Tướng Khanh

Chương 24: 24: Cơ Hội Sống Sót






Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, khí trời cuối xuân bắt đầu tràn ngập, cây hoa lê nở rộ kia chỉ qua một trận mưa, đã rơi rụng non nửa, chỉ còn lại vài cành thưa thớt.

Những đóa hoa sót lại vương trên cành lạnh lẽo thê lương, tựa như chỉ cần một ngọn gió thổi qua, nó sẽ rơi xuống bùn đất.
Hai người bọn họ đứng ở góc chân tường một hồi lâu, nếu không phải cây lê này cao to, miễn cưỡng che khuất thân hình hai người họ, e là sớm bị người làm phát hiện.
Trong viện lúc này cũng không có ai, ngay cả nha đầu quét tước cũng không có.

Nửa canh giờ trước, sau khi Quý Bồ đi vào phòng, thì bắt đầu không còn bất kỳ động tĩnh nào.
"Ngươi mềm lòng?" Liếc mắt nhìn dáng vẻ người bên canh mình, Lý An lắc quạt tiếp tục chĩa chĩa đâm vào ngực đối phương: "Sau khi biết tâm ý hắn đối với ngươi, bắt đầu không nỡ rồi hả?"
Mấy ngày nay, câu nói "Động lòng đã lâu" cùng câu khẳng định đêm y dùng Nhiếp Hồn thuật lên người Bạch Bỉnh Thần cứ lẩn quẩn trong đầu y.

Mai Thiều âm trầm nhìn cửa phòng đóng chặt kia, dường như chỉ có đứng ở đây, cách một sân nho nhỏ như vậy, y mới có thể làm rõ suy nghĩ của mình, bức bách bản thân làm ra quyết định cuối cùng.
Đợi một lúc lâu không nghe được câu đáp lại, Lý An đang chuẩn bị nắm lấy này cơ hội hiếm có này mở miệng nói thêm vài câu cho y nghẹn chơi, liền nghe thấy Mai Thiều mở miệng.
"Kế hoạch như cũ." Sau khi nhẹ nhàng nói ra bốn chữ này, Mai Thiều thôi không nhìn nữa mà xoay người rời đi.
Lý An gọi y lại: "Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
"Cựu ái khả phóng, cựu cừu bất vong."(*)
(*) Tạm dịch: "Tình cũ có thể buông, nhưng thù cũ không thể nào quên."
Chẳng qua là chút động tâm của thời niên thiếu bồng bộ mà thôi, không có gì cả.
Mai Thiều tự nhủ với lòng mình.
Coi như khi đó bọn họ thật sự có chút tâm tư thích đối phương, coi như Bạch Bỉnh Thần thật sự có chút thật lòng trong thế cuộc rắc rối phức tạp kia, thì chẳng qua cũng chỉ là đã từng.

Có gì chắc chắn những chuyện đó không bị thời gian làm cho xói mòn chứ? Mà hai người họ, lúc đó tuổi còn nhỏ, ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn đốt nến uống rượu, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện, bây giờ gặp lại, thù hận khắc tủy xương, không cách nào buông.
Nhìn bóng lưng kiên định rời đi của Mai Thiều, Lý An bỗng nhiên có chút hoảng hốt, hắn thử dò xét nói: "Nếu như ta nói, năm đó hắn muốn cứu ngươi, liệu ngươi có..."
Bước chân thong dong của Mai Thiều chợt chững lại, thế nhưng một lúc rất nhanh sau đó, vẫn là tiếp tục đi về phía trước.
Như cảm nhận được gì đó, Bạch Bỉnh Thần trong phòng đột nhiên nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, đôi mắt của hắn trong suốt sáng rỡ, thế nhưng chỉ nhìn thấy đóa hoa lê rì rào rơi rụng.

"Trận bệnh này khiên ta bỏ lỡ cơ hội ngắm hoa lúc đẹp nhất, thật sự đáng tiếc."
Thấy hắn có tâm sự cảm thán hoa rơi, Quý Bồ biết bệnh này của hắn đã xem như khỏi, cũng thờ một hơi dài nhẹ nhõm: "Bệnh này của ngươi làm khổ ta chạy khắp nơi, còn bị người ta dội nước lạnh.

