Từ khi bố ở viện , hai anh em ngày ngày thay phiên nhau chăm sóc, khi cô đi học thì anh ở với bố , và ngược lại . Có khi thì có chị Hương nữa.
Hôm nay, với cô lại là một buổi sáng không ...bình thường. Hiện tại, cô
đang đứng ở cổng trường cùng Phương Uyên,mắt dán vào cái khung cảnh hỗn
loạn bên trong,sân trường có vài thằng con trai mặt lạ hoắc cũng đẹp
trai . Cả trường xì xầm to nhỏ , sự tò mò lại trỗi dậy trong cô '' Giờ
này mà còn ngắm trai đẹp được hả? Vào xem có chuyện gì đi chứ .'' Cô
thấy tên con trai kia hỏi mấy đứa con gái trong trường : _ Có thấy cô gái tên Hàn Tiểu Vy không?
_Kh.......
_Tôi đây, có việc gì ? - Chưa để nhỏ kia nói hết câu , cô đã cướp lời.
Tên con trai kia không nói gì. Chỉ nhìn cô và :
_ AAAAAAAAAA, tên biến thái. - cô hét lên ,cảnh tượng hôm nào lại hiện lên . Thằng con trai lườm cô đứng khoanh tay :
_ Nhớ rồi hả?
_ Ế, trả lời đi chứ. Nó hỏi cậu có nhớ nó rồi hả ? - UYên cũng không dấu nổi sự tò mò , huých huých tay cô.
Flashback
Cô mơ hồ mở mắt ra, trời sáng lắm nhưng sao lại có nhiều sao thế này ?? Vâng , cô bị té. Người cô đâm vào đang đứng chình ình trước mặt cô ăn
vạ.Anh ta mặc áo đen , quần đen, cây đen luôn. Đẩy cái kính đen xuống ,
chằm chằm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống :
_ Cô bé , bẩn áo anh rồi nhé. Ồ, Hàn Tiểu Vy ? Cái tên đẹp thật cũng như người của em vậy. - Hắn nhìn thẻ học sinh của cô.
_ Sao ánh mắt hắn dâm thế nhỉ ? - cô tự hỏi , trong lòng cũng có chút
sợ . Dù gì cô cũng là con gái mà chỗ này còn vắng người nữa chứ - Anh
muốn gì ?
_Muốn em, em mà không đền thì cũng không biết anh làm gì em đâu - Càng ngày , hắn càng tiến gần cô hơn
_ Tên biến thái , cút đi - Cô sợ hãi cùng tức tối , ném cho hắn tờ 20 nghìn rồi chạy mất dạng.
End Flashback.
_Cút đi ,đồ biến thái. Kiếp trước ta mắc nợ mi hay sao mà ám hoài thế ?
_Anh thích em , làm người yêu anh nhé.- Hắn chậm rãi nói từng câu từng chữ .
Cả trường ồ lên và lại là một dàn đồng ca'' Đồng ý đi''
_ Quen biết chi mà thích với chả không thích. Cút đi tôi có chồng rồi nhé.
_ Trẻ vậy mà đã có chồng rồi sao? Xạo hoài.
_ Chồng cậu là thằng nào ?- Uyên phì cười
_ Ờ thì nói đại thôi. - Ông trời ơi, ông thật có mắt để cho anh Khánh
Nam xuất hiện lúc này . Cô chạy ra níu tay áo anh, nói thầm '' Giúp tôi
đi ,tôi sẽ làm tất cả những gì anh sai bảo ''. Cái dáng người cô thấp
nên khi nói thầm thì cô phải kiễng chân lên và anh phải hơi cúi đầu
xuống . Công nhận nhìn giống một cặp đôi thật nha. Anh trả lời ''không
'' , cô tiếp tục níu kéo. Giơ nắm đấm lên dọa. Tưởng anh sợ sao? Cô khờ
thật mà nhưng anh vẫn giúp cô để cho qua câu chuyện quái đản này .
_ Đây là chồng tôi. - Cô nói to ,rõ ràng , mạch lạc, bàn tay vẫn nằm gọn trong tay anh.
Cả trường lại '' Ồ'' lên lần nữa. Lần này có những ánh mắt ghen tị nhìn cô . cũng có cả những cặp mắt ngưỡng mộ.
_ Anh là ai ? Tại sao lại làm phiền '' Vy của tôi ''- Anh lên tiếng , đánh ánh mắt về phía tên kia.
_ Là Duy. Anh cứ đợi đi. Nhất định tôi sẽ cướp con nhỏ kia về tay tôi. Còn nữa, tôi nhất định không tin hai người đang yêu nhau- À, thì ra tên đó tên là Duy. Tên đẹp người đẹp mà tâm hồn chẳng đẹp tí nào.
Kết thúc cuộc ''đàm phán ''. Nhưng bình luận thì vẫn còn không ngớt.
Mọi người đổ ập vào cô như người nổi tiếng , hỏi hết cái này đến cái
nọ, Phương Uyên đứng cạnh đấy chỉ biết chửi thầm '' Tại sao lại đi cùng
con nhỏ này cho mệt cả thân chen chúc thế này ??''
Sau một hồi bị bao vây , Một cái bóng đèn nghìn oát trong đầu cô tự
nhiên sáng rực lên . Cô nằm phịch xuống , giả vờ ngất. Mọi người lúc ấy
mới hoảng hốt chạy đi tìm giáo viên , đám đông thưa dần , cô ngồi bật
dậy bước đi ra khỏi vòng vây trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng. Còn anh , không cảm xúc.
Phương Uyên lôi cô ra một góc , hỏi tất
tần tật câu chuyện , cô kể hết đến nỗi mà Uyên chỉ đứng ôm bụng cười. '' Có gì đáng cười đâu nhỉ ? '' đúng thật là lắm sự đời.
Hai người trở về lớp, lại thấy Duy đứng trước cửa lớp. Cô nhìn Uyên ,
Uyên nhìn cô suýt nữa cười to ra tiếng. Giằng co mãi cuối cùng cũng
đuổi được anh ta về.
Mấy ngày sau , Anh ta tiếp tục trở lại tìm cô. Mọi chuyện lại bắt đầu ầm ĩ lên từ đây .