Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 49: Nên hy sinh thì phải hy sinh!




Gần hai mươi ngày ngủ cùng giường, Tô Đường đã sớm quen với sự tồn tại của người đàn ông kia, hiện giờ ngủ một mình, đúng là hơi khó ngủ. Nàng lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, trong đầu lại không khỏi tính toán.

Chuyện hôm nay, nếu nói là đuối lý thì không phải ở phía mặt lạnh, tuy nàng cũng bị oan uổng, chuyện đó cũng đều do hiểu lầm, nhưng mà, xuất môn mở tiệm thì đúng là nàng lừa hắn. Lại nói, nhiều ngày nay sống chung với nhau, quả thật mặt lạnh cũng không giống lúc trước, không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo trong ấn tượng của nàng nữa, mà trở nên gần gũi tình cảm hơn, hơn nữa, đối xử với mình thật sự cũng không thể nói là tệ được. Nhớ những lời hắn nói lúc trước, giống như… giống như là hắn thật sự muốn sống cùng mình…

Vậy phải làm thế nào đây?

Đi dỗ hắn à?

Lỡ hắn lờ đi không thèm để ý đến mình thì làm sao bây giờ?

Liệu có kỳ cục lắm không?

Thôi, không nên đi thì hơn.

À… chờ ngày mai rồi tính tiếp vậy.

Tô Đường ở đây trằn trọc, thì ở bên kia Tống Thế An cũng chong đèn cả đêm đọc sách — không có cách nào khác cả, đã quen ôm thân người mềm mại kia ngủ rồi, giờ ngủ một mình quả thực không quen.

Vì thế, hai người ở hai nơi đều tự mất ngủ, đêm dài lâu trôi…

Ngày hôm sau, vừa lên triều về Tống Thế An liền bị lão thái thái gọi tới viện Phúc Thụy.

Hôm qua ồn ào như vậy, lão thái thái cũng đã sớm biết rồi, nhưng không coi là chuyện gì lớn, vì Triển Dịch Chi nói hai người gặp chút chuyện nhỏ trên đường nên cãi cọ thôi. Nếu là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ nhanh chóng không có vấn đề gì nữa, ai ngờ sáng sớm nha hoàn lại tới báo, nói là đêm qua hai người chia phòng ngủ, vậy thì việc này không phải nhỏ nữa rồi.

“Tối hôm qua lại bận việc công nên ngủ ở thư phòng à?” Lão thái thái nhấp ngụm trà thơm, chậm rãi hỏi.

Tống Thế An rũ mắt đáp: “Vâng.”

“Vậy đêm nay còn bận không?”

“Còn ạ.”

Lão thái thái dù sao cũng một tay nuôi hắn lớn lên, nhìn bộ dạng này của hắn liền biết ngay chuyện thật sự không nhỏ, nếu không, hắn cũng sẽ không chỉ ậm ừ không nói gì. Đây là biểu hiện hắn không muốn nói dối nhưng cũng không muốn nói thẳng ra. Mà nếu đã không muốn nói thẳng, đương nhiên còn có ẩn tình khác.

Lão thái thái uống trà thầm cân nhắc xem đã xảy chuyện gì. Nhưng chuyện của ba người bọn họ thật sự cũng rất khác thường, vô lý, dù bà có dày dạn kinh nghiệm nhìn thấu sự đời, thì cũng không đoán ra được là chuyện gì.

Có điều, cháu của bà, bà hiểu, từ nhỏ đã không vô duyên vô cớ mà nổi giận rồi. Hôm qua hắn phát hỏa lớn như vậy, có lẽ cháu dâu đã phạm sai lầm lớn gì đó khiến hắn khó có thể chịu đựng được. Nghĩ vậy, bà liền tính nói bóng nói gió xa gần xem sao.

Lão thái thái đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: “Thế An, phụ nữ có chuẩn mực của phụ nữ, nên cháu dâu phạm sai lầm gì mà cháu không chấp nhận được, thì cứ nghiêm túc chấn chỉnh một phen. Lúc trước nàng xuất đầu lộ diện quen rồi, cũng khó tránh khỏi không hiểu những quy củ mà thế gia vọng tộc nên có.”