Nếu như ngươi không phải con trai của sư tỷ, ta đã chẳng thèm quản rồi.

Mấy người bệnh nhân không nghe lời như ngươi thật sự nên bị cho vào danh sách đen của thầy thuốc.
"Nhưng mà ta cũng không kể công, bệnh này của ngươi khỏi nhờ có thuốc giải của Mai Thiều." Quý Bồ đưa tờ giấy qua: "Giang Diễn nói hai ngươi có thù oán, ta lấy làm khó hiểu, nếu như thù hận thật sự sâu như vậy, hắn còn cứu ngươi làm gì."
"Ngươi đi tìm hắn sao?" Bạch Bỉnh Thần chống thân thể muốn ngồi dậy, thế nhưng cảm giác mềm oặt muốn ngất đi khiến hắn phải đành nằm lại.
Tiếng nổ vang gào thét trong đầu cứ đánh vào đầu khiến hắn sắp thở không nổi, hắn lấy tay xoa xoa huyệt thái dương im lặng một lúc, cảm giác choáng váng kia mới từ từ biến mất.
"Chủ nhân?" Giang Diễn bưng thuốc vào, thấy mặt hắn biến màu liền lộ ra vẻ sầu lo.
Không nghĩ tới Bạch Bỉnh Thần nghe xong sẽ có phản ứng lớn như vậy, Quý Bồ vội hỏi: "Ta chưa từng thấy hắn, thuốc giải là hắn sai người đưa tới cho ta.

Ngay cả thuốc giải ta cũng cố ý dùng bồ câu đưa tín hỏi cẩn thận trong cốc, sau khi biết không có gì mới dám cho ngươi uống."
Thứ Bạch Bỉnh Thần lo lắng không phải thuốc giải là thật hay giả, mà là nguồn gốc của nó.
Mùi hương "cô chẩm" này chính là thứ hương gần đây buôn bán ở quỷ thị, phàm là giao dịch trên quỷ thị sẽ có một quy định bất thành văn, người bán cùng người mua nhất định không thể biết thân phận của đối phương, quá trình buôn bán đều nhờ người trung gian làm giúp.

Người trung gian kia cũng không dùng bộ mặt thật gặp người, mà là mang mặt nạ quỷ.

Người trung gian còn gọi là quỷ thương, sau khi hoàn tất một buổi giao dịch sẽ lấy một phần trong lợi nhuận làm thù lao.
Nếu như thuốc giải "cô chẩm" có thể cũng sẽ được bán ở quỷ thị, Bạch Bỉnh Thần tất nhiên sẽ có biện pháp mua được, chứ không cần phải chịu hành hạ dày vò suốt bao năm như vậy.

Thế nhưng thứ quỷ thị không thể chế ra, hiện tại xuất hiện trong tay Mai Thiều, chợt khiến người ta không khỏi sinh lòng suy nghi, có khi nào bên cạnh y có một danh y sống ẩn giỏi hơn Đồng bi cốc, hoặc có khi nào, hắn chính là người chủ buôn bán thứ thuốc giải này.
Loại khả năng thứ hai kia nghĩ ra chỉ khiến cho Bạch Bỉnh Thần cảm thấy hoảng hốt, hắn vốn cho là Mai Thiều về cũng chỉ là muốn đặt chân vào triều đình, không ngờ thế lực sau lưng y đã bành trướng vượt qua suy nghĩ cùng dự đoán của mình.
Bạch Bỉnh Thần sống ở ngoài sáng, còn y ở trong tối, dưới tình thế này, hắn không chắc mình có thể chống được.


Huống hồ, người đời vẫn hay có câu, Ám Hương các – cặp mắt triều đình kia, căn bản cũng không nằm trong tay mình.
Vì để khiến bản thân không nghĩ vẩn vơ nữa, Bạch Bỉnh Thần mở tờ giấy kia dời chú ý đi, đập vào mi mắt hắn chính là nét chữ.

