Ngoại trừ bức thư riêng tự tay Liễu Hậu viết gửi cho Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt, còn có thiếp mời do đích thân ông viết, mời toàn thể Ôn gia đến kinh thành tham gia hôn lễ của Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân. Một mình ông kiêm chức tộc trưởng của cả hai gia tộc nhỏ, dứt khoát tự mình quyết định hôn kỳ vào đầu tháng 10. Về phần quá trình chi tiết diễn ra hôn lễ, đợi đến khi Tiết Hàn Vân trở về kinh thành, thì lại bàn bạc bổ sung thêm là được.
Tam phòng Ôn gia nhận được thiếp mời, Ôn lão gia tử không tỏ vẻ gì, Ôn lão phu nhân thì đi kiểm kê đồ cưới của bà, chuẩn bị thêm trang gì đó thay Liễu Minh Nguyệt, nhất thời ở trong lòng không khỏi cảm thán, con rể đem hiền tế tương lai Tiết Hàn Vân này đưa tới Giang Bắc, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Tuy Ôn lão gia tử chưa từng tỏ vẻ gì, chỉ đem Tiết Hàn Vân gọi tới, đưa cho hắn mấy cuốn tranh chữ, “Các cháu sắp thành thân, ông ngoại không có lễ vật gì quý giá, chỉ có mấy cuốn tranh chữ này, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, có thể xem như lễ vật bình thường.”
Tiết Hàn Vân cảm kích không thôi, trở về mở ra nhìn, rõ ràng là bút tích thật của danh nhân nổi tiếng tiền triều, là vật quý mà bây giờ rất khó tìm được, trong lòng mừng rỡ không thôi: Ôn lão gia tử làm thế là đã thừa nhận hắn là cháu rể rồi.
Ở Ôn gia không chỉ có Đại phòng nhận được thiệp báo hỉ của Tam phòng, mà còn có chi chính của Nhị phòng cũng nhận được thiếp mời này, còn lại những chi khác thì không có được vinh hạnh được Liễu tướng đặc biệt mời như vậy.
Nữ nhi của Tiểu Ôn thị Tam phòng thành thân, mời các vị thúc bá trưởng bối cùng với các đường huynh đệ tới tham gia, vốn dĩ là việc bình thường. Chẳng qua nay Tiểu Ôn thị đã rời bỏ nhân gian, thiếp mời lại là do Liễu tướng tự tay viết, việc này lập tức trở nên cực kỳ không bình thường, chi chính của Đại phòng và Nhị phòng đều rất coi trọng việc này.
Tin tức truyền ra, các nữ nhân trưởng bối cũng rất lo lắng chuẩn bị lễ vật thêm trang cho Liễu Minh Nguyệt, không thể đến kinh thành, liền nghĩ chỉ sợ vài ngày nữa Liễu Minh Nguyệt sẽ phải hồi kinh chuẩn bị hôn sự, cho nên dứt khoát nhân lúc nàng còn chưa đi, sớm ngày đưa lễ vật thêm trang tới cho nàng.
Đại đa số con cháu hậu bối của Ôn gia, muốn bước lên con đường quan viên, tương lai vào kinh đi thi, đều hy vọng có thể dựa vào cây đại thụ Liễu tướng này.
Hà Tú Liên nghe được tin ấy, đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau đó lại giống như trút được gánh nặng, đương nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiểu Phân cho rằng nàng ta bị tin tức này đả kích nghiêm trọng, vội vàng khuyên giải an ủi: “Cô nương đừng nóng giận, cũng đừng thương tâm, không có dạng nam tử tốt này thì thôi, sau này thể nào cô nương cũng có thể tìm được một mối nhân duyên tốt khác.” Nàng ta là nha hoàn thiếp thân của Hà Tú Liên, đương nhiên hiểu rõ tình trạng của nhà mẹ đẻ của Hà Tú Liên. Nếu như Hà Tú Liên gả vào gia đình không tốt, hiển nhiên nàng ta cũng đừng mong có cuộc sống yên lành, bởi vậy nàng ta vô cùng hy vọng Hà Tú Liên có thể gả vào một nhà tốt.
