*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liễu Minh Nguyệt vào cung một chuyến, thu hoạch được hai cây gấm loại thượng phẩm dùng trong cung, bốn quyên hoa được nội cung đặc chế, một đôi trâm cài.
Mặc dù Trầm Kỳ Diệp giữ nàng ở lại dùng cơm, nhưng mấy thứ này lại là do Thái tử phi ban tặng. Vì thế Liễu Minh Nguyệt phải đích thân đến điện của Thái tử phi để tạ ơn, thậm chí ở điện của Thái tử phi còn gặp được Thái tử điện hạ, Tư Mã Sách trước mặt chúng thê thiếp trêu ghẹo kêu nàng “Tiểu sư muội”, Liễu Minh Nguyệt ngay cả lên tiếng đáp lời cũng không dám.
Thái tử phi Vi thị khoảng chừng hai mươi, dung nhan tiều tụy, mang theo chút bệnh trạng, tùy ý hàn huyên với Liễu Minh Nguyệt đôi câu, Doãn Tố Nhị đứng ở bên cạnh, quần áo đơn giản, ăn mặc so ra còn kém hơn cả đại cung nữ thiếp thân của Thái tử phi, chẳng qua nàng ta đang độ xuân sắc, khí tức như u lan, dung nhan so với tây tử, đều có một phen tươi mát kiều diễm như phù dung trong vắt, khiến Liễu Minh Nguyệt phải len lén đưa mắt nhìn thêm vài lần.
Tư Mã Sách bật cười, “Tiểu sư muội, muội lén nhìn gì đó?”
Liễu Minh Nguyệt đại quẫn, thành thành thật thật trả lời: “Thần nữ đang nhìn Doãn Lương Viện nương nương ạ.” Ở trước mặt một đám người thành tinh thế này, nàng nói dối còn không bằng nói thật.
Tư Mã Sách cười to: “Muội cũng thấy Doãn Lương Viện rất xinh đẹp có phải không?”
Doãn Tố Nhị được Tư Mã Sách khen ngợi, trước tiên tự đỏ mặt, bộc lộ một vẻ quyến rũ rất khác biệt, ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng nhìn đến ngây dại.
―― nữ tử xinh đẹp và xem trọng tâm cơ như vậy, nếu nàng là Trầm Kỳ Diệp, tất nhiên con đường phía trước chỉ còn là một mảnh mờ mịt.
Liễu Minh Nguyệt ra khỏi Đông cung, lập tức nhìn thấy Tiết Hàn Vân đứng ở ngoài chờ, cả người đứng thẳng như ngọn giáo, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm Đông cung, giống như Đông cung là một đầu mãnh thú, lúc nào hắn cũng chú ý xem khi nào thì đầu mãnh thú này sẽ nhả Liễu Minh Nguyệt ra, nếu như không chịu nhả ra, ngay lập tức sẽ có một trận đánh nhau long trời lở đất.
Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy hắn, nhanh chóng chạy vài bước trốn sang chỗ hắn, Hạ Huệ ở phía sau ôm tặng phẩm của trong cung liên tục ngăn cản, nhưng nàng đã ba bước thành một bước chạy đến trước mặt Tiết Hàn Vân rồi.
“Hàn Vân ca ca…”
Tiết Hàn Vân thấy nàng đi ra, thần sắc ngưng trọng rốt cục cũng buông lỏng, đưa tay sờ sờ đầu nàng: “Ở Đông cung có chuyện gì không?”
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu, “Chẳng qua Trầm Lương Viện ở trong cung nhàm chán, liền triệu muội đến chơi. Còn gặp được Thái tử và Thái tử phi, Doãn Lương Viện thật sự rất xinh đẹp…” Nàng nhanh chóng líu ríu kể lại mọi chuyện trong ngày cho hắn nghe, lại chỉ vào Liên Sinh đang dắt ngựa cho Tiết Hàn Vân, tâm huyết dâng trào nói: “Hàn Vân ca ca, muội muốn cưỡi ngựa…”
Tiết Hàn Vân nhớ lại lần trước nàng kể về việc Trầm Kỳ Diệp kia giết nàng, thấy tuy rằng nàng ra vẻ cao hứng như vậy, nhưng đôi mắt sáng ngời lại cất giấu u ám mà hắn nhìn không thấu, luôn cảm thấy nàng chẳng những có chuyện gì đó gạt hắn, mà còn rất không vui, nhưng không tiện vạch trần nàng, chỉ giúp nàng lên ngựa, còn mình thì từ tay Liên Sinh nhận lấy dây cương chậm rãi dắt ngựa đi.