Nét bút phiêu dật, nét dài ngắn đều chấm rất dứt khoát.

Nhìn chữ viết quen thuộc này, khiến cho hắn lại bắt đầu cau mày lần hai.
"Giang Diễn, từ khi Mai Thiều về lại Bình Đô có từng giao thủ với ai chưa?"Bạch Bỉnh Thần nghiêm nghị nhìn chằm chằm tờ giấy kia
"Giao thủ?" Giang Diễn như không thể tin được câu mình vừa nghe, hắn liếc mắt nhìn Quý Bồ ở một bên cảm thấy chuyện này không thể nói ra trước mặt hắn, thế nhưng nhìn lại biểu hiện của Bạch Bỉnh Thần không muốn lảng tránh đi, đành không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Võ công của hắn là do chủ nhân tự ra tay phế bỏ, làm sao có thể giao thủ cùng người khác.

Chuyện này chẳng phải chủ nhân là người rõ ràng nhất sao?"
Bạch Bỉnh Thần đưa tờ giấy cho Giang Diễn: "Ngươi là người tập võ, nhìn kỹ liền biết."
Lúc ở Lãm vị các Giang Diễn đã từng nhìn qua tờ giấy này, thế nhưng khi đó chỉ liếc nhìn sơ qua, hiện tại sau khi xác định là chữ viết Mai Thiều, nhìn qua rất khác.
"Chuyện này...!Làm sao có thể chứ?" Giang Diễn không thể tin cầm tờ giấy lẩm bẩm lên tiếng, "Ở trong Chiếu ngục, hắn thực sự đã bị phế võ công.

Tiên đế còn cố ý phái người tới xem xét qua, nếu không thì sao hắn có thể sống sót mà bước ra cổng lớn Chiếu ngục.

Thế nhưng chữ viết của hắn hệt như lúc trước, không có chút nào nhìn ra bị ảnh hưởng từ bắp thịt."
"Chuyện này có gì mà kỳ quái." Quý Bồ ở bên nghe xong liền từ từ đoán ra ý tứ của hai người bọn họ chen miệng nói: "Xem như võ công người tập võ bị phế, bắp thịt cũng không đến nổi sẽ viết ra nét chữ thay đổi nhiều, trừ phi..." Hắn đột nhiên trừng lớn hai mắt nhìn về phía Bạch Bỉnh Thần, nửa ngày mới phun ra: "Không thể nào, ngươi lòng dạ ác độc như vậy đó hả?"
"Năm đó ở Chiếu ngục, là ta tự mình cắt đứt gân tay hắn.

Vết thương của hắn nặng như thế nào, trong lòng ta rõ ràng nhất, dù cho có danh y tuyệt thế ra sao cứu trị, cũng chỉ có thể đảm bảo hắn sống như người bình thường, tuyệt đối không có khả năng viết ra chữ như vậy."
Mặc dù nghe chính miệng Bạch Bỉnh Thần nói, thế nhưng Quý Bồ còn chưa dám tin, con người nhìn dịu dàng nhã nhặn trước mặt này làm ra chuyện như vậy.


Trên mặt Bạch Bỉnh Thần không chút nào lộ vẻ tiếc hận cùng bi thương, chỉ là một biểu cảm trơ trơ, hệt như thứ người ta nhìn thấy chỉ là một tấm mặt nạ, cho dù có là ai cũng chẳng thể nào nhìn thấu được tâm tình thật của mình.
Sau khi sư tỷ tái giá, Quý Bồ có từng ở lại Tinh châu một thời gian.

Từ nhỏ Bạch Bỉnh Thần đã không thích nói chuyện, rõ là còn bé xíu, thế nhưng rặt một vẻ ông cụ non, ngay cả Quý thúc cũng từng cười nói la hắn không có chút dáng vẻ của trưởng bối gì cả.
Vì giữ mặt mũi cho mình, Quý Bồ thường bia ra mấy vụ án giang hồ trả thù tàn bạo hay mấy truyền thuyết quỷ thần dân gian hù dọa Bạch Bỉnh Thần.