Ai ngờ Hà Tú Liên không giận cũng chẳng cười, chỉ nói: “Ngươi không hiểu, đây cũng là một tin tức tốt.”
Tiểu Phân khó hiểu: “Công tử Tiết gia và Liễu cô nương thành thân, sao lại là tin tức tốt?” Thầm nghĩ không phải cô nương nhà mình thương tâm đến hồ đồ rồi đó chứ? Sống ở Ôn gia nhiều năm như thế, thật vất vả mới gặp được một hôn phu có thể trông cậy vào, nhưng nay người nọ lại sắp thành thân.
Vốn dĩ nàng ta còn muốn, trong số nhưng hậu bối của Ôn gia, Môn thị không câu nệ người nào, cho phép cô nương nhà nàng ta được qua lại thân cận, các nàng mới có thể được xem như đứng vững gót chân ở Ôn gia. Nhưng sống ở Ôn gia nhiều năm như vậy, trong lòng cũng biết Ôn gia và Hà Tú Liên không môn đăng hộ đối, vốn dĩ hy vọng Môn thị có thể thương xót tình máu mủ ruột rà mà mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nay xem ra, hy vọng cô nương nhà mình có thể trở thành thiếu phu nhân Ôn gia tuyệt đối không thành rồi.
Nhưng nếu làm thiếp cho các vị thiếu gia Ôn gia, thì quả thực không cam lòng.
Hà Tú Liên cười nhẹ: “Tiểu Phân ngươi hồ đồ rồi sao? Công tử Tiết gia là hậu nhân của trung lương, lại là dưỡng tử của Liễu tướng, nghe nói đã có chức quan, trong kinh có bao nhiêu tiểu thư khuê các ao ước được gả cho chàng, chẳng lẽ không thể cưới một cô nương nhà nghèo như ta sao? Ban đầu ta hỏi thăm Liễu cô nương về chàng, đó là vì ta nghĩ, nếu có thể hầu hạ bên cạnh chàng, tương lai sinh được nhi tử nữ nhi, chung thân cũng có chỗ dựa, chẳng phải còn hơn gấp trăm ngàn lần so với việc bị cô cô đuổi về nhà, gả cho một nghệ nhân thủ công, làm phụ nhân nhà nghèo, vì kế sinh nhai mà làm lụng vất vả, vài năm sau nhan sắc nhanh chóng phai tàn ư?”
Lúc này Tiểu Phân mới biết suy nghĩ trong lòng Hà Tú Liên, cẩn thận nghĩ kỹ lại, thấy cũng đúng, làm thiếp nhà giàu có, không làm phụ nhân nhà nghèo. Làm chủ tử cẩm y ngọc thực, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với gả cho mãng phu làm lụng vất vả. Huống hồ Tiết Hàn Vân không thể so với nhóm thiếu gia của Ôn gia, học hành thi khoa cử, tiền đồ tương lai ra sao vẫn rất khó nói. Sau lưng Tiết Hàn Vân còn có một tòa núi to để dựa vào, xuất thân lại vô cùng tốt, có thể nói là tiền đồ vô lượng…
“Nhưng mà… Liễu cô nương…”
Tiểu Phân chỉ cảm thấy việc này khó càng thêm khó.
Hà Tú Liên lại cười nói: “Trước kia ta đã nghĩ, hảo hảo tạo mối giao tình với Liễu cô nương, nếu nàng ta là người mềm lòng, thân phận ta lại là kẻ ăn nhờ ở đậu, tương lai nếu ta ướm lời, lúc nàng ta hồi kinh có thể nói với cô cô một tiếng, mang ta đi cùng, có thể chấp nhận cho ta hầu hạ Tiết công tử, đó là vạn phúc. Hỏi thăm việc Tiết công tử có hôn phối hay chưa, đó là vì muốn hiểu rõ tính tình của vị chủ mẫu tương lai sau này, vạn nhất là thiên kim cao ngạo nhà ai, cũng tiện có sự chuẩn bị. Ai biết quanh đi quẩn lại vẫn là Liễu cô nương, chuyện này đúng là vạn hạnh.”
