Tưởng Em Sợ Anh Chắc... Yêu Thì Yêu

Chương 3




_ Alo, Tiểu Vy, nay anh có việc rồi em chịu khó đi bộ hoặc đi xe bus về nha - Tiếng Thiên Phong lánh lót trong điện thoại _ Thế tí về anh mua đồ ăn nha . - Cô phụng phịu

Đi ra cổng trường , đứng đó ngó ngang ngó dọc cuối cùng vẫn không bắt được xe , ngậm ngùi bước đi thì bị một bàn tay khác kéo lại :

_ Lên xe đi tôi đưa cô về - Người đó là anh và anh đang ngồi trên con ngựa cưng của mình .

_ Được không?

_ Thích đi bộ à ?

Đi đến gần con hẻm chuẩn bị rẽ vào nhà cô thì cô đập đập vào lưng anh kêu dừng lại nhưng anh coi như không nghe thấy quẹo luôn vào con hẻm nhỏ làm cô ngỡ ngàng :

_ Ê, anh biết nhà tôi à?

_ À , không, chỉ là tiện đường thôi . Mà nhà cô ở trong đây ?

_ Ừ, tôi mới chuyển đến thôi

_ Chào hàng xóm mới - Anh phanh gấp xe làm cô bất giác vòng tay ôm anh vì sợ ngã .

Nhà cô cách nhà anh không xa , chỉ cách vài nhà thôi . Ot....Ọt trời ơi cái bụng cô lại biểu tình .

_ Đói? - Nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ khiến cô đỏ cả mặt .. vì tức thôi nha chứ không ngại . Chạm vào nỗi đau của chị ý mà .

_ Thì sao - Cô giơ nắm đấm - Chở tui đi ăn nha - Lại cái giọng làm người ta không thể .. không từ chối .

_ Không

_ Không thì thôi - Cô bĩu môi quay đi

_ Đi hay không? - Anh hỏi lại

_ Không - Cô kiên định

_ Định đưa đi mà không cần thì thôi - Anh cầm chìa khóa xe trên tay hươ hươ trước mặt cô.

Đúng là cái bụng phản chủ, làm cao không đi nhưng cái bụng nó biểu tình dữ quá mà . Thế là ngậm ngùi mà đi thôi

_ Cho em một mì Ý , một nước cam được rồi

_ Như vậy đi - Anh hờ hững nhìn ra ngoài .

Ăn xong , anh bị cô kéo đi chơi

_ Bỏ tay ra nào - Anh gắt

_ Bỏ thì bỏ làm gì mà ghê - Cô lườm

_ A , Điên à - Anh hét lên khi bị cô đá vào chân một đòn chí mạng rồi bỏ chạy và không quên ngoái lại '' Đang điên đấy, làm sao hả ? Đồ Khùng ''

Anh tức tối bỏ về luôn . Tắm rửa thay đồ xong , anh nhắn cho Thiên Phong biết cô đang ở đâu rồi tắt đèn đi ngủ. Còn cô chạy được một lúc, nhìn lại thì chả thấy anh đâu . Không biết làm thế nào , cô chạy lung tung tìm anh nhưng kết quả chỉ là con số 0 . Cô cũng bắt taxi về không quên lầm bẩm chửi rủa cái tên đáng ghét trời đánh không chết kia .

Lang thang trong con hẻm nhỏ, cô giật nảy khi nhìn thấy một người tay cầm con dao đang lừ lừ đi về phía cô . Mồ hôi bắt đầu túa ra, không phải không biết võ nhưng đứa con gái nào mà chả sợ khi một mình trong đêm khuya vắng vẻ như này mà gặp phải một gã điên .

_ AAAAA- cô hét lên sợ hãi khi người đàn ông kia bỗng dưng chạy thật nhanh về phía cô và giơ con dao ra , đúng lúc đó thì một bóng người khác lại lao ra, chỉ cần vài động tác nhẹ nhàng cũng khiến tên kia đo ván . Khi cô ngẩng lên thì đập vào mặt cô là khuôn mặt của Thiên Phong đang nhìn cô đầy sát khí. Kéo cô một mạch về nhà thì cũng là lúc nhịp tim và nhịp thở của cô ổn định. Có ai biết trong cái lúc định mệnh kia, tim cô suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực cô không ? Lí do Thiên Phong có mặt lúc đó là vì sau khi nhận được tin nhắn của Khánh Nam thì anh đã lấy áo khoác và đi ra ngoài, vừa lái xe ra thì gặp ngày cảnh tượng cô đang bị '' ám sát '' thế là lao vào và đập cho tên kia một trận .

_ Anh hai , hì.hì - Cô nơm nớp nhìn anh đầy lo sợ

_ Em đi đâu về hả?

_ À ừ thì đi ăn

_ Với ai ?

_ Tên đáng ghét hàng xóm - Nói đến anh, cô như nổi điên lên

_ Ai ?

_ Vương Khánh Nam- Cô muốn dằn mặt anh ra .

_ Thế sao lại về một mình?

_ Cậu ta bỏ về trước

_ Vì em đá cậu ấy hả? Như thế cho biết mặt đáng đời. - Anh nhìn mặt cô nhăn nhó mà phì cười

_ Stop... em là em anh hay cậu ta? Sao bênh dữ vậy ?

_ Thôi đi cô nương , ngủ đi thì anh không truy cứu nữa không thì em chết chắc

_ Anh....- Cô ức chế mà không nói được gì và sự ức chế ấy được dồn hết vào cái gối ở phòng cô .