Thế nhưng tính Bạch Bỉnh Thần rõ là bướng, rõ ràng trong lòng sợ hãi, thế nhưng ngụy trang đến mức chẳng có chuyện gì, đến tối, mới trợn tròn mắt trốn vào trong góc không dám ngủ.

Có một lần hắn ra ngoài hành nghề gặp chuyện, tay đầy máu tươi chạy về tìm sư tỷ cứu gấp, Bạch Bỉnh Thần nhìn hắn đầy tay hắn trắng bệnh cả mặt.
Một đứa nhỏ nghe xong mấy chuyện ma quỷ tối không dám ngủ, nhìn thấy máu sợ ngây ra nửa ngày trời, hiện tại lại có thể đâm một đao người khác tàn bạo như vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng Quý Bồ không khỏi có chút phát lạnh, cười khổ nói: "Thật không biết lúc trước sư tỷ cho ngươi đến Bình Đô là phúc hay họa, ta nhớ tới ngươi vốn là sợ máu."
"Khi còn bé ngây ngô, không rõ lòng người, chỉ sợ ma quỷ.

Hiện tại lòng người còn chưa rõ, hơi sức đâu sợ hãi những chuyện kia." Bạch Bỉnh Thần khẽ mỉm cười, trái lại còn an ủi hắn, "Nếu ta tiếp tục ở lại Tinh Châu, được mẫu thân che chở, e là bây giờ vẫn là đứa nhỏ nhát gan sợ ma quỷ kia, mẫu thân đưa ta về Bạch phủ, có vẻ là cũng muốn cho ta mau chóng trưởng thành."
Trưởng thành thành một dáng vẻ bọn họ hy vọng, trở thành người có thể bảo vệ gia tộc, chấn hưng một đời thần tử Bạch phủ.

Đây mới chính là công dụng lớn nhất của hắn, đứa con của Bạch Kiến Nghiệp và Ngô Sơ Phù.

Hắn chẳng qua chỉ là kết quả của hai gia tộc thông gia, chứ không phải vì tình yêu mà đến với cuộc đời này, có tư cách gì trốn dưới cánh chim của phụ mẫu làm một người không lo sự đời sống vui vẻ hưởng lạc.

Chỉ là, những thứ này Bạch Bỉnh Thần tự hiểu, không nói ra.
Hắn quay sang Giang Diễn hỏi: "Gần đây trong thành có chuyện gì xảy ra không?"
Mai Thiều hệt như ma chú, từ khi y về lại đến nay, phần lớn Bạch Bỉnh Thần đều bệnh liệt giường, thế cuộc vốn đang nắm trong tay vững vàng, nay trở nên mơ hồ khó biết rõ đầu đuôi.

Song từ khi y dịch dung vào Bạch phủ, cố ý để lộ dơ hở, để chính mình tra ra thân phận, sau khi lần này còn đưa tới tờ giấy lộ rõ võ công của mình vẫn còn.

Mai Thiều hệt như đang thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn bằng cách lần lượt lộ ra sơ sót khiếu khích, sau đó ở một bên nhìn sự nhẫn nại của hắn bắt đầu rút cạn.
"Tấn tây hầu Ngô Sách bệnh nặng, gấp gáp lệnh Lăng Triệt quay về.


Lúc Lăng Triệt diện kiến bệ hạ xin, thì lại gặp chuyện quốc sư tính ngày lành tháng tốt cho đại hôn trưởng công chúa vào tháng này.