Tiểu Phân khó hiểu: “Sao lại là vạn hạnh? Chẳng lẽ Liễu cô nương rất dễ ở chung sao?”
Hà Tú Liên nói: “Mặc dù không dễ ở chung cho lắm, nhưng cũng không khó để chung đụng. Nghe nói hậu viện của Tướng gia đại nhân rất thanh tĩnh, Liễu cô nương làm sao biết cách sửa trị những thủ đoạn của thiếp thất nơi hậu viện? Ta chỉ muốn sống quy củ, nếu nói ác độc, ta thấy nàng ta cũng không ác độc, có thể độc ác đến nỗi đánh giết thiếp thất ư? Có nam nhân nào mà chẳng tam thê tứ thiếp, so với việc tương lai nàng ta phải thay Tiết công tử nạp người bên ngoài vào, không bằng tự ta đi cầu xin nàng ta, nàng ta biết thân thế nhà mẹ đẻ ta thấp kém, hoàn toàn không thể so với nàng ta, nếu mềm lòng thương tiếc ta ăn nhờ ở đậu, có thể sẽ suy nghĩ lại…”
Chủ tớ hai người ở trong phòng hảo hảo đánh bàn tính, tới hơn nửa đêm, bởi vậy làm cho Liễu Minh Nguyệt một ít túi lưới và một ít tặng lễ châm tuyến, bận việc không thôi.
Bọn tỷ muội Ôn Dục Châu nghe được tin tức này, đều ở trong phòng cười đùa với các vị trưởng bối: “Nguyệt nha đầu cũng quá kín miệng đi, cùng vị hôn phu đến nhà ông ngoại mà cũng không hé răng tiết lộ nửa lời, chẳng lẽ sợ bọn tỷ muội chúng ta giễu cợt, cho nên mới giữ kín như vậy sao?”
Bởi vậy hẹn nhau cùng đến Tam phòng tìm Liễu Minh Nguyệt.
Mấy ngày gần đây Ôn Nhị lão gia tử thường xuyên đến Tam phòng tìm Ôn Tam lão gia tử gây sự, hai huynh đệ đấu mồm miệng với nhau một trận, vạch trần vết sẹo lẫn nhau, vừa tàn nhẫn chỉ trích chỗ không đúng của đối phương, vừa cùng nhau rót rượu đối ẩm, mùi thuốc súng phai nhạt hơn không ít. Nghe tin cháu gái chi chính của Đại phòng gồm Ôn Dục Châu, Ôn Dục Kỳ, Ôn Dục Trân đến Tam phòng tìm Liễu Minh Nguyệt, lập tức gào thét ra lệnh cho tùy tùng thiếp thân: “Nguyệt nha đầu sắp hồi kinh, còn không mau đi xách Vân nha đầu, Hà nha đầu lại đây, tặng cho con bé một chút lễ vật chia tay?”
Cháu gái của Nhị phòng chỉ có hai người, là Ôn Dục Vân và Ôn Dục Hà, mặc dù lúc ở Đại phòng có gặp Liễu Minh Nguyệt vài lần, nhưng Nhị phòng và Tam phòng nhiều năm chưa từng đặt chân tới cửa nhà đối phương, mấy ngày nay mặc dù Ôn Nhị lão gia tử thường xuyên ra ra vào vào, nhưng những người còn lại vẫn theo lệ thường không bao giờ đặt chân đến Tam phòng nửa bước.
Tên tùy tùng nhận lệnh đem lời của Ôn Nhị lão gia tử truyền về Nhị phòng, gã chỉ là hạ nhân, đương nhiên không dám nói thẳng là “Xách lại đây”, chỉ nói lão gia tử mời hai vị cô nương trong nhà đến bầu bạn với Liễu cô nương, sắp tới Liễu cô nương phải hồi kinh chuẩn bị thành thân.
Nhóm tức phụ, nãi nãi Nhị phòng nghe được lời ấy, cân nhắc suy nghĩ hàm ý của Nhị lão gia tử, đây là cho phép Nhị phòng và Tam phòng qua lại ư?