Liễu Minh Nguyệt lên ngựa, chợt cảm thấy Tiết Hàn Vân thấp hơn so với nàng nhiều, nàng ngồi ở trên lưng ngựa, lập tức có một loại cảm giác chiếm được ưu thế khi ngồi ở trên cao, cảm xúc áp lực bởi trước đó ở điện Thái tử phi gặp được Tư Mã Sách nhanh chóng dần dần giảm bớt, vẫy vẫy tay sai sử đám người Hạ Huệ, Liên Sinh: “Các ngươi tự mình về trước đi, ta và Hàn Vân ca ca muốn đi chơi.”
Liên Sinh chăm chú nhìn Tiết Hàn Vân cực kỳ cam tâm tình nguyện dắt ngựa cho Liễu đại tiểu thư, liên tục thở dài: “Đây vẫn là chưa thành thân đâu, nếu tương lai thành thân rồi, cũng không biết Đại tiểu thư sẽ ức hiếp thiếu gia như thế nào nữa.”
Hạ Huệ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: “Dù sao một người tình nguyện đánh một người cam tâm bị đánh, ngươi rảnh rỗi lo lắng làm gì?” Dẫn đầu bước lên xe ngựa.
Tiết Hàn Vân một đường dắt ngựa cho Liễu Minh Nguyệt từ từ đi tới, nhìn thấy các loại đồ ăn vặt ven đường, Liễu Minh Nguyệt liền ngồi thẳng dậy rướn cổ nhìn xung quanh, không nhịn được mà hít hít mùi thơm của đồ ăn vặt ven đường, Tiết Hàn Vân thấy bộ dáng nàng như vậy, không khỏi bật cười, đưa dây cương lại cho nàng rồi tự mình đi mua đồ ăn vặt.
Liễu Minh Nguyệt một đường cưỡi ngựa, tay cầm theo một đống đồ ăn vặt, tâm tình từ từ chuyển biến không còn âm u nữa, nhìn thấy sắc trời còn sớm, hơi nghiêng người cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Hàn Vân ca ca, hay là chúng ta đến biệt viện đưa chút đồ ăn ngon đến cho biểu tỷ có được không?”
Tiết Hàn Vân tiện đà xoay người lên ngựa, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, cảm giác được toàn bộ thân thể nàng đều cứng ngắc, hắn lại thổi khí ở bên tai nàng: “Nếu muội cảm thấy không được tự nhiên, thì ta sẽ leo xuống dắt ngựa như cũ nhé?” Từ trong thành đi ra ngoại ô, nếu như dắt ngựa đi như vậy, chỉ sợ không chỉ mất một hai canh giờ đâu.
Sắc mặt Liễu Minh Nguyệt ửng đỏ, nâng tay áo che mặt, cúi đầu thúc giục: “Còn không mau đi, mọi người trên đường đang nhìn chúng ta đó.”
Khóe môi Tiết Hàn Vân cong cong, hai chân kẹp bụng ngựa một cái, con ngựa lập tức phóng ra ngoài như tên bắn.
Hắn rất tinh thông việc cưỡi ngựa, giờ phút này người đi đường trên phố cũng không nhiều, nghe được tiếng vó ngựa đều lập tức né tránh, không bao lâu sau hai người một ngựa nhanh chóng ra khỏi ngoại thành.
Hai huynh đệ Ôn gia đồng thời thi đỗ, Ôn Hữu Tư theo lệ thường đảm nhận chức biên soạn thất phẩm ở Hàn Lâm Viện, Ôn Hữu Niên cũng vào học tập ở Hàn Lâm Viện, nay là Thứ cát sĩ, cần học tập thêm một năm, rồi tham gia cuộc thi khảo hạch, bất kể như thế nào, hai nhi tử của Vạn thị đều phải ở lại kinh thành, bởi vậy nhất thời bà cũng chưa chuẩn bị trở về.
Huống chi, đã nhiều ngày không ngừng có bà mối tới cửa cầu thân với Ôn Hữu Niên và Ôn Dục Hân, trong lúc Vạn thị cân nhắc, còn có vài phần chưa xác định được chủ ý. Nghe thấy nha hoàn bẩm báo, biết Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đến đây, lập tức sai nha hoàn đi mời Ôn Dục Hân đến.
