Tướng Khanh

Chương 21: 21: Thuật Nhiếp Hồn






Ánh trăng che phủ, trên mái hiên Bạch phủ giờ đây mơ mơ hồ hồ phác họa ra một bóng dáng bí ẩn đang nhẹ nhàng chạy vào thư phòng một cách cực kỳ quen thuộc.
Vào lúc gần tới canh tư, bốn phía dần yên tĩnh, ngay cả người gác đêm cũng dựa vào cửa ngủ gật, không ai phát hiện ra bóng đen kia.
Trong thư phòng vô cùng tối tăm, Mai Thiều dựa vào chút ánh sáng từ đêm trăng mà lục lọi bức tượng gỗ "Mười tám học sĩ náo vui hoa mai" này một phen, lần trước khi y dịch dung đến Bạch phủ cũng đã bắt đầu chú ý đến bức tượng gỗ chiếm hơn nửa diện tích trên tường này.
Gõ nhẹ mặt tường, nghe thấy một âm thanh rỗng, y càng tin chắc chắn sau lưng tượng gỗ này có mật thất.
Cửa sổ thư phòng hơi nhỏ, cho nên chút ánh sáng ít ỏi đến đáng thương chiếu qua cửa sổ cũng chỉ có thể rọi cho Mai Thiều nhìn thấy được phía tường, nhưng không nhìn thấy rõ hoa văn trên tường.

Y sợ đả động tới người đến, cho nên ngay cả hộp diêm cũng không dám châm, đành không thể làm gì khác hơn cắn răng thầm mắng sờ lên từng tấc từng tấc một trên bức tường.
Lén lút vào ban đêm yên tĩnh đã làm người hốt hoảng, cũng may vận may của Mai Thiều cũng không tệ, chỉ một chốc sau, một thanh âm mở khóa nặng nề vang lên, cánh cửa mật thất rốt cục mở ra.
Lúc này Mai Thiều mới đốt lấy một que diêm từ trong hộp rọi sáng đi vào.
Mật thất này lớn hơn so với hắn tưởng tượng, Mai Thiều cũng không vội vã bước vào, mà ném một cục đá tiện tay nhặt ven đường vào bên trong.
Không có tiếng vang.
Xem ra chỉ là một mật thất bình thường không có cơ quan.

Chuyện này lại nằm ngoại dự liệu của Mai Thiều.
Khi đó ở biên giới Đông Hải Lê quốc có một gia tộc họ Giang dựng dục nên thuật cơ quan như ngày nay, lúc Triệu Trinh leo lên đế vị, bình đông hầu Tôn Triệt có dâng tặng một đôi khổng tước cơ quan, có thể bay lượn cũng như nhảy múa, khiến cho các vương công quý tộc trong thành Bình Đô đều tranh nhau chạy tới phía đông thử trò chơi cơ quan này, thậm chí có người còn mời người có tay nghề giỏi Giang gia chế tạo mật thất cho chính mình.

Thuật cơ quan có một không hai kia bỗng chốc nổi tiếng ở Lê quốc, Giang gia cũng vì thế kiếm được bộn tiền.
Đi suốt một khoảng vẫn không thấy cơ quan, Mai Thiều càng đi càng cảm thấy mật thất này giống với một cái kho hàng hơn, bên trong chất đống một ít quà tặng kèm theo đó là danh mục quà biếu, mà đa số quà đều là tượng gỗ.
Mai Thiều cũng không am hiểu về tượng gỗ cho lắm, nhưng y đoán những người tặng lẽ chắc cũng giống như y, chỉ biết tặng những hộp quà lớn, trong góc dựng mấy tượng cao đều được che kín bằng lụa đỏ, vừa nhìn liền thấy còn khoa trương hơn cả lễ vật trong cung.
Ba năm thanh tri huyện, mười vạn tuyết trắng ngần(*).

Bạch Bỉnh Thần thân là hữu tướng ba năm, bề ngoài nhìn phong quang lẫm liệt, thế nhưng khi nhìn mấy món lễ vật trong mật thất này, cũng có thể suy đoán ra hắn đã đưa bao nhiêu người chen chân được vào triều đình Lê quốc.
(*) câm biếm những vị quan luôn cho mình thanh liêm, nhưng trên thực tế cũng trắng trợn làm ra những chuyện xấu bóc lót con dân.