Tống Thế An nghe vậy, hai mắt hơi nâng lên, nhìn thẳng sắc mặt lão thái thái, muốn nhìn ra gì đó, nhưng lão thái thái nói xong lại nhắm mắt dưỡng thần, không nhận ra nửa phần thật giả vui buồn nào cả.

Chẳng lẽ bà nội đã biết rồi sao? Chắc là không đâu, hôm qua Dịch Chi tới đây, hắn ta muốn nhanh chóng giải thích chuyện này còn không kịp, chắc chắn sẽ không nói linh tinh trước mặt bà nội. Như vậy bà nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ bà cũng bất mãn với Tô Đường? Hay là… hay chỉ là… thử thôi?!

Tống Thế An mím môi nghĩ trước nghĩ sau, một lúc lâu mới trả lời: “Cháu hiểu ạ. Thực ra nàng cũng không phạm lỗi gì lớn, chỉ là vì cháu thấy nàng ra ngoài quá thường xuyên không để ý tới việc nhà, nên mới khẽ khiển trách nàng thôi ạ.” Nói xong hắn lại thấy buồn bực, đã vậy rồi mà hắn còn muốn gỡ tội cho nàng nữa.

Lão thái thái ngồi một lúc lâu không đáp, suy nghĩ độ thật giả trong lời nói của hắn, sau đó mới nói: “Đúng là nàng ra ngoài quá thường xuyên, nhưng nói nàng không bận tâm tới việc nhà thì là oan cho nàng. Nàng gả tới đây cũng được một thời gian, ta xem nàng xử lý mọi việc rất tốt, tiền bạc trong nhà cũng dần nhiều hơn, ta thấy nàng coi như quản lý có phương pháp.”

Thấy lão thái thái khen nàng, Tống Thế An hơi buông lỏng hơn, nhưng cũng không dám bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ nói: “Vậy thì tốt rồi, nhưng ra ngoài du ngoạn nhiều quá cháu cũng không thể quá dung túng được, tính cách nàng vốn ngang bướng, khó trách việc làm mất thể thống!”

Lão thái thái nghe hắn nói vậy liền mở mắt, tia sắc bén thoáng lướt qua nhưng rất nhanh lại biến mất: “Thế An, bà hỏi cháu, vợ cháu so với Uyển Uyên kia thì thế nào?”

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, cơ thể Tống Thế An chấn động: “Bà nội…”

Lão thái thái khẽ cười nói: “Cháu nói vợ cháu tính cách ngang bướng, vậy Uyển Uyển kia thì thế nào? Cháu nói vợ cháu khó tránh khỏi mất thể thống, vậy còn nàng ta phải miêu tả thế nào?”

Nhớ lại sự kiêu ngạo đến tận trời của Uyển Uyển năm đó, Tống Thế An á khẩu không trả lời được.

“Thế An à, bà nội biết trong lòng cháu vẫn nhớ thương Uyển Uyển mãi không quên, nhưng cháu phải biết rằng, nàng ta đã là vợ người, hơn nữa cũng đã qua đời lâu rồi! Tuy nói rằng người sống mãi mãi không tranh được với người chết, nhưng bà nội không muốn nhìn thấy cháu vì một người phụ nữ như vậy mà thờ ơ với vợ mình!” Không biết lão thái thái nhớ tới chuyện gì, càng về sau giọng nói càng buồn hơn: “Thế An, lúc trước cháu dung túng được một Uyển Uyển như vậy, giờ lại không thể khoan dung cho một Tô Đường như thế sao? Làm thế, là bất công với nàng!”

Nghe bà nói vậy, tim Tống Thế An như nghẽn lại. Hắn không ngờ bà nội lại ra mặt vì Tô Đường như thế, càng không ngờ bà lại so sánh hai người với nhau, thậm chí còn nói ra cả câu “người sống không tranh được với người chết” — năm đó, ông nội cũng vì trong lòng đã có một người đã qua đời, nên mới thờ ơ lạnh nhạt với bà nội lúc đó vừa gả vào nhà, đến giờ đã là ba mươi năm rồi!