Liễu Minh Nguyệt một đường ngồi ở trong lòng Tiết Hàn Vân, trước mặt đón lấy gió mát phất phơ, sau lưng lại là một thân thể nóng bỏng, không bao lâu lập tức đổ một thân mồ hôi nóng, chỉ ngóng trông sớm đến biệt viện một chút. Lại thầm nghĩ khó trách bình thường La Thụy Đình rất thích cưỡi ngựa, hóa ra đón gió rong ruổi đúng là chuyện thích ý như vậy, âm thầm hạ quyết tâm ra chủ ý quay đầu trở về sẽ tìm La Thụy Đình dạy mình cưỡi ngựa.
Nào biết chờ đến lúc nàng quay đầu về đến cầu người ta, La Thụy Đình đã bị La Đại phu nhân bắt ở nhà chờ gả, việc này còn chưa tính, La Thụy Đình còn nhéo nhéo mặt nàng giễu cợt: “Không bằng chờ sau khi ngươi thành thân, quay sang mà thỉnh giáo Tiết sư huynh, chắc chắn huynh ấy sẽ vui vẻ mà dạy tiểu ngu ngốc như ngươi đó!”
Liễu Minh Nguyệt hất móng vuốt heo của nàng ta từ trên mặt mình xuống, hết sức tức giận: “Cho dù là bây giờ cũng có thể kêu huynh ấy dạy vậy, tội gì phải chờ đến sau này làm chi?”
Sau đó nàng quả nhiên quấn lấy Tiết Hàn Vân đòi dạy cưỡi ngựa, tình cảnh kiều diễm lúc ấy, không cần nói cũng biết, đây cũng là chuyện sau này.
Giờ phút này hai người xuống ngựa ở trước cửa biệt viện, trong tay Liễu Minh Nguyệt mang theo hai bao ăn thức ăn vặt, nào là bánh xốp hạt dẻ, mứt hoa quả, mi mao tô*…
(*: đây là một món điểm tâm xốp giòn, có thể gọi là bánh xốp, trông có vẻ giống bánh quai vạt ở VN mình, nhưng mà nhìn kĩ hình như không phải. Nguyên văn “眉毛酥”. Tình yêu Show my love của chúng ta hỗ trợ cho ta thêm thông tin về loại bánh này, trông rất giống bánh ngàn lớp, các nàng xem Link tham khảo nhé!)
Tiết Hàn Vân xuống ngựa trước, rồi lại đỡ nàng xuống ngựa, hai tay nàng cầm quá nhiều đồ đạc, khi leo lên ngựa thì dễ dàng nhưng giờ phút này muốn xuống thì có vẻ hơi khó khăn, đúng lúc hôm nay Ôn Hữu Tư được hưu mộc[1], nghe tin hai người Liễu Minh Nguyệt tới, hai huynh đệ Ôn Hữu Niên liền dắt tay nhau mà đến, nhận lấy đồ đạc trong tay Liễu Minh Nguyệt, mới giúp nàng thoát khỏi quẫn cảnh.
Vạn thị và Ôn Dục Hân thấy Liễu Minh Nguyệt bất ngờ tới đây, cũng hết sức cao hứng. Ôn Dục Hân thân thiết kéo tay nàng, không đề phòng bắt lấy một cánh tay đầy nước đường… Hóa ra là vì nàng ăn đồ ngọt mà trên tay dính đầy nước đường, Ôn Dục Hân giơ một tay dính đầy vết bẩn lên trợn mắt há hốc mồm, quay đầu đưa mắt nhìn nương Vạn thị của nàng ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Vạn thị quyết định phải gả Ôn Dục Hân đến kinh thành, những ngày gần đây bắt nàng ta học tập quy củ vô cùng nghiêm cẩn, đi đứng nằm ngồi đều có bà tử nha hoàn nhìn chằm chằm, nửa điểm cũng không dám khác người. Ôn Dục Hân cho rằng tất cả những nữ tử bên ngoài chờ gả cũng giống như mình mà thôi, ai biết Liễu Minh Nguyệt đây cũng đang chờ gả, nhưng mà tính tình còn tiêu sái hơn so với lúc chưa làm qua tiểu định, vị muội phu tương lai này chẳng những chưa từng quản nàng, còn dung túng nàng ăn uống mấy thứ bán ven đường, đem theo đồ ăn vặt đầy tay đến nhà… Đây làm sao mà là bộ dáng chờ gả?
