Tâm tình khoái trá trở lại Tề phủ, trở về phòng không thấy bóng dáng Tề Nghiên, nàng đổi lại một thân nữ trang, lập tức đi đến những nơi trong phủ hắn thích lưu lại nhất, chưa lâu, quả nhiên xa xa liền nhìn thấy hắn ngồi xổm một khối trước tảng đá lớn thì thào tự nói, mà cách đó không xa một nha hoàn diện mạo cũng xem như xinh đẹp đang chậm rãi đi tới.
Đang muốn lên tiếng gọi người, chợt thấy Tề Nghiên một thân toàn mồ hôi đứng lên, vội vàng sải bước, nhưng khi nhìn thấy nha hoàn kia lại đột nhiên dậm chân, gãi gãi đầu tựa hồ như lo lắng cái gì, thấy nha hoàn sắp đi xa, mới cuống quít gọi người ──
“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, ngươi đợi chút......” Chỉ sải nhanh vài bước chân đã duổi kịp người.
“Thiếu gia, ngài có chuyện gì sao?” Nha hoàn Tiểu Thanh xoay người nhìn hắn, trên mặt ẩn ẩn có không kiên nhẫn.
Thấy thế, Mộ Dung Tinh nghĩ đến bên trong phủ không hề thiếu nô bộc lén đối với Tề Nghiên sẽ có ý khinh mạn, lập tức không vội ra mặt, ngược lại nấp sau cây, âm thầm yên lặng xem sự tình sẽ diễn biến như thế nào.
“Tiểu Thanh, ngươi có thể hay không pha một bình Thiết Quan Âm tới đây?” Tề Nghiên cười ngây ngô thỉnh cầu. Vốn hắn là chuẩn bị chính mình đi pha tới rồi! Nhưng vừa mới cùng tảng đá công công tán gẫu vui vẻ, luyến tiếc không nỡ rời đi!
Thân là nha hoàn, vốn nên không nên hai lời mà vâng theo lời chủ tử, ngoan ngoãn đi pha trà, Tiểu Thanh cẩn thận nhìn xung quanh, xác định bốn bề vắng lặng mới nhíu mày hỏi lại: “Là thiếu gia ngài muốn uống?”
“Không phải.” Lắc đầu, Tề Nghiên thành thật nói: “Là tảng đá công công đã lâu không ngửi được mùi trà thơm, muốn ta pha một bình cho hắn ngửi.”
Tiểu Thanh vừa nghe, khẳng định hắn khờ ngốc, thầm nghĩ thảnh thơi nhàn hạ đi, không muốn hầu hạ hắn, lập tức lập tức hiện ra sự mất hứng của chính mình. “Thiếu gia, trên đời căn bản không có tảng đá công công này, nô tỳ rất bận, ngài không có việc gì thì đừng tìm phiền toái cho hạ nhân chúng ta.”
Vừa thấy nàng hung dữ, Tề Nghiên nếu không dám yêu cầu, a nhất quán ngu đần tươi cười, “Ngươi đã có việc, ta đây chính mình tự đi pha là được.” Hoàn toàn không biết tức giận là gì.
Tốt nhất là như thế! Nghĩ đến chính mình vừa thoái thác một chuyện phiền, Tiểu Thanh đắc ý nở nụ cười, lên kế hoạch muốn tìm một nơi nhàn hạ đi, ai ngờ mới xoay người, hoảng sợ khi thấy Mộ Dung Tinh từ sau cây chậm rãi đi ra.
“Thiếu, thiếu phu nhân!” Cô, cô tại sao lại ở chỗ đó? Tiểu Thanh sắc mặt tái đi, trong lòng hiểu rõ thiếu gia ngốc có thể khi dễ, nhưng thiếu phu nhân lại không hề ngốc chút nào!
“A Tinh, ngươi đã trở lại!” Liếc thấy nàng xuất hiện, Tề Nghiên không nghĩ gì nhiều, chính là vẻ mặt vui vẻ nhào lên ôm lấy nàng.
“Ân.” Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, Mộ Dung Tinh ánh mắt dừng ở trên mặt Tiểu Thanh, cười đến thực thanh nhã. “Tiểu Thanh, có thể phiền toái ngươi pha một bình Thiết Quan Âm tới đây không?”
“Vâng...... Vâng......” Thiếu phu nhân nhìn thấy! Cô ta nhìn thấy! Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tiểu Thanh sắc mặt trắng bệch. “Nô tỳ...... Nô tỳ lập tức đi pha......” Xoay người lập tức chạy đi.
“Chậm đã!” Thản nhiên gọi người lại, vừa lòng khi thấy bóng dáng kia cứng đờ lại, Mộ Dung Tinh cười, tiếng nói hảo mềm nhẹ. “Sau khi đem trà đến, triệu tập tất cả hạ nhân đến đại sảnh chờ ta, hiểu chưa?”
“Nô...... Nô tỳ hiểu được.” Dứt lời, cước bộ không ổn định, lảo đảo rời đi.
Mắt thấy nha hoàn rời đi, Tề Nghiên hơi giật mình đặt câu hỏi: “Nàng không phải rất bận sao?” Như thế nào hiện tại lại có thể pha trà đến đây?
“Ngốc tử!” Cười mắng, thật sự đối hắn không có biện pháp.