Lập tức mừng rỡ, vội vàng vàng vàng chuẩn bị dẫn Ôn Dục Vân và Ôn Dục Hà đi tới Tam phòng bái phỏng trước.
Tam phòng có một vị con rể là Tướng gia, mấy năm nay, không ít lần Nhị phòng phải đỏ mắt, rõ ràng là họ hàng thân thích thân thiết như vậy, vậy mà cố tình lại không thể dính vào hưởng vinh quang, nay có cơ hội thế này, sao lại không vui cho được?
Nhóm tức phụ, nãi nãi Nhị phòng đến, chẳng qua Liễu Minh Nguyệt chỉ tiến lên hành lễ gặp mặt, tất cả đều đã có Lâm thị, Nhan thị lo việc chiêu đãi tiếp đón, hôm nay trong phòng nàng đặc biệt rất náo nhiệt, một đám biểu tỷ muội lúc này đều tụ tập ở đây, tặng cho nàng một ít lễ vật chia tay. Ôn Dục Châu tặng cho nàng một đôi vòng tay phỉ thúy, mặc dù màu sắc trông khá bình thường, nhưng là vật mà nàng ta đeo từ nhỏ, có thể xem như vật kỷ niệm. Ôn Dục Kỳ, Ôn Dục Trân đều tự tay may hà bao, người trước trong hà bao chứa một đôi hoa tai mặt trăng, người sau chứa một cặp hoa cài đầu hình hoa mai, thủ công hết sức tinh xảo, Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy vô cùng yêu thích.
Nhị phòng Ôn Dục Hà và Ôn Dục Vân cũng có lễ vật đưa tiễn, ngay cả người lúc nào cũng im lặng, nội liễm như Ôn Dục Quỳnh cũng đưa tặng đồ vật.
Liễu Minh Nguyệt thấy vậy, lập tức lấy số son phấn trang sức mà hai ngày trước nàng đã dặn dò Tiết Hàn Vân, Tư Mã Du đi dạo phố mua về, chia ra một phần, tặng cho bọn biểu tỷ muội, bày tỏ lòng biết ơn.
Mọi người từ chối khéo, chẳng qua vẫn nhận lấy, lại nói: “Vốn dĩ bọn ta đến để đưa tặng lễ, ai ngờ lại buôn bán lời được nhiều thế này.”
Lúc Liễu Minh Nguyệt mua mấy thứ này, cũng đã nghĩ đến một ngày nàng sẽ rời khỏi Giang Bắc, cùng nhóm biểu tỷ muội tụ tập lần cuối, lúc sắp chia tay đem tặng cũng không tồi, hôm nay đây y như vậy lấy ra chia cho mỗi người một phần. Trước kia mỗi khi Ôn Dục Châu đi ra ngoài, Hà Tú Liên cũng sẽ tháp tùng, hôm nay lại không thấy nàng ta, Liễu Minh Nguyệt cho rằng ngày đó nàng và Hà Tú Liên đùa cợt về việc hôn nhân của Tiết Hàn Vân, có lẽ Hà Tú Liên luôn để ở trong lòng, nghe tin nàng và Liễu Hàn Vân sắp thành thân, chắc là Hà Tú Liên có vài phần xấu hổ, không chịu đến nữa, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng không cho là đúng.
Nàng đã quen tùy hứng, khoảng thời gian này chung đụng với Hà Tú Liên, thấy nàng ta thường kín đáo tự thương hại mình một cách tự kỷ, đối với Môn cữu mẫu không hề có lòng cảm kích biết ơn, nói gần nói xa đều cho rằng tự mình làm chủ là đúng lý hợp tình, nàng thực lòng không thích cách làm người của Hà Tú Liên, lại thấy nàng ta có ý đối với Tiết Hàn Vân, nhưng mà tính tình nàng vốn dĩ điêu ngoa bá đạo, mặc dù làm trò ở trước mặt Tiết Hàn Vân, nói tốt cho nàng ta, vốn dĩ chỉ muốn thử thăm dò xem ý của Tiết Hàn Vân thế nào mà thôi, chẳng qua trong lòng khó tránh khỏi khinh bỉ hành vi của nàng ta ―― ngay cả nam nhân của nàng mà cũng dám mơ tưởng!