Triều đình là một cái đầm sâu không thấy đáy, cho dù nó ngầm phun trào ra sao căn bản sẽ không dâng ra bên ngoài, dẫu cho Táng Kiếm sơn trang nhanh nhạy đánh tin, thế nhưng đa số tin đều chỉ là những bí ẩn trên giang hồ.
Bây giờ trong chế độ triều đình của Lê quốc, vị thế của văn thần rõ ràng đã vượt lên võ tướng, tả tướng Trương Cửu Đại cùng hữu tướng Bạch Bỉnh Thần đều là những vị văn thần mà có gan lớn đến mấy cũng không dám chọc vào.
Thế lực phân bố trong lục bộ trong triều của cả hai cũng tính như đồng điều, Trương Cửu Đại tiếp quản hộ bộ, lễ bộ cùng công bộ, còn Bạch Bình Thần tiếp quản lại bộ, binh bộ cùng hình bộ.

Ngự sử trung thừa Ôn Thành là bảng nhãn cùng khoa thi với Bạch Bỉnh Thần, thành ra cũng có chút thân với Bạch Bỉnh Thần hơn, Đại Lý tự khanh Quách Hoàn là người thân của hộ bộ thượg thư Quách Chính Dương cho nên cũng sẽ thân cận với Trương Cửu Đại hơn.
Đây chính là những chuyện Táng Kiếm sơn trang có thể nhìn thấy rõ được, còn chuyện những thị lang trong lục bộ kia có kết bè kéo phái, đô hộ phủ ở tây bắc, quan viên ở châu phủ giàu có, là ai tác động vào sổ sách đều hoàn toàn không biết.
Người quản lý Phụ Đế Các tình báo Ám Hương các như một cái lưới được đan khéo léo vững vàng bao phủ quan trường Lê quốc, cắt đứt hết thảy những suy nghĩ muốn khám phá chạm được những bí ẩn bên trong đó.
Tin tức về Táng Kiếm sơn trang trên giang hồ cùng bí ẩn Ám Hương các trong triều, hai chuyện này từ lâu đã luôn song hành nhưng chưa từng xâm phạm lẫn nhau, tính đến nay cũng đã gần trăm năm.
Nhìn những danh mục biếu tặng này, Mai Thiều bỗng nhiên nghĩ tới chuyện, sau một danh mục biếu tặng này đều sẽ ghi tên hộ quan chức tặng qùa, tuy nói những người tặng này kẻ nào căn bản cũng có chút địa vị cùng danh tiếng, thế nhưng căn cứ vào độ quý của món quà cùng thời gian, nói không chừng bọn họ chính là muốn đào ra chút lợi ích khi làm quan dưới trướng Bạch Bỉnh Thần.
Yên lặng ghi nhớ mấy cái tên quan chức cùng chức vụ khả nghi xong, Mai Thiều cẩn thận đặt lại vị trí, sau đó lại lơ đãng thoáng nhìn thấy một hộp gỗ nhỏ.
Hộp gỗ kia vô cùng tinh xảo, mặt trên có khắc bút pháp đồ án, nét bút đó dường như rất quen thuộc.
Mai Thiều cầm lên quan sát cẩn thận tỉ mỉ, mặt trên hộp gỗ khắc họa tiết hoa sen cực kỳ sống động, bố cục khắc họa cũng rất quen, từng nét uyển chuyển chạm trổ khiến y cảm giác như đã từng tận mắt chứng kiến.
Khi lật thấy hai chữ ở dưới đáy, trong lòng Mai Thiều chợt hơi dao động.
Động tác xoay chuyển của y có hơi vội vã, cái hộp cũng không được đóng chặt, thành ra đồ vật bên trong cũng bởi động tác này mà rơi xuống đất.
Dưới đáy hộp khắc hai chữ "Nghiễn Phương" rất mãnh, bên cạnh là một đôi vòng bạc đập vào mắt y.
Tâm trí Mai Thiều cũng như ngưng lại.
Đôi vòng tay bạc này, năm đó hắn tặng một chiếc cho Bạch Bỉnh Thần, chiếc còn lại y chỉ nhớ lúc bản thân vào Phương các vẫn ở ở trên tay, nhưng sau đó lại biến mất không còn chút tung tích.
Y không hiểu sao giờ đây hai chiếc vòng này đều ở trong tay Bạch Bỉnh Thần.
Mai Thiều nhặt đôi vòng tay này lên, chiếc vòng mình tặng cho Bạch Bỉnh Thần được giữ gìn rất cẩn thận, những hoa văn nhỏ trên vòng đều nhìn thấy rõ ràng, thế còn chiếc vòng còn lại đã bị mài mòn, ánh bạc phía trên đều đã dần ngả màu.