Đợi đến khi Tiết Hàn Vân và hai huynh đệ Ôn gia đến thư phòng phía trước, Ôn Dục Hân và Liễu Minh Nguyệt cũng được nha hoàn hầu hạ rửa sạch tay, thế này mới nhéo lên mu bàn tay của Liễu Minh Nguyệt một phen: “Tiểu nha đầu, sao muội lại vô pháp vô thiên như vậy?” Nửa phần ăn giấm nửa phần hâm mộ.
Vạn thị cười ôn nhu lại bất đắc dĩ nói: “Muội muội con mệnh tốt, chẳng những không có bà bà, cô cô bên chồng làm khó dễ, ngay cả công tử Tiết gia cũng là người kiệm lời, tương lai cho dù không ở phủ Tướng quốc, cũng sẽ sống trong phủ riêng biệt, chỉ sợ muội muội con có ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao cũng không có ai quản.”
Liễu Minh Nguyệt ôm cánh tay Vạn thị làm nũng: “Nhị cữu mẫu nói gì vậy? Cháu không muốn rời khỏi A Đa, cháu muốn mỗi ngày đều ở cùng A Đa cơ.”
Nàng biết vị cữu mẫu này của nàng ngoài mềm trong cứng, là người thông tình đạt lí nhất. Liễu Minh Nguyệt ở chung cùng bà càng lâu, chỉ thấy càng thêm thân thiết với bà. Có lẽ bởi vì nàng từ nhỏ đã mất mẹ thiếu vắng tình thương, có một lần còn từng ngây ngốc ở trước mặt Vạn thị nói rằng: “Thật sự kỳ lạ, tuy rằng Đại A di mới là tỷ muội ruột thịt với A nương cháu, nhưng cháu lại cảm thấy tính tình của Đại A di và A nương cháu nhất định không giống nhau. Ngược lại rốt cuộc cháu cảm thấy Nhị cữu mẫu rất giống A nương cháu…”
Lúc ấy vành mắt của Vạn thị đỏ lên, vuốt ve đầu của nàng mà cảm thán: “Cháu là hài tử ngốc!”
Đến khi nàng đi rồi bà mới rơi lệ hồi lâu, Ôn Dục Hân khuyên mất một lúc bà mới ngừng khóc: “Con làm sao biết Tiểu cô con là dạng người gì. Tính tình của muội ấy rất ôn nhu, nhưng cũng là người có chủ ý nhất, trí tuệ của A nương không sánh kịp muội ấy, thua kém muội ấy rất nhiều… Nhưng chỉ có một điều, mệnh của A Nương tốt hơn so với muội ấy, có thể tận mắt trông thấy ba người các con lớn lên thành gia lập thất. Còn muội ấy sớm đã rời khỏi nhân gian, bỏ lại một mình Nguyệt nha đầu bơ vơ…”
Ôn Dục Hân không còn cách nào khác, chỉ phải khuyên giải bà: “A nương và Tiểu cô giao hảo tốt như vậy, người cũng rất thích Nguyệt nha đầu, dứt khoát xem Nguyệt nha đầu giống như nữ nhi thân sinh mà đau lòng không phải giống nhau sao? Xem như con cũng có thêm một vị muội tử ruột thịt…”
Vạn thị mới nín khóc mỉm cười.
Từ đó về sau Liễu Minh Nguyệt đến chơi, quả nhiên bà đối xử với Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân từ ái như nhau, có đôi khi thậm chí còn sủng ái nàng hơn rất nhiều so với Ôn Dục Hân. Ôn Dục Hân ngoài miệng kêu gào bất công, nhưng đối xử với Liễu Minh Nguyệt cũng thật tình rất tốt, tỷ muội hai người thân thiết đến nỗi không giấu nhau bất cứ điều gì.
