
Nhìn hắn cắn môi đến bật máu nén lại sự đau đớn kêu rên, cùng vẻ mặt vặn vẹo và mồ hôi hột túa ra trên trán, cộng thêm máu tươi ào ạt chảy ra dính đầy đầu ngón tay mình, Mai Thiều theo bản năng liếm môi dưới, cảnh tượng y ngày nhớ đêm mong rốt cục gần ngay trước mắt, sự tra tấn nhỏ vụn này rốt cuộc sau ngần ấy năm, từ lúc bản thân chịu đựng ở Chiếu ngục, nay đã có thể trút lên người hắn.
Đợi đến khi toàn bộ dung dịch bạc đổ vào khuôn đúc, Bạch Bỉnh Thần đau đến muốn ngất đi, hắn cảm nhận được não mình bị cơn đau ấp đến hỗn độn, mặc dù lý trí hắn luôn tự nói với mình, bản thân càng tỏ ra đau đớn, thì Mai Thiều sẽ càng hưng phấn, thế nhưng thực tại cho dù hắn có cố cắn răng chặt ra sao cũng không có tác dụng, thanh âm nín nhịn đau đớn vẫn bật ra từ những kẽ răng.
Mai Thiều không còn là thiếu niêm cẩm y bừa bãi cao ngạo năm đó nữa, y đã bị sự thù hận vây kín, y chính là lấy sự hận thù Bạch Bỉnh Thần làm mục tiếng cố gắng sóng sót, mới dám quay về lần hai đứng trước mặt của hắn.
"Ngươi cũng biết đau sao?" Mai Thiều dùng tay giữa chặt cằm hắn bức ép hắn nhìn thẳn mình: "Nói cho ta biết, sáu năm qua tại Bình Đô sống vui vẻ ở nơi kim khuyết ngọc lâu(*), hồn phách người đã khuất có hiện về giấc mơ của ngươi không?"
(*) ý chỉ dùng ngọc xây nhà lầu, dùng vàng đắp cung điện, ám chỉ cuộc sống giàu sang quyền quý.
Đối mặt với câu hỏi chất vấn như vậy, Bạch Bỉnh Thần miễn cưỡng mỉm cười cắn răng đáp; "Đều là loạn thần tặc tử, có gì mà đáng tiếc?"
"Đại ca Tiền gia Tiền Hoài, là người dịu dàng nhất ta từng gặp, lúc ta còn chưa tới Bình Đô, lúc ngươi đi học còn bị bắt nạt, chính là hắn ra mặt bảo vệ ngươi.
Thế nhưng hắn chết vào ngày thu Nguyên Cần năm thứ sáu mươi sáu, người liên lụy còn có chị dâu đang mang thai, mười lăm người trên dưới phủ đều bị giết sạch.
Nhị lang Liễu gia chính là người chúng ta kết thân ở quán rượi, làm người phóng khoáng, ăn nói phong lưu, tài học đứng đầu Bình Đô không có chí hướng làm quan, từ khi sinh ra tới giờ ghét nhất nhìn thấy cảnh người cầu xin lấy công danh, thế nhưng sau khi biết ngươi muốn tham gia thi cử liền không chút xem thường, còn dốc hết lòng dạy học cho ngươi, cũng coi như nửa thầy.
Hắn bỏ mạng cũng là vào ngày thu Chuyên Cần năm thứ ba mươi sáu, mà gia đình bên ngoại hắn ở cách xa ngàn dặm cũng không may mắn thoát được.
Tiểu công tử Phùng gia chính là người nhỏ tuổi nhất trong đám chúng ta, hắn vốn là một nam nhi rộng rãi, cũng là vào cái ngày oan nghiệt đó hắn cũng không thoát khỏi bỏ mạng, lúc đó chỉ mới có mười tám tuổi.
Có có đại ca ta Mai Duệ...!Tất cả bọn họ đều chết hết!Chỉ trong một đêm! Liễu gia, Tiền gia, Phùng gia, Mai gia, quyền quý sụp đổ, bọn họ vốn không chỉ là những cái tên trong danh sách hành hình nghiệt ngã kia, bọn họ chính là những bằng hữu tốt cùng trải qua những kỷ niệm cùng ta và ngươi! Thế mà tại sao ngươi lại quyết tâm tiêu diệt từng người một?"
