Tường Hoa Năm Ấy

Chương 11




Thời Thịnh và tôi rất hợp nhau.

Khoảng cách giữa đại học S và Học viện Mỹ thuật không quá xa, sau khi học kỳ đầu tiên bắt đầu, anh ấy thường xuyên xuất hiện, sinh viên trường tôi cũng bắt đầu biết anh ấy một chút.

Về điều này, phản ứng của Thời Thịnh khá bình tĩnh.

"Chẳng phải anh đã sớm nói với em sao, nếu em học cùng trường với anh, nhập học liền biết tên của anh đầu tiên đó.”

Cuộc sống sinh viên thể hiện sự tự do chưa từng có, không còn sự gò bó của mẹ suốt ngày, tôi có thể chọn lớp học mình thích, tham gia các câu lạc bộ mà mình muốn, đi xem triển lãm nghệ thuật với các bạn cùng lớp, hát hò thâu đêm và thậm chí đi dạo quanh khuôn viên từ bên này sang bên kia trường với những người tôi thích.

Có một lần hẹn hò xem phim, đoạn cuối là nam nữ chính gặp lại nhau trên đảo, camera phóng to, biển cả vô tận đẹp đến mê người. Bước ra khỏi rạp, tôi thở dài: “Em còn chưa thấy biển thật bao giờ.”

"Vậy chúng ta đi biển thôi.”

Thời Thịnh nhanh chóng đặt vé tàu và nhà trọ. Vài ngày sau, vào cuối tuần, chúng tôi bắt tàu cao tốc và bắt đầu chuyến du lịch đầu tiên cùng nhau.

Khi bờ biển xanh xuất hiện, tôi hét lên đầy phấn khích, trong khi Thời Thịnh vuốt tóc tôi. Anh ấy còn nghiêm túc lừa hàng xóm, nói rằng chúng tôi đến từ vùng núi nên lần đầu thấy biển rất vui.

Homestay gần biển, khi chúng tôi đến trời đã chạng vạng tối, ánh tà dương thiêu đốt những đám mây trên trời, ánh sáng biến thủy triều thành một màu hồng cam thơ mộng.

Gió biển thổi ẩm ướt, tôi được ôm trong vòng tay của Thời Thịnh, nhìn mặt trời phía xa dần dần lặn xuống biển, tầng mây dần nguội đi, màn đêm lan rộng, tôi đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

Buổi tối, chúng tôi ăn hải sản và uống bia ở những quán ăn gần đó rồi đi dạo trên bãi biển dưới ánh trăng. Tôi ôm eo Thời Thịnh, nghịch ngợm trên cơ bụng săn chắc của anh ấy qua lớp quần áo, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, yết hầu của Thời Thịnh khẽ trượt. Anh nhìn xuống tôi và nói với giọng trầm đục: “Em đang đùa với lửa đấy bé con.”

"Vậy sao ạ?"

Những ngón tay của tôi đi dọc từ bụng anh ấy và khi chúng chạm vào vai anh ấy, tôi đột nhiên kiễng chân và mổ vào giữa môi anh ấy.

"Em muốn thử xem lửa nóng thế nào?”

Sau khi cánh cửa đóng lại, cả người tôi bị ép vào tường. Nụ hôn của Thời Thịnh nóng bỏng và tinh tế rơi xuống, giống như một cơn bão nhiệt đới không cho tôi cơ hội hít thở. Rốt cuộc buông ra một lát lại bị anh ôm eo.

Chiếc giường lún xuống, hơi thở của anh bao phủ lấy tôi, mùi thơm của cam quýt hòa lẫn với vị the mát của bạc hà, một mùi hương rất nhẹ, chỉ khi đến gần anh mới có thể phát hiện ra.

Quần áo vô tình từng cái rơi xuống, da kề da, nhiệt độ cơ thể trao đổi, nóng bỏng vô vàn. Anh hôn từ sau tai rồi đến cổ trên xương quai xanh... Cảm giác ngứa ran ngày càng mạnh hơn theo chuyển động của anh ấy, khiến tôi không khỏi run lên.

Thời Thịnh định đi xuống nữa thì dừng lại, anh ôm lấy tôi, ghé vào tai thì thầm: “Em có sợ không?”

Tôi nghiến răng và thành thật gật đầu.

Anh dừng một chút, thở hồng hộc, cuối cùng quyết tâm đứng dậy rời đi. Tôi nằm lim dim trên giường và nghe thấy tiếng nước xối xả phát ra từ phòng tắm.

Tiết tấu của màn đêm trở nên chậm rãi, chúng tôi cẩn thận nằm ở hai bên chiếc giường lớn, xem một bộ phim dài lê thê chán ngắt, đồng hồ đã gần điểm 0, nhưng chúng tôi không buồn ngủ chút nào.

Bầu không khí có chút gượng gạo, tôi giả vờ ngáp một cái rồi chui vào trong giường. Thời Thịnh tắt đèn và cũng nằm xuống.

Một đôi tay cẩn thận ôm lấy eo tôi, Thời Thịnh nhích lại gần, nhưng cuối cùng vẫn chừa ra một khoảng. Tôi quay lưng về phía anh, không dám mở mắt, trằn trọc mãi không ngủ được.

Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ dần dần ập đến. Trong lúc mơ hồ, tôi cảm thấy xung quanh lại có người động đậy, sau đó tôi lại xuống giường, rất nhanh, trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước róc rách.

Tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Căn phòng của khách sạn hướng ra biển, vầng trăng tròn soi sáng trên bầu trời, mặt biển lung linh ánh sáng bạc dịu dàng, dịu dàng như muốn nói rằng đêm nay còn dài lắm.

Tiếng nước trong phòng tắm hòa cùng tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, sự ẩm ướt và gợn sóng kích thích những suy nghĩ nguyên thủy nhất trong sâu thẳm trái tim.

Tôi dùng chân trần giẫm lên sàn nhà, từng bước một đi tới phòng tắm, đẩy cửa ra, hơi nước nóng ẩm ập vào...

Ánh trăng mơ hồ, từng cơn sóng dập dìu. Thủy triều dâng lên, vang vọng suốt đêm dài.

Khi mê man tỉnh lại, vừa mới hé mắt một cái, đã thấy ánh sáng vàng cam chiếu khắp căn phòng.

Mặt trời đỏ rực mọc lên, biển trời sôi sục, thế giới như một bức tranh sơn dầu với những mảng màu chồng dần lên nhau, những cánh hải âu bay lướt trên mặt nước, hướng về mực nước biển rực rỡ trong ánh ban mai.

Có động tĩnh phía sau, Thời Thịnh giơ tay kéo tôi vào lòng.

“Sau khi tốt nghiệp, chúng ta có thể sống ở một thành phố có biển không?” Tôi hỏi.

Thời Thịnh dùng càm cạ vào vai và cổ tôi, nhẹ nhàng phả hơi thở ấm áp vào tai tôi.

“Đương nhiên rồi.” Anh nói, “Em đi đâu anh cũng đi.”