Mặc dù Liễu Minh Nguyệt làm người ngu si đến hồ đồ, nhưng rốt cuộc trải qua quá nhiều chuyện, dần dần cũng đã hiểu thấu, có thể nhận ra vị Nhị cữu mẫu này và Ôn biểu tỷ đúng là thật sự xem nàng như thân nhân mà đối đãi, bởi vậy cũng dần dần tôn kính Vạn thị giống như mẫu thân, chẳng những kính bà, còn yêu bà, tình cảm mẫu tử mà nàng thiếu vắng đều dành hết cho Vạn thị, cũng giống như Vạn thị yêu thương nàng như nữ nhi thân sinh.
Nơi này mẹ con ba người thân cận, trong thư phòng Ôn Hữu Tư lại nói cho Tiết Hàn Vân biết một chuyện.
Vài ngày trước Vạn thị nhận được thư của Ôn lão gia tử, căn dặn bà thay mặt Hạ gia đến cầu thân với Liễu gia, muốn đem Liễu Minh Nguyệt kết đôi với Hạ Tử Thanh.
Thì ra Hạ Ôn thị đã viết thư gửi tới Giang Bắc cho Ôn lão gia tử, Ôn lão gia tử mất tiểu nữ nhi yêu thương từ sớm, cho nên nay cùng Ôn lão thái thái thương nghị hồi lâu, liền viết phong thư này cho Vạn thị, chỉ nói Tiết Hàn Vân xuất thân từ nhà võ tướng, tương lai tất nhiên phải đến chiến trường, nếu Liễu Ôn thị đã tạ thế, Liễu Minh Nguyệt vạn vạn không thể có sơ suất gì, không biết trong lòng Liễu Hậu suy nghĩ như thế nào, vậy mà lại chọn một tiểu tế như thế.
Ôn lão gia tử chẳng những hạ lệnh cho Vạn thị, yêu cầu bà nhất định phải ngăn cản việc hôn nhân này, cũng tự tay viết một phong hồi đáp yêu cầu Ôn Hữu Tư chuyển giao cho Liễu Hậu. Ôn lão gia tử nhất định phải gả Liễu Minh Nguyệt cho Hạ gia, cho dù trong tương lai Hạ Tử Thanh quan chức không cao, rốt cuộc vẫn là người xuất thân từ gia đình thư hương, bình an luôn luôn được bảo đảm, đương nhiên tốt hơn nhiều so với gả cho một người ra chiến trường lấy mệnh đọ sức với công danh.
Vạn thị đoán được việc này tất nhiên là chủ ý của Hạ Ôn thị, nhưng nay Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đã làm tiểu định rồi, Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên thi đỗ, những ngày gần đây mặc dù đến Hàn Lâm Viện, nhưng vài người thân đã báo tin đến nói là phải về quê tế tổ, bà quay về nhất định phải đến gặp cha mẹ chồng, cho nên vô cùng khó xử.
Ôn Hữu Tư đem chuyện này ra giải thích, Tiết Hàn Vân nói: “Chuyện giữa đệ và Nguyệt Nhi, lần trước Đoan Ngọ, Liễu bá bá đã nói ra trước mặt Thánh thượng rồi, lúc ấy người ngắm cảnh trên lầu thuyền đều là trọng thần triều đình, sao có thể muốn đổi ý là đổi ý được? Huống hồ cho dù Liễu bá bá muốn đổi ý, đệ cũng không chấp nhận. Vị biểu huynh đệ kia của nhà Đại cô các huynh, mọi việc đều chỉ biết nghe theo lệnh của mẫu thân y, tương lai làm sao có thể gánh vác được việc che chở Nguyệt Nhi? Đệ há có thể để muội ấy gả đến Hạ gia chịu ủy khuất chứ?”
Ôn Hữu Tư đầy bụng nghi ngờ: “Việc khác ta không dám nói, nhưng nghe nói Tiểu dượng đối với A ông trước nay vẫn luôn tôn kính hiếu thuận, chuyện này dù sao cũng phải khiến lão nhân gia người vui mừng chúc phúc thì mới được. Lần này chúng ta quay về Tổ trạch Giang Bắc, cho dù có thể hảo hảo kể rõ với lão nhân gia người, nhưng ta nghe nói biểu đệ cũng đỗ Nhị giáp, Hạ gia ở kinh thành đã tế tổ xong rồi, Đại cô muốn dẫn biểu đệ về tổ trạch Giang Bắc thỉnh an A ông, đến lúc đó nếu Đại cô ở sau lưng nói mấy câu, A ông nghĩ như thế nào cũng chưa biết được. Tai nghe mắt thấy mới là sự thực, dựa vào tài hoa của muội phu đây, không bằng đệ cũng xin phép nghỉ, rồi đến thỉnh an tổ phụ tổ mẫu nhà chúng ta đi, được không? Đến lúc đó, dựa vào ánh mắt của A ông, dù thế nào cũng sẽ không bỏ qua đệ mà chọn biểu đệ đâu, đúng chứ?”