Đôi vòng bạc này giống như hai người bọn họ, một người cao cao quang minh chính đáng trên triều, người còn lại sa chân vào đầm lầy, bước đi chông chênh lạc lối.
Nếu hắn nhận định y là một tội thần, thì về sau còn giữ thứ này làm gì? Là muốn mỗi khi chiến tích của mình sẽ lấy ra thưởng thức một phen, sau đó cùng cười nói với đồng liêu, nói lên sự đắc ý năm đó mình đã hạ được đệ nhất tướng quân Lê quốc, hay là trong lúc lôi kéo quan thần về phía mình, dối trá mà chảy xuống vài giọt nước mắt nói về tình nghĩa đồng môn năm đó, khắc họa cho mình một bộ dạng trọng tình trọng nghĩa?
Đôi vòng bạc mang ý nghĩa bầu bạn cùng Mai Thiều đi qua những khoảnh khắc vui vẻ cùng khí phách thưở thiếu thời này, sau khi chia xa, lại chỉ còn sự bi thương cùng đau khổ vô tận.
Mai Thiều nhớ tới những tháng ngày khi hắn đảm nhiệm vị trí trang chủ Táng Kiếm sơn trang, mặc dù trong tay dính máu tươi, trên người bêu danh giết thầy, thế nhưng hắn lại cảm thấy bản thân sống nhẹ nhõm – một cảm giác y chưa từng cảm nhận lại được từ khi vào ngục tù.

Không sợ đường sợ xa xôi, chấp nhận vứt bỏ gia tài bạc vạn, bỏ đi tôn nghiêm của giang hồ hào kiệt, nhìn thấy bộ dáng bọn họ quỳ xuống cầu xin mình, Mai Thiều mới thật sự cảm nhận mình từ một người biến thành người có thể chịu đựng hết thảy hình phạt tàn khốc trong Chiếu ngục, cũng biến thành vẫy đuôi cầu xin trốn thoát khỏi Phương quán.
Nhưng rốt cuộc biến thành gì, y vẫn là một nhị lang Mai gia cao ngạo như vậy, y sẽ lấy tư thái năm xưa đường đường chính chính báo thù một cách sảng khoái, bóp chết những người từng làm nhục mình trong lòng bàn tay.
Y cố gắng tránh đi thân phận tội thần cùng nỗi nhục nam sủng trở về Bình Đô.

Y cũng suy nghĩ tất cả phương pháp để Triệu Trinh đặc xá tội thần thân phận của mình, muốn đường đường chính chính đứng trên triều đình, thay mình, thay Mai gia, thay tất cả mọi người gieo mình tại biến cố Thương Sơn rửa sạch tất cả những ô uế oan uổng.
Mãi đến khi đôi vòng bạc xuất hiện trước mặt y, nhắc nhở y rằng, sự khuất nhục, giận dữ và xấu hổ của y sớm đã dễ dàng bị người ta bắt bí trong tay.

Người kia vẫn nhẹ như mây giờ, đứng ở trên cao mà quan sát y.
Hít một hơi dài, Mai Thiều dần ổn định tinh thần lại, ổn định tâm thần, đem trong lòng dấu hồi lâu ngọc bài bỏ vào cái kia trong hộp nhỏ, lại thả lại tại chỗ.

Sau đó rời đi nơi này.
Đêm nay ánh trăng cũng không sáng lắm, khiến cho con đường phía trước được chiếu rọi cũng nơi sáng nơi mờ.

Mai Thiều mất thăng bằng, đụng trúng một mảnh ngói xanh, dường như đã đến tai của một người trong viện.
"Nửa đêm nửa hôm ngươi lại lén đến đây, cũng không sợ bị phụ thân ta phát hiện kêu người làm đến đánh gãy chân kẻ trộm như ngươi sao."
Một thanh âm nhẹ nhàng rất đỗi quen thuộc ngậm lấy chút cười trêu chọc vang lên rơi vào tai Mai Thiều, khiến y cho y ngây người ra mà dừng bước, lúc này đây, y mới bất giác mình ấy vậy mà như bị quỷ thần xui đi đến nóc nhà chính.
Một cây hoa lê nở xum xuê, trắng như tuyết, có khi còn sáng hơn cả ánh trăng ảm đạm vắt mình trên cao.
Hoặc có lẽ là, ánh sáng chói lóa kia không từ đóa hoa, mà là từ người đang ngồi bên dưới, đối phương một thân bạch y không dính chút bụi trần, ngay cả giọng điệu cũng hệt như năm xưa.

ngôn tình tổng tài
"Còn ngây ra đó làm cái gì, muốn bị người khác phát hiện sao?"
Người dưới tàng cây liếc mắt nhìn mình, trong mắt là ý cười đã lâu chưa thấy..