Bây giờ nàng đã được Tiết Hàn Vân đáp ứng, cả đời nhất thế một đôi người, lại càng không sợ nữ tử khác bò lên quấn lấy, bởi vậy đối với Hà Tú Liên hoàn toàn không có một chút lo lắng nào.
Hà Tú Liên không thể so với La Thụy Đình, tính tình của La Thụy Đình ngay thẳng bộc trực, quang minh chính đại khinh thường thủ đoạn bỉ ổi, nói năng hành xử cho người khác cảm giác có pha vài phần khí phái của bậc đại trượng phu. Đối với vị sư tỷ này Liễu Minh Nguyệt rất là kính trọng, bởi vậy từ khi quyết định ở cùng một chỗ với Tiết Hàn Vân, cho đến nay thỉnh thoảng vẫn thấy e ngại cố kỵ tâm tình của La Thụy Đình. Nhưng còn Hà Tú Liên thì xuất thân từ nhà nghèo, lại được nuôi dưỡng ở nhà giàu có, ai mà biết trong lòng nàng ta suy nghĩ toan tính những gì?
Vạn thị dạy nàng rất nhiều thủ đoạn của nữ tử, hơn nữa cần đề phòng nhất chính là loại nữ tử như vậy.
“Hôm nay sao không thấy Hà tỷ tỷ? Trước kia Hà tỷ tỷ lúc nào cũng như hình với bóng cùng Đại tỷ tỷ kia mà.” Ôn Dục Châu là cháu gái đích tôn của Đại phòng, Liễu Minh Nguyệt phải gọi nàng ta bằng một tiếng Đại tỷ tỷ.
Ôn Dục Châu cười nhìn Lưu Ly liếc mắt một cái, “Muội hỏi a đầu này đi, ta kêu a đầu này đi mời rồi, nhưng không mời được người.”
Lưu Ly liên tục xua tay: “Đây không phải lỗi của nô tỳ. Nô tỳ đã phụng lệnh của cô nương đến mời biểu cô nương, ai biết biểu cô nương đang bận rộn làm gì đó cùng Tiểu Phân, biểu cô nương nói không rảnh, ngày khác có rảnh thì sẽ đến tìm Liễu cô nương nói chuyện.”
Ôn Dục Trân tính tình hoạt bát, nghe thế cười đáp: “Chắc là Hà tỷ tỷ không chịu đến tạm biệt Nguyệt nha đầu phải không? Chờ ngày khác có rảnh, Nguyệt nha đầu đã hồi kinh mất rồi.” Ôn Dục Trân không phải do Môn thị sinh ra, mà là nữ nhi của đích thứ tử Đại phòng, không hề có quan hệ họ hàng thân thích gì với Hà Tú Liên, chẳng qua nể mặt Đại bá mẫu Môn thị, kêu Hà Tú Liên bằng một tiếng tỷ tỷ mà thôi.
Liễu Minh Nguyệt nghe tin Hà Tú Liên không chịu đến, thầm nghĩ: nếu nàng ta biết khó mà lui, đó là một chuyện tốt.
Một đám biểu tỷ muội đang vua đùa hết sức náo nhiệt, bỗng có bà tử tiến vào bẩm báo, ở tiền viện có trưởng bối của Liễu gia đến bái phỏng, Ôn lão gia tử kêu Liễu Minh Nguyệt đến tiền viện gặp khách.
Liễu Minh Nguyệt nghe vậy rất kinh ngạc, sao lại có người của Liễu gia tới cửa bái phỏng vậy kìa?
Nàng đã sớm nghe Văn ma ma – thị nữ của Tiểu Ôn thị nói qua, nội tổ phụ của nàng đã sớm cỡi hạc quy tiên, để hai mẹ con Liễu lão phu nhân và Liễu tướng cùng số sản nghiệp to lớn. Lúc đó Liễu Hậu chỉ mới được ba bốn tuổi, cô nhi quả phụ, nhà mẹ đẻ của Liễu lão phu nhân từ lâu đã rời rạc tan tác không có hậu nhân, Liễu gia ở trấn Ngũ Liễu nằm ngoài mười lăm dặm An trấn, trong Ngũ Liễu trấn đại đa số đều là người họ Liễu.