Lão thái thái nhìn sắc mặt hắn, biết hắn cũng nghe thông suốt rồi, lại nói thêm: “Tuy ta đã chuẩn bị trước tinh thần rằng người mẹ mới này sẽ lãnh đạm với Tuyên Tử, nhưng nhìn nàng đối xử với Tuyên Tử như thế là đủ biết nàng là người vợ tốt. Dù nàng có chút khuyết điểm đi chăng nữa, nhưng không có người nào hoàn hảo cả, không thể mong người ta thập toàn thập mỹ được. Hơn nữa, cháu trách nàng suốt ngày đi ra ngoài thì cứ nói nhiều vài câu cũng không sao, việc gì phải lạnh nhạt với nàng. Thành thân còn chưa được tròn tháng, cháu để hạ nhân đánh giá nàng thế nào, cháu lại không có thiếp thất bên cạnh nữa. Nàng là người rất hiểu chuyện, lần trước ta chỉ để Cẩm Tú nói một chút thôi, trong lòng nàng cũng đã hiểu rõ mười mươi rồi.”

“Cháu biết rồi ạ.” Tống Thế An thấy lão thái thái đã nói đến mức này, liền gật đầu. Chợt như nghĩ tới điều gì đó, hắn lại mấp máy mồm giải thích: “Thật ra, bà nội hiểu lầm rồi ạ. Thật ra cháu đã không còn nhớ thương gì Uyển Uyển nữa, lòng của nàng ấy không thuộc về cháu, chẳng qua lúc trước cháu còn trẻ chưa nhận thức được, lúc trước luôn nhớ đến cũng là do tình nghĩa nhiều năm ở bên nhau thôi. Đối với sư tỷ, cháu đã nhầm ân tình thành tình yêu ạ.”

Những điều này đã xuất hiện trong đầu hắn từ rất lâu trước kia rồi, chỉ là nó luôn hỗn loạn khiến hắn không nhìn nhận được. Qua mấy năm bình yên lặng lẽ nghĩ lại, mới biết thì ra tất cả đều không hơn gì điều này, nhưng vì vật cũ không còn, người cũ đã mất, nghĩ nhiều cũng vô ích nên mới để mặc nó tự nổi tự chìm. Cho đến mãi vừa rồi nghe bà nội nói, hắn mới chợt thấy rõ ràng hơn, lại nghĩ có những điều cần nói cũng nên nói ra, tránh cho việc mình không thể hiện, người khác lại hiểu lầm.

Thấy hắn trải lòng như vậy, lão thái thái cũng vui mừng gật đầu: “Cháu hiểu là tốt rồi. Sống với nhau thật hạnh phúc, rồi nhanh chóng mà sinh cho bà nội một tên nhóc mũm mĩm xinh xắn đi! Giờ bà cố còn bế được, chứ lâu thêm nữa chỉ sợ muốn bế còn không bế được.”

Thấy thiếu gia đi ra ngoài, Cẩm Tú cười nói: “Lão phu nhân, ngài đúng là dốc hết cả gan ruột vì thiếu gia.”

Lão thái thái thở dài nói: “Ừ, ta chỉ có một đứa cháu nội đó thôi, không quan tâm nó thì quan tâm ai bây giờ! Đúng rồi, lát nữa mang tấm vải đẹp nhất mà hôm trước bà chị dâu ta đưa sang đây ra, đem tặng cho cháu dâu đi, nói với con bé, bà già này rất thích điểm tâm con bé làm, nên ngươi muốn sang để học con bé.”

Cẩm Tú nghe vậy liền cười to: “Ôi lão thái thái, ngài muốn nói chuyện với thiếu phu nhân thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải lần nào cũng lôi ta ra để ngụy trang chứ. Ôi chao, còn liên tục tặng đồ tốt sang đó, ta nhìn còn thấy tiếc.”

“Dù sao cũng đều là của người khác tặng, đâu có tốn bạc của ta, có gì mà tiếc chứ. Chờ khi nào con bé có thai, ta sẽ tặng bảo bối quý báu này của ta cho con bé… Năm đó bà già này tích cóp không ít thứ tốt đâu.



Tô Đường nghe Cẩm Tú nói, đương nhiên hiểu ngay ý lão thái thái, cho nên chỉnh trang đơn giản một chút rồi đi tới viện Phúc Thụy, trong tay còn cầm theo một đôi giầy vừa làm xong — cái này là do mấy hôm trước nhàn rỗi nên nàng làm ra. Còn vì sao hiện giờ nàng lấy ra à, ừm, Tô Đường là một người luôn có dự tính, nàng cũng không nghĩ lão thái thái muốn gọi nàng sang chỉ vì muốn bảo nàng dạy Cẩm Tú cô cô làm điểm tâm.