Đợi đến khi Mai Thiều phản ứng lại, Bạch Bỉnh Thần đã ngồi đối diện, quan sát y mấy lần.
Ánh mắt Bạch Bỉnh Thần sáng trong, mọi hành vi cử chỉ đều để lát dấu vết, từ lời nói cùng những hành động này có thể biết rõ hắn tưởng bản thân cùng đối phương vẫn còn đang ở thời khắc đồng môn năm xưa, ngoài ra không còn có chút dấu hiệu nào của loại độc "cô chẩm" cả.
"Cô chẩm" quấy nhiễu tâm trí người, nó sẽ hút hết tinh khí khiến người ta dần điên loạn, khi thì vui vẻ, khi thì đau đớn, song cũng rơi vào vòng xoáy ký ức không thể tự thoát ra được.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Mai Thiều phát hiện Quý Bồ đã đưa thuốc giải cho hắn, chỉ là độc tố vẫn hoàn toàn chưa bị tiêu hết.
Gió đêm nhẹ thổi qua, khiến cho y phục đơn bạc của hắn cũng pháp phới lộ ra xương quai xanh rõ ràng.

Mái tóc dài giờ đây được thả xuống, nhìn qua có chút dịu dàng hơn so với mái tóc buộc đeo y quan thường ngày.
Bạch Bỉnh Thần đi chân đất, thân hình gấy yếu, gương mặt tái nhợt, hệt như suốt ngày chỉ ở trong núi không nhìn thấy mặt trời, lộ ra khí chất thanh nhã nhàn nhạt.
"Chân của ngươi còn đau không?" Mai Thiều thử mở miệng thăm dò, y vốn không rõ lắm chân của Bạch Bỉnh Thần bị phế như thế nào, nhưng tối nay nhìn thấy, dường như hắn cũng không đến mức không thể bước đi được.
Ánh mắt Bạch Bỉnh Thần vẫn cứ mơ màng, dường như không hiểu y nói gì.
Thấy ý thức của hắn cũng không tỉnh táo, Mai Thiều dứt khoát đứng dậy rồi ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy cổ chân lạnh lẽo của người trước mặt, sau đó dùng hai ngón đặt lên kinh mạch ở mắt cá chân.
Y chỉ dùng một chút lực, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng kêu rên.

Bạch Bỉnh Thần hệt như đang cố chịu đựng cơn đau, hắn khẽ chau mày cắn môi, cứ như đang cố gắng ép chính mình không được kêu ra tiếng.
Sự nghi ngờ trong lòng Mai Thiều lại thêm một tầng, gân cốt cổ chân không có dấu hiệu tổn thương, thế nhưng khi chạm đến đều khiến người ta đau khó mà nhịn được, thành ra hắn không thể nào bước đi được.

Trường hợp đi đứng bất tiện như vậy cũng là lần đầu tiên y chứng kiến, Bạch Bỉnh Thần không phải là chân bị tàn phế hẳn, mà chỉ là bước đi rất đau gây cản trở hành động của hắn.
Chẳng lẽ là độc?
Con ngươi của Mai Thiều dần trở nên âm trầm, y đứng lên đặt tay xem mạch đập của Bạch Bỉnh Thần, mạch tượng không rõ hỗn loạn, nhưng nhìn qua tuyệt đối không phải là do "cô chẩm."
"Có phải là do chén rượu độc Cảnh vương tban trong lều cho người đúng không?" Mai Thiều nắm chặt cánh tay khẳng khiu của đối phương lên tiếng chất vấn.
"Căn bản Quý Bồ chưa giải được độc cho ngươi, chất độc này vẫn còn trong cơ thể ngươi có đúng hay không?"
So với lần trước gặp mặt, Bạch Bỉnh Thần lại gầy hơn, so với thân hình vốn không tính là cường tráng của Mai Thiều, thì càng mỏng manh hơn.
Bạch Bỉnh Thần chỉ nghiêng đầu, không biết lại chìm đắm vào khoảng ký ức nào, ánh mắt cũng mơ màng.
Sự mâu thuẫn bắt đầu giãy dụa hỗn loạn trong lòng Mai Thiều, qua nhiều năm như vậy, y vẫn cho rằng, Bạch Bỉnh Thần là vì quyền thế, vì vinh quang của Bạch gia mới bán đứng Mai gia, làm hòn đá kê chân trong con đường làm quan của mình.