Từng câu từng chữ lên án của Mai Thiều vang vọng, mỗi một cái tên y giấu ở đáy lòng, từng khuôn mặt từng hiện trong giấc mộng cầu xin y cứu, cứ như vậy mà ám ảnh y suốt sáu năm như hình với bóng.
Bọn họ chưa bao giờ rời đi, cứ như mỗi phút môi giây đều nhắc nhở y về mối thù hận sâu thẫm này.
"Cần Nguyên năm thứ ba mươi sáu, ngươi tuổi đời tròn hai mươi." Bạch Bỉnh Thần không chút trốn tránh ánh mắt hận thù của đối phương, nhịn đau phản bác, "Mai Thiều, những năm gần đây, ngươi chỉ lớn ở con số tuổi thôi sao? Pháp không dung tình, cho dù người là ai, cũng phải nghe theo vương pháp trời định.
Biến cố năm đó, Tiền gia và Mai Gia hợp tác với nhau tấn công Thương Sơn, mà Tiền Hoài và Mai Duệ chính là hai người cầm đầu.
Liễu Vinh Tư giả mạo công văn, điều động cấm quân cùng quân tuần tra, nhà mẫu thân hắn ở Phi châu Giang gia lấy danh nghĩa chúc thọ tiên đế, vận chuyển trái phép những món đồ riêng vào kinh đô, mà từng món kia đều có bằng chứng, có gì mà oan uổng bọn họ! Nếu ngươi lúc đó không phải ở Lam Châu, không tìm được bằng chứng chứng minh tham dự việc này, lại được Mai qúy phi lấy cái chết bảo vệ, ngươi đã sớm xuống suối vàng làm bạn với bọn họ rồi!"
"Ta tình nguyện mình lúc đó ở Bình Đô!" Mai Thiều cả giận nói, "Nếu không phải ngươi gạt ta về, ta đã sớm ở bên ngoài tập kết thuộc hạ cũ vây ép hoàng thành..."
"Ngươi dám!" Đôi mắt Bạch Bỉnh Thần sáng như đuốc, theo dõi từng câu từng chữ y nói: "Chỉ cần ta sống, cho dù là quá khứ hay hiện tại, ngươi sẽ không có cơ hội làm loạn thần mưu nghịch!"
"Một tên ma bệnh như vây dựa vào cái thá gì có thể chi phối ta?" Lý trí của Mai Thiều đã bị thiêu rụi hoàn toàn, hắn chỉ muốn đè cái tên cứng miệng này xuống thân mình, dùng biện pháp đê tiện thấp hèn nhất.
Y xé toác lớp y phục vốn đã sơ sài mỏng manh của Bạch Bỉnh Thần, ánh mắt hệt như mãng xà ngả ngớn lưu luyến nhìn thân thể dưới lớp y phục kia, lại tiến sát lại gần xấu xa cười lớn: "Chỉ với thân thể cùng dung mạo này của ngươi sao?"
Mai Thiều dựa vào rất gần, gần đến mức Bạch Bỉnh Thần có thể thấy rõ hạt châu đen trên tai phải của y, đó là lúc khi Mai Thiều làm tội nô bị đày vào phương quán phải xỏ, y vẫn giữ đến nay.
"Nếu phải dâng bản thân mình, ngươi chịu quay về phương nam ta cũng sẽ không keo kiệt." Vừa nãy vừa mới chịu nhục nhã trong bóng tối, ấy vậy mà Bạch Bỉnh Thần không hề vì mấy hành động ngả ngớn kia làm cho tức giận, mà trái lại còn trưng ra bộ dạng "mặc người tùy ý" bám vào bên tay y buông ra những lời nói dịu nhẹ, nhưng trong mắt chẳng vương vấn tình ý nào "Dù sao được diệu nhân cùng qua, một đêm xuân cũng không tính là thiệt.
Chỉ là ngươi cứ chấp nhất bắt buộc ta, chắc hẳn là trong lòng có ta? Động lòng với kẻ thù giết gia tộc mình, thực sự là bi ai."
Theo lời nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai còn có cả đầu lưỡi ấm nóng của Bạch Bỉnh thần, hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quang vành tai lạnh lẽo kia, cứ như ngấm ngầm lên tiếng mời mọc.
Cảm giác ngưa ngứa run rẩy khiến trong lòng Mai Thiếu xáo trộn, sau một khắc hắn kinh sợ vội tránh né ra hệt như đụng phải loại rắn rết.