Người của gia tộc Liễu gia khi dễ hai mẹ con Liễu lão phu nhân cô nhi quả phụ, muốn chiếm trọn nhà ở và số sản nghiệp của Liễu lão gia tử, bởi vậy đuổi cô nhi quả phụ Liễu lão phu nhân ra khỏi trấn Ngũ Liễu, nói rằng Liễu lão phu nhân không chịu thủ tiết vì phu quân đã mất, cấu kết qua lại với thương nhân, đồi phong bại tục, dựa theo quy củ của gia tộc Liễu gia phải bị hưu, để hai mẹ con cô nhi quả phụ bọn họ tự tìm đường sống.
Thật ra thì Liễu lão gia tử để lại mấy căn nhà mặt tiền và cửa hiệu, điền sản cực kỳ thu lợi nhuận, khiến người trong tộc Liễu gia đỏ mắt không thôi, bởi vậy mới đưa tới tai họa này.
Liễu lão phu nhân trí tuệ kiên trinh, thấy không thể giữ được sản nghiệp mà vong phu để lại, dứt khoát thu dọn hành trang, mang theo ấu tử[1] rời khỏi trấn Ngũ Liễu, đến An trấn thuê một ngôi nhà nhỏ, tiết kiệm ăn mặc, đưa Liễu Hậu đến học đường đọc sách, về phần Liễu Hậu thiên tư thông minh, khắc khổ ra sức học hành, từ đó về sau thi cữ đỗ đạt, lại gặp được minh sư[2]chỉ điểm, cuối cùng có được thành tựu to lớn như hôm nay, âu cũng là chuyện mà người của gia tộc Liễu gia không ngờ tới.
[1]: con nhỏ, con thơ.
[2]: người thầy giỏi, sáng suốt.
Từ sau khi Liễu Hậu từng bước thăng quan tiến chức, không hề quay lại Liễu gia tế tổ một lần nào, ngay cả mộ phần của Liễu lão gia tử, cũng đã được di dời từ mười mấy năm trước, nằm ở nơi khác, không hề có liên quan gì tới Liễu gia.
Năm đó lúc di dời mộ phần của Liễu lão gia tử, tộc trưởng Liễu gia đã sớm nghe nói Liễu Hậu thi đỗ, đang từng bước thăng chức, có ý thân cận với Liễu Hậu, nghĩ rằng dù thế nào thì Liễu Hậu cũng phải về quê tế tổ, đến lúc đó trả lại sản nghiệp của Liễu lão gia tử cho ông, hạ mình nhận lỗi, chắc là Liễu Hậu cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ năm xưa.
Ngôi nhà mà tộc trưởng Liễu gia đang ở, chính là nhà của Liễu Hậu trước kia, nghe tin Liễu Hậu đã làm quan, lập tức vội vội vàng dọn khỏi tòa nhà này, quét tước sạch sẽ, chờ đợi Liễu Hậu hồi hương.
Ai ngờ từ sau khi Liễu Hậu đỗ đạt chưa từng trở về, cách mấy năm mới trở về, vừa về thì lập tức muốn dời mộ phần, ngay cả cửa Liễu gia cũng không bước vào, chỉ mang theo một đám binh lính nha phủ, dời mộ xong lập tức rời đi. Tộc trưởng Liễu gia dẫn theo mọi người trong tộc tiến đến muốn gặp mặt, nhưng xung quanh Liễu Hậu được quan binh bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, căn bản không thể tới gần được.
Về sau Liễu Hậu làm quan càng ngày càng lớn, cuối cùng được phong làm Tướng, người gia tộc Liễu gia gần như hối hận xanh cả ruột, một đám con cháu hậu bối do lão tộc trưởng năm xưa cầm đầu đã nổi lên lòng tham chiếm lấy sản nghiệp của Liễu Hậu ở trong tộc nhận hết chỉ trích. Nay mọi người trong tộc đều oán giận lão tộc trưởng năm đó tham tài, nhưng chẳng ai chịu thừa nhận bản thân mình năm đó cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, khi dễ cô nhi quả phụ tứ cố vô thân Liễu lão phu nhân và Liễu Hậu.