Mà mấy ngày trước, phủ tướng quân gặp trộm, Lăng Triệt bị lấy mất lệnh bài thiếp thân bên mình, cho nên mấy ngày nay toàn thành giới nghiêm, quán rượu thanh lâu, khách thương qua lại hay bách tính bình dân đều phải tra hỏi hết."
Giang Diễn rành mạch báo cáo hết những chuyện xảy ra, càng nói, lông mày Bạch Bỉnh Thần nhíu càng chặt.
"Mấy chuyện như vậy liên tiếp xảy ra cũng quá mức đúng lúc, tất cả sóng gió của Bình Đô đều tập trung vào phủ tướng quân, sao có thể trùng hợp đến như vậy? Người có thể trộm được lệnh bài thiếp thân của Lăng Triệt cũng không phải tốt lành gì.

Bệ hạ này của chúng ta thực sự là quyết tâm muốn giữ chân Lăng tướng quân lại rồi." Bạch Bỉnh Thần cười lạnh:"Trận bắt kẻ trộm này ta đoán sẽ diễn ra không lâu đâu, vì trấn định tâm Lăng Triệt, trước ngày đại hôn, tấm lệnh bài này sẽ tự mình chạy về."
Tâm nắm giữ quân quyền của Triệu Trinh ngày một kiên định, một khi quyền lực Tấn tây quân nằm trong tay bệ hạ, thì trạng thái cân bằng kiểm soát lẫn nhau giữa bốn cánh quân sẽ bị phá vỡ.

Lúc đó Mai Thiều nhân cơ hội đó thay đổi kế hoạch đi sâu vào triều đình, mà toàn bộ sự chú ý lúc bây giờ sẽ đặt ở quân quyền, cảnh tượng hỗn loạn hỏng bét này nghĩ đến cũng khiến người ta đau đầu.
Người ở bên ngoài nhìn thấy, Bạch Bỉnh Thần là người được Phụ Đế các chọn, sau lưng còn có Ám Hương các, cho nên tin tức tình báo, động thái phân tranh trong triều đều nắm trong lòng bàn tay hắn.

Thế nhưng chỉ có hắn biết, cặp mặt triều đình Ám Hương các không biết chôn giấu ở nơi nào ở triều đường, trong tay kẻ nào, đang nhìn chằm chằm sóng gió trong Bình Đô này.
Dường như lúc này không thể đợi thêm nữa, Bạch Bỉnh Thần nhẹ nhàng vuốt ve hai chân của chính mình, âm thầm đưa ra quyết định.
"Quý Bồ, giúp ta tiêu độc đi." Hắn bình tĩnh nhìn Quý Bồ với ánh mắt kiên định, "Năm đó ngươi kéo ta từ quỷ môn quan trở về, ta từng cầu xin ngươi, nếu có một ngày, thời cơ chín mùi, cầu xin ngươi giúp ta.

Ta nghĩ hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, ta cầu xin ngươi, giúp ta tiêu độc."
Quý Bồ bưng lên bát thuốc đã nguội từ lâu, đôi mắt không biết nhìn nơi nào, lời nói cũng qua loa: "Trước tiên ngươi uống hết thuốc đi, những chuyện khác khỏi bệnh rồi bàn lại."
Bạch Bỉnh Thần đẩy chén thuốc đưa đến miệng mình đi, nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt toát ra sự cầu xin: "Chuyện ta giấu nghề, đã cố ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm chính là chờ đến giờ khắc này.

Hiện tại sóng gió trong triều sắp nổi lên, bệ hạ mua chuộc quân quyền, Mai Thiều từng bước đi vào triều đình, vào lúc này chính là thời cơ tốt để thu gặt quyền lực thế gia, củng cố hoàng quyền.

Bệ hạ tự mình chấp chính ba năm, nhiều lần bị cản trở, nếu để tình trạng này kéo dài, nội tình hỗn loạn của Lê quốc nhất định sẽ khiến ngoại địch dòm ngó.

Đôi chân này quá liên lụy ta, chỉ cần ta có thể bước đi bình thường, không cần đến hai ba năm, ta co thể dựa vào loạn thế này ổn định triều cương, đến lúc đó..."
"Đến lúc đó ngươi sẽ chết!" Quý Bồ bỗng nhiên ngẩng đầu, viền mắt từ lâu thoáng đã đỏ thành một mảnh..