Tường Hoa Năm Ấy

Chương 13




Rõ ràng, tôi không phải là người duy nhất có cùng sự mơ hồ này.

"Cô là bạn gái của anh Thịnh?"

Ở một bên sân vận động của trường đại học S, một cô gái xa lạ có chút kiêu ngạo ngồi xuống bên cạnh tôi, ngữ khí không tốt nói: "Nghe nói cô đến từ Học viện Mỹ thuật? Làm sao cô lại biết anh Thịnh?"

Tôi không chớp mắt nhìn Thời Thịnh đang chơi trước mặt mình, nhàn nhạt nói: “Sao, cậu cũng muốn biết à?”

“Ngay từ đầu chúng ta đã biết nhau rồi.” Cô kiêu ngạo vươn cổ, “Tôi chỉ là tò mò thôi, đại học S rốt cuộc có bao nhiêu nữ sinh ưu tú.”

“Cũng đúng, nhưng tôi biết nhiều cô gái không cần quen biết ai cũng có thể tỏa ra sự ưu tú của mình.”

Tôi nhìn cô ấy cười: “Nói mới nhớ, bạn của Thời Thịnh tôi đã gặp rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cô đấy.”

Cô gái bị lộ có chút xấu hổ nên chỉ nói: "Tôi là người của hội sinh viên, đến gặp bạn gái phó chủ tịch của chúng ta không được sao?"

Tôi "ồ" một tiếng, trong lòng hừ lạnh một tiếng: nhìn cái gì vậy? Bạn gái phó chủ tịch là khỉ sao trong sở thú sao?

Khi tôi nghĩ cuộc trò chuyện sẽ dừng lại ở đó, nhưng cô lấy lại đưa ra một chiếc điện thoại di động khác.

"Đây là bạn gái hồi năm nhất của anh Thịnh. Cô ấy xinh đẹp và thông minh. Là người luôn chiến thắng các cuộc thi cấp quốc gia." Cô ấy có vẻ ủ rũ, như thể đang giới thiệu bản thân.

"Chúng tôi đều nghĩ rằng anh ấy sẽ thích kiểu con gái hoàn mỹ như thế này. Thành thật mà nói, khi gặp cô tôi đã vô cùng ngạc nhiên.

Tôi bắt gặp ánh mắt khiêu khích của cô ấy, "Nếu mọi người đều có thể đoán được suy nghĩ của Thời Thịnh, anh ấy đã không phải là Thời Thịnh, không phải là bạn trai của tôi nữa rồi, phải không?"

Cô gái trông cứng đờ.

“Vi Vi, đi thôi.”

Thời thiếu gia vừa kịp nói xong, từ trong tay tôi lấy đi bình nước, uống liền mấy ngụm mới phát hiện bên cạnh có người.

“Xin chào đàn anh ạ!” Cô lập tức bày ra bộ mặt khác.

Thời Thịnh do dự một lúc, như thể đang tìm kiếm những cái tên trong đầu: "Xin chào, Hoàng... Hoàng Khiết phải không?"

Tôi phá lên cười.

Cô gái không giữ được thể diện nên quay đầu bỏ chạy.

“Có chuyện gì vậy, sao em lại cười?” Thời Thịnh bối rối nhìn tôi.

Tôi vỗ vào cánh tay anh ta, "Anh gọi nhầm tên người ta rồi cũng không biết à."

"Thẻ bữa ăn trong túi của cô ấy bị lộ ra ngoài, trên đó ghi rõ ràng ‘Vương Hiểu Khiết’ mà”

16.

Sự mệt mỏi trong học tập của Kiều Sở đã giảm đi rất nhiều, khi trò chuyện với tôi, em ấy thường nhắc đến một vị giáo viên tên họ Tô.

“Học kỳ này cô giáo Tô đã được thay thế làm chủ nhiệm, bầu không khí trong lớp tốt hơn rất nhiều đó chị.” Qua điện thoại, Kiều Sở vội vàng nói. "Các bài học của cô ấy rất thú vị và rất khác so với các giáo viên khác."

Tôi cũng bắt đầu cố gắng khám phá những thế giới mới.

Đầu xuân năm ấy, trong thành phố tổ chức một liên hoan mỹ thuật khá quy mô, tôi đăng ký casting, chụp vài bức tranh tham gia chung vui, tình cờ lọt vào tầm ngắm của một đạo diễn điện ảnh có tiếng trong nước.

"Đạo diễn ấy hỏi em có muốn tham gia đội nghệ thuật cho bộ phim mới của ông ấy không!"

Tôi đang nhảy nhót vui vẻ trên đường, mỗi bước tôi đi đều vui sướng đến mức muốn bay lên.

Thời Thịnh ôm eo tôi trước khi một chiếc xe đạp chạy với tốc độ cao chạy qua, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ, tôi quàng cổ anh ấy. Bóng cây si đung đưa trên đường phố lúc hoàng hôn, hai bóng người quấn lấy nhau.

Gió thổi tứ phía, đẩy hoa trên cành rung nhè nhè, thổi bay mây trên trời trôi bồng bềnh. Trời sáng ngày một nhanh hơn, chớp mắt mùa hè đã đến rồi.

Thời gian đầu quay phim, công việc trong đoàn phim rất nhiều. Trong kỳ nghỉ hè, tôi theo đoàn đi khám phá khắp nơi, từ thành phố nhộn nhịp đến những ngõ ngách xa xôi.

Đo đạc, vẽ vời, lên kế hoạch, ngày đêm đảo lộn. Có những lúc tôi mệt mỏi đến vừa ngồi xuống là ngủ ngay lập tức.

"Hay là thôi em đừng làm công việc đó nữa, anh sợ có một ngày em làm tới chết mất." Thời Thịnh phàn nàn qua điện thoại.

“Không, em phải thấy tên mình trên credit của bộ phim.” Tôi vừa thề vừa ăn mỳ gói.

Thời Thịnh đã gửi một bức ảnh về ngôi nhà của anh ấy ở ngõ Tam Khâu, nơi hoa hồng đang nở rộ.

"Mẹ anh thật biết trồng hoa nha, em chưa từng thấy hoa nào đẹp hơn của nhà anh luôn đó." Tôi không tiếc lời khen ngợi.

"Em có biết cách trồng hoa hồng tốt không? Loài hoa này ăn thịt đó, nếu chôn ruột cá vào mùa đông, hoa sẽ nở ngày càng nhiều vào năm sau." Thời Thịnh nhẹ nhàng gửi tin nhắn cho tôi.

"Mua ruột cá là một việc nhỏ, nếu trời tối làm loại việc này, nhìn từ xa sẽ giống như là đang chôn xác vậy.”

“Không nói được lời hay thì anh có thể không nói mà.” Tôi cay đắng nói: “Dù vậy, em vẫn rất thích Sắc Vi.”

“Anh cũng thích loài hoa này, đặc biệt là vào mùa hè năm anh hai mươi tuổi.”

Trong giọng nói của anh ẩn chứa một nụ cười tan chảy

“Từ đó đến giờ anh không nhìn thấy loài hoa nào khác nữa.”