Chút ánh sáng không thấy được trong lòng mình đột nhiên bị nhìn thấu, Mai Thiều cảm thấy buồn nôn: "Bạch đại nhân vì dân vì nước, thực sự là cúc cung tận tụy đánh đổi bằng mạng, chỉ là chút lòng trung này của ngươi, hoàng đế kia cũng chẳng thèm để vào mắt, nếu không phải vậy, sao ta có thể dễ dàng cầm tù ngươi ở đây thoải mái phát tiết."
Thấy Mai Thiều lui lại nửa bước, Bạch Bỉnh Thần biết trong lòng đối phương bắt đầu hoang mang, bèn nói cười một cách tự nhiên:"Thân là thần tử, ắt phải trung quân, ta tin tưởng bệ hạ có sự khổ tâm khó nói."
Nghe vậy, Mai Thiều tức giận đứng dậy, hệt như không muốn tiếp tục ở cùng đối phương thêm phút giây nào: "Thiên hạ này chỉ có thần tử kêu oan, chứ chẳng hề có hoàng đế chịu thiệt.
Ngươi nói chắc như đinh đóng cột như vậy, sẽ không sợ dẫm vào vết xe đổ biến cố Thương Sơn kia sao."
"Vậy còn ngươi?" Bạch Bỉnh Thần hỏi: "Mặc dù năm đó ngươi không ở Bình Đô, thế nhưng Hiệp Ân vương tận mắt chứng kiến tất cả, sau khi ngươi làm chủ Táng Kiếm sơn trang, tính ra cũng đã từng âm thầm điều tra quá, nếu chứng cứ phạm tội của bọn họ không rõ rành rành, không chút sơ hở, thì nươi cần gì phải nghe ta chính miệng nói? Thứ ngươi vẫn không bỏ xuống được, rốt cuộc là chân tướng năm đó, hay chẳng là chỉ là sự áy náy khi không thể chết cùng bọn họ?"
Mai Thiều im lặng một lúc rất lâu, sau đó mới nghe thấy y lên tiếng, thế nhưng là nói với Kiếm Thập Lục: "Báo với Bạch phủ đón người về."
Y như trốn tránh lảo đảo ra ngoài, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn.
Bạch Bỉnh Thần nói không sai, tròn sáu năm qua y từng điều tra không ít chuyện, cho dù trong tay quản Táng Kiếm sơn trang, thì chuyện y tra không chút sai sót.
Mưu nghịch làm trái, chiêu cáo thiên hạ, vốn đã là một điều chắc chắn.
thế nhưng y không tin, y không tin vị phụ thân từng tự mình dạy y lễ nghĩa sẽ là người cầm đầu đại án mưu nghịch kia, cũng không tin các huynh đệ đã từng trải qua thăng trầm cùng nhau sẽ là loạn thần nghịch đảng, lại càng không muốn tin, người vốn là giấc mộng đẹp đời mình, từng là đồng môn ở dưới tàng cây lê đọc sách chấp bút lại là người đê tiện đứng ra tố cáo.
Mấy nhà người dân đang tụm tụm nói chuyện hằng ngày, nhưng câu hát vang trong tửu lâu, cứ mơ hồ như giấc mộng, rồi lại tản mát bay đi không dấu vết.
Mai Thiều lảo đảo thất thểu dạo bước trên con đường cái không người, hệt như một cô hồn không chốn để về, mãi đến khi Lâm Như Vi theo sau hồi lâu không nhịn được tiến lên mở miệng: "Trang chủ, cô nương Trần gia đã chịu khai, tối nay có thể ra tay, ngài có muốn ta đi thông báo cho Âm Quỷ kiếm hay không?"
Y xoay qua, ánh mắt vô hồn ngơ ngác nói: "Không cần, ta tự mình đi."
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Cánh tay áo rách rưới đong đưa trong làn gió, y hệt như một hình nộm dính đầy máu, cứ thong thả đi về trước, bộ dạng thản nhiên, chẳng hề có sự hỉ nộ ái ố nào cả.
Lâm Như Vi liếc mắt nhìn khi Mai Thiều ra khỏi phòng, nơi đó vẫn sáng, chính là thứ ánh sáng còn sót lại soi sáng màn đêm, thế nhưng khiến người ta sợ đến mức không dám tiến lên trước.
Chính nó tra tấn một người quần áo chỉnh tế trở thành kẻ chật vấn khốn khổ đi ra, người hồn bay phách lạc, rồi lại dần ẩn vào đêm tối..