Thế nhưng bây giờ nhìn tình hình hiện tại, có thể sống thêm mấy năm nữa căn bản cũng là vấn đề, hắn lại là người duy nhất còn sống của Bạch gia, nếu như hắn chết, thì thế lực của Bạch gia trên công đường cũng chính thức sụp đổ.
Vậy hắn trù tính nhiều năm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Là muốn trung quân báo quốc, sẵn sàng xả thân vì nước sao? Hay là nên nói, tất cả những chuyện này đều có ẩn tình, năm đó ngay tại thời khắc biến cố Thương Sơn, bản thân không có ở Bình Đô, nhưng Bạch Bỉnh Thần thì có, chẳng lẽ có nội tình gì mà y chưa biết?
Những năm gần đây, Mai Thiều luôn tin Mai gia trong sạch, những thế gia bị xử trảm cũng đều là những người trong sạch.


Y cứ nắm lấy điều này như bắt một cọng cỏ cứu mạng, trong tay chẳng có bằng chứng nào, y chỉ là dựa vào bản thân mình từng sống tại Mai gia, nên vô cùng hiểu rõ mọi người.

Y chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ phản loạn, mãi đến lúc này đây, tất cả mới rốt cuộc có chút đột phá.
Tâm tình trong lòng Mai Thiều như cơn sóng trào dâng, y cắn nát đầu ngón tay mình, lại dùng nó xoa lên môi Bạch Bỉnh Thần, đôi môi chợt đỏ lên một màu của máu.
"Nhìn vào mắt ta." Ánh mắt Mai Thiều giờ đây vô cùng kiên định: "Nói cho ta biết, ngươi là ai?"
Dường như đôi mắt của Mai Thiều có sức hấp dẫn quá lớn, Bạch Bỉnh Thần nghe xong liền nhìn chằm chằm vào mắt đối phương không nhúc nhích, đoạn lẩm bẩm nói: "Bạch Bỉnh Thần."
"Chất độc trên người của ngươi là do uống phải chén rượu độc của Cảnh vương sao?"
"Đúng vậy."
"Là ngươi phái Chu Việt đi giết Mai Thiều?"
"Không phải."
"Vậy Chu Việt đâu?"
"Chết rồi." Bạch Bỉnh Thần lại thêm một câu: "Ta giết."
Tâm tình dần nặng nề trĩu xuống, Chu Việt chết rồi? Không phải hắn thích Chu Việt sao? Hay phải chăng sự yêu thích của hắn chỉ là giả dối, hắn thật sự là người lòng dạ độc ác, sau khi chuyện bại lộ, cho dù là người trong lòng, cũng cam lòng lạnh lùng ra tay.
Mai Thiều nghe thấy giọng nói của mình cũng bắt đầu run rẩy: "Tại sao giết hắn?"
"Hắn phản bội ta."
"Vậy ngươi có phản bội Mai gia không?"
Y rốt cuộc hỏi ra vấn đề kia, vấn đề khiến y hằng đêm trở mình trằn trọc nhớ lại tất cả những biến cố nhân quả năm xưa cũng chẳng nghĩ thông.

Nếu mật báo năm đó không phải Bạch gia? Liệu có ẩn tình khác không? Thiếu niên trong lòng mình thật sự hại y cửa nát nhà tan? Nếu như năm đó y ở Bình Đô, có phải là có thể ngăn được tất cả những chuyện này, có phải co thể đặt mình trong cuộc thấu tỏ mọi chuyện, nhìn thấy được tấm lòng trong sạch của Bỉnh Thần hay không.
Thuật Nhiếp Hồn chưa từng nói dối, nó sẽ khiến cho người hỏi ra những vấn đề mình hiếu kỳ, cũng khiến cho câu trả lời là thật.
Nó chính là đứng ở trên cao quan sát những con người nói một đằng làm một nẻo kia, những con người yếu đuối nhưng vẫn ngoan cố muốn cầu xin tìm ra đáp án.
Đóa lê trắng chẳng rõ phong tình, vẫn bay lượn xoay vòng, khi thì rơi trên đầu ngón tay, khi thì chạm nhẹ vào trán hai người họ.
"Năm đó biến cố Thương Sơn có phải do Bạch gia mật báo không?"
"Phải."
Người đặt câu hỏi kia sớm không hay không biết tự bao giờ đỏ hoe vành mắt..