Khi lão thái thái nhìn thấy đôi giày thêu màu xanh đen có hình hạc tiên kia có vẻ rất thích thú, đi vào chân cũng rất hợp rất vừa, vì thế ánh mắt nhìn Tô Đường lại càng dịu dàng hơn — bà không thiếu giày, chỉ thiếu lòng hiếu thảo thôi.

“Lần trước thấy hai cha con nó mặc xiêm y mới, nhìn rất trang nhã đẹp đẽ, nghe nói cũng là cháu làm?” Lão thái thái cười nói.

Tô Đường cúi đầu, dáng vẻ nhu thuận: “Cháu vẫn định làm tặng bà nội một bộ, nhưng lại không tìm được vải phù hợp. Vừa rồi nhìn tấm vải Cẩm Tú cô cô đưa tới, cháu thấy rất hợp ạ.”

“Không cần không cần, bà nội rất nhiều y phục, cháu rảnh thì làm cho mình đi, nhưng cũng đừng để mệt nhọc.”

Nói bâng quơ vài câu, lão thái thái chậm rãi vào chủ đề chính: “Hai vợ chồng cháu cãi cọ sao?”

Đến rồi đến rồi! Tô Đường ngồi thẳng người nhưng cũng không lên tiếng.

“Vợ chồng trẻ có mâu thuẫn là chuyện bình thường, cháu cũng đừng quá nặng lòng. Thế An cũng nói với ta, chuyện không có gì lớn.”

Hả? Không có gì lớn à? Không thể nào, rốt cuộc mặt lạnh đã nói gì?

“Bà cũng đã nói nó rồi. Nó ấy mà, ngoài mặt lạnh lùng vậy thôi, nhưng thật ra trong lòng rất ấm áp, y như tính cách của cha nó, đều là những người thích mềm mại không thích cứng rắn. Cháu ấy, nói thêm vài câu ngọt ngào, nó sẽ hết tức ngay thôi.” Tuy rằng vừa rồi hắn đã thông suốt, nhưng với cá tính của hắn, chưa chắc đã tự quay về ngay, vì sự bình yên của gia đình, vì muốn sớm được bế chắt nội, bà cũng phải chỉ điểm nàng một chút, phụ nữ mà, được sủng ái rất quan trọng!!!

Lão thái thái quan tâm hết lòng, Tô Đường lại không nghĩ quá nhiều, đầu óc chỉ đặt ở câu “nói mấy lời ngọt ngào” kia. Tối hôm qua nàng suy nghĩ cả đêm cũng không thể nào không biết xấu hổ đi dỗ dành hắn được, giờ nghe lão thái thái nói vậy, trong lòng lại hơi lay động. Hơn nữa, xem ra mặt lạnh cũng không nói với bà nội chuyện vớ vẩn kia của mình, chứng tỏ… hắn cũng không muốn làm to mọi chuyện lên nhỉ?

Tô Đường mím môi nghĩ đi nghĩ lại, khi cảm nhận được mùi hoa nhàn nhạt từ vết son vừa bôi lên môi, trong đầu cũng có chủ ý — nếu đêm nay mặt lạnh về phòng ngủ, nàng sẽ dỗ dành hắn!

Nếu hắn không về ngủ, vậy thì… buổi tối khi hắn về đây ăn cơm cùng nàng, nàng cũng sẽ hy sinh bước tới dỗ hắn! — Hừ, trưa nay hắn đã không về ăn cơm rồi!

Vì thế, đến lúc dùng bữa chiều, Tô Đường đã sớm ngồi xuống bàn chờ. Nhưng chờ đồ ăn bê lên hết, Tuyên Tử đói thắt cả bụng, mặt lạnh cũng chưa xuất hiện.

Tô Đường bĩu môi thầm nghĩ, đã vậy chàng cũng đừng trách ta!

Hừ! Dùng bữa đi!

Mà khi nàng đang hung dữ chọc chọc một mâm đồ ăn lạnh ngắt, một mâm mặt lạnh thực sự lại đi tới.

Tô Đường không khỏi há hốc mồm.

Thế nên… đêm nay nàng thực sự phải hy sinh sao?

***