Vạn thị sáng suốt, cho nên nuôi dưỡng Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên cũng đều có thói quen độc lập tự chủ, nhìn thấy Hạ Tử Thanh mọi chuyện đều nghe theo căn dặn của mẫu thân như vậy, căn bản bọn họ không có cách nào thích ứng được. Mặc dù bọn họ cùng chung dòng máu với Hạ Tử Thanh, chính là họ hàng thân thích, nhưng cũng không thân cận bao nhiêu, ngược lại rất hợp tính với Tiết Hàn Vân, ba người ở chung cực kì hòa hợp.
Tiết Hàn Vân nghĩ đến thế cục trong triều những ngày gần đây, Sở vương và Thái tử càng ngày càng đối chọi gay gắt, Thánh thượng phần lớn thời gian đều nghỉ lại trong điện của Ngô quý phi, thường xuyên triệu Sở vương tiến cung, làm cho một đám quan viên trong triều tự mình chia phe mà theo, ngoại trừ những người trung tâm với phe của Thánh thượng là đứng ngoài cuộc, có một phần lựa chọn Sở vương, một phần lại lựa chọn Thái tử, còn lại đều là những người nửa vời ba phải, xem xét hai bên rồi chẳng tiến lên được.
Dăm ba lần tình cờ Sở vương gặp được hắn khi đang trong phiên trực, luôn tỏ thái độ thân cận kì lạ. Mà nay Lương Viện của Thái tử lại triệu Liễu Minh Nguyệt tiến cung, rõ ràng là có ý mượn sức. Tuy rằng Liễu tướng thân là Thái phó Thái tử, nhưng ông là người theo phe Thánh thượng, tuy lúc nào Thái tử cũng tìm ông thỉnh giáo, nhưng người ngoài luôn nói Liễu tướng công chính liêm minh, trung thành và tận tâm, chỉ có Tiết Hàn Vân là biết, thế cục hiện nay, ngay cả Liễu tướng cũng không đoán được thánh ý của Thánh thượng.
Trình thái y từng lén lút âm thầm tiết lộ, tuy rằng bây giờ nhìn Thánh thượng đã bình phục, nhưng thực tế sinh bệnh lần này, căn cơ đều đã thương tổn nghiêm trọng, nếu nghỉ ngơi điều dưỡng, sống thêm mười năm sau cũng không phải không có khả năng. Đáng tiếc từ sau khi Thánh thượng bình phục, lúc đầu còn có thể nhẫn nại kềm chế tính tình phủi tay không làm chưởng quầy, không để ý tới triều chính, mọi việc toàn bộ đều đẩy cho Thái tử xử lý, nhưng thời gian kéo dài, trong lòng buồn bực, nhìn thấy Thái tử đủ loại không vừa mắt, vừa nghi ngờ Thái tử đoạt mất quyền lực của ông, dường như mình không còn cầm quyền nữa, cho nên bây giờ lại bắt đầu lâm triều xử lý chính vụ, trái lại đem rất nhiều chuyện mà Thái tử đã xử lý ra đè ép lại.
Mặc dù Thái tử là do Thánh thượng giáo dưỡng từ nhỏ, nhưng suy nghĩ của cha con hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng. Thánh thượng nhân từ, xử lý chuyện quốc gia đại sự viên mãn với mánh khóe không vội vàng, nhưng đến khi Thái tử tay nắm đại quyền, đúng là lúc tuổi trẻ hăng hái, hơn nữa làm việc mạnh mẽ vang dội, mà Thánh thượng chỉ ở hậu cung dưỡng bệnh không quản, đến khi khang phục trở lại triều đình, đã vài lần khiển trách Thái tử quá thô bạo cương liệt, không hiểu đạo trị quốc.
Cho dù Liễu tướng thân là Thái phó Thái tử, đứng giữa cha con hai người này, cũng có chút khó khăn.
Dạy dỗ Thái tử tốt, sợ sẽ bị dèm pha có ý định soán ngôi. Dