Tường Hoa Năm Ấy

Chương 6




Sau khi vẽ xong hai quả táo và một cái bình, “sứ giả” liền quay gót rời đi. Anh vừa đi khỏi, đằng sau liền lao xao tiếng các cô gái bàn tán.

"Câu cho rằng anh ấy có bạn gái không?"

"Phải có chứ, với gương mặt này mà…”

"Đại học S có nhiều trai đẹp không? Hay là em không thi vào Học viện Mỹ thuật nữa vậy."

“Mỗi lần thằng nhóc này ghé lại đây, nó đều phải cướp đi linh hồn của vài cô gái.” Lão Lương vừa thay bức tranh vừa phàn nàn.

"Sư phụ, ngày mai hay là để em ngồi cạnh đại thần đi?" Một nữ sinh cười nói.

"Ha ha, em trước tiên tìm hiểu ánh sáng cùng đổ bóng có quan hệ gì đi, nghiên cứu xong lại nói tiếp.”

Khi tôi trở lại ngõ Tam Khâu, trên trời đã treo vài vì sao. Tôi đạp đèn đường, từng bước từng bước về nhà, không ngờ lại gặp Thời Thịnh, anh ấy ngồi xổm bên đường cho mèo ăn, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, rất tự nhiên chào hỏi.

"Mới ngày đầu đã về trễ như vậy sao?"

“À, em mới chuyển qua thi mỹ thuật, phải đuổi kịp.” Tôi đáp, “Anh có nuôi mèo sao?”

Anh lắc đầu, “Không sao, chúng nó tự ăn mà.” Anh lại gắp một miếng cá khô, hỏi tôi: “Có muốn ăn không?”

Tôi muốn từ chối, nhưng lời vừa nói ra đã trở thành: "Cảm ơn, em không ăn."

Thời Thịnh cười phá lên, chàng thiếu niên này thoạt nhìn trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn có chút cô đơn, nụ cười giống băng mỏng như có như không.

“Anh còn tưởng rằng em không thích nói chuyện.” Thời Thịnh tiếp tục trêu mèo, “Một mình em chuyển tới đây à?”

“Nghỉ hè nên em chuyển đến đây, đi học vẽ ở đây cũng gần hơn ạ.” Tôi chỉ khu chung cư phía sau, “Ông bà ngoại em có một căn nhà cũ ở đây.”

“Hèn chi sáng nay gặp em thấy em chi có một mình”. Thời Thịnh đứng dậy, hóa ra anh có ấn tượng với tôi.

“Nghỉ ngơi sớm đi, hàng xóm.” Nói xong, anh biến mất ở đằng sau cánh cửa.

Vài đóa hồng rung lên khi cánh cửa khép lại, rồi lại chìm vào giấc ngủ trong gió đêm.

Hai con mèo con nằm dưới đất vẫn đang chia nhau miếng cá khô, tôi vốn không có hứng thú với mèo, nhưng hôm nay lại không nhịn được nhìn chúng thêm vài lần, kết quả là hai con mèo sợ đến mức nghĩ rằng tôi sẽ cướp thức ăn của nó. Chúng nhảy lên tường, bỏ chạy với con cá khô trong miệng.

“Chạy gì mà chạy, đã nói là chị không ăn mà”

Trong không khí thoang thoảng hương hoa, tôi ngâm nga một bài hát rồi bước từng bước nhẹ nhàng lên cầu thang.

Sẽ là một ngày hoàn hảo nếu tôi không nhìn thấy đốm đỏ nhỏ xíu đó trong bóng tối khi mở cửa. Đó là camera hồng ngoại giám sát ban đêm, ẩn trong góc trần phòng khách, hoàn toàn bị bỏ qua vào ban ngày.

Công tắc đèn ở phòng khách ngay tầm tay nhưng tôi bấm mãi không được, tiếng điện thoại lại vang lên liên tục bên tai.

"Con đang làm gì thế?"

"Đừng nghĩ rằng con có thể làm bất cứ điều gì con muốn bằng cách chuyển ra ngoài."

Trong bóng tối, điện thoại lại reo.

"Sao không bật đèn?"

Tôi nhìn chằm chằm vào chấm đỏ, im lặng.

“Vi Vi, mẹ làm vậy cũng vì lợi ích của con mà thôi.”

Mẹ dịu dàng nói: “Có con gái ở bên ngoài nên mẹ phải tìm cách để yên tâm.”

“tách”

Phòng khách chợt sáng lên, tôi rút tay lại nhìn thẳng vào “con mắt đen” gắn trên trần nhà

"Hiện tại có thể yên tâm chưa?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chỉ nói "Ngủ sớm đi" rồi cúp máy.

Vài giây sau, tôi lao vào phòng ngủ, và quả nhiên, tôi tìm thấy một cái khác trong góc.

Tôi lôi tất cả hành lý đã chuyển vào phòng ngủ, nhốt mình và va li vào phòng dành cho khách - đây là căn phòng hướng về phía bắc với ánh sáng kém và đồ đạc tồi tàn.

Không nghĩ tới căn phòng tồi tàn này lại trở thành nơi bình yên nhất lúc này.

Cất đồ xong, tôi mới biết mình run bần bật, phía bên kia cánh cửa dường như có vô số cặp "con mắt" đang nhìn chằm chằm vào tôi, cố lách vào qua kẽ hở…

"bùm!"

"bùm!"

Những chồng sách bị đập vào cửa và trượt xuống vô ích.

"Mẹ còn muốn gì nữa! Ba đã bị buộc phải ra đi như thế này!"

Tôi nghe thấy tiếng gầm của mình cuối cùng run lên, rồi cuối cùng tan biến trong im lặng. Không có phản hồi nào ngoại trừ tiếng gió ngoài cửa sổ.

Bóng đêm bao trùm, dày đặc như bùn đất không thể hòa tan, khiến người ta khó thở vô cùng tận...