Nhiều năm qua, Liễu gia ngoại trừ Liễu Hậu, còn lại không có ai có khả năng học hành đỗ đạt, người của gia tộc Liễu gia luôn hy vọng có thể giảng hòa cùng Liễu Hậu, cũng tiện quang minh chính đại dựa vào cây đại thụ Liễu tướng này.
Mấy ngày gần đây, Ôn Hữu Chính đến nông thôn thu địa tô, hạ nhân đi theo đã sớm được y căn dặn, nói là muốn ở nông thôn tìm mấy vật nhỏ còn sống đem về cho bọn tỷ muội trong nhà chơi. Hạ nhân đi theo có quen biết với quản sự của thôn trang, đi sau chén tạc chén thù, vị quản sự thôn trang kia biết được, thì ra biểu tiểu thư Liễu gia đã hồi hương thăm người thân, hiện đang ở trong phủ Ôn gia.
Đám tá điền nghe tin tiểu thư phủ Tướng quốc từ kinh thành về quê thăm người thân, vội vội vàng vàng chuẩn bị một cặp thỏ con màu trắng, một cặp thỏ con màu đen, mặt khác còn tặng kèm một cặp mèo con vừa đủ tháng trắng như tuyết hết sức đáng yêu.
Ôn Hữu Chính chưa kịp trở về, vẫn còn ở lại thôn trang xem xét, thì tin tức nữ nhi của Liễu Hậu đến nhà ngoại tổ thăm viếng đã rơi vào tai người của Liễu gia.
Thì ra Liễu gia cách thôn trang của Ôn gia một ngọn núi, tá điền hai bên cũng có quan hệ họ hàng thân thích, người tặng con mèo nhỏ kia ra về, khoe rằng vừa tặng mèo con cho tiểu thư phủ Tướng quốc ở kinh thành chơi đùa, người nói vô tình, người nghe cố ý, vừa nghe vào tai lập tức rõ ràng, quay đầu nhanh chóng báo lại cho vị quản sự của thôn trang Liễu gia.
Vừa vặn mấy ngày gần đây Liễu gia cũng có chủ tử đến thu địa tô, người đến thu địa tô chính là tôn tử của tộc trưởng Liễu gia. Thôn trang này cũng là một trong số những sản nghiệp năm xưa của phụ thân Liễu Hậu, nay vẫn nằm trong tay gia tộc Liễu gia, Liễu Hậu không trở về, cũng chưa bao giờ truyền tin nói muốn thu hồi lại thôn trang, bởi vậy thôn trang này vẫn luôn nằm trong tay một nhà tộc trưởng Liễu gia. Nghe ngóng được tin tức này, đêm đó tộc trưởng lập tức thương lượng cùng vợ con trong nhà một phen, ngày thứ hai phu nhân tộc trưởng lập tức dẫn theo nhi tử và con dâu đến An trấn bái phỏng Ôn gia.
Nghĩ rằng Liễu Minh Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương, không hiểu chuyện đời, chỉ cần giao trả lại sản nghiệp của Liễu Hậu vào tay Liễu Minh Nguyệt, là có thể tới cửa giảng hòa cùng Liễu Hậu, cửa thân thích họ hàng này lập tức được nhận thức trở lại.
Huống hồ người đến là phu nhân tộc trưởng, dựa vào bối phận, cũng xem như là tổ mẫu của Liễu Minh Nguyệt, nàng phải gọi bà ta bằng một tiếng “A Ma”, lại đưa cho tiểu cô nương một phần lễ vật gặp mặt thật dày, vậy là xong.
Liễu Minh Nguyệt ở hậu viện nói với nhóm biểu tỷ muội: “Các tỷ tỷ ngồi chơi một lát, ta đi rồi sẽ quay về ngay, lát nữa chúng ta còn phải hảo hảo chơi đùa cả ngày nữa mà.” Thu dọn chuẩn bị một phen, rồi dẫn theo Hạ Huệ đi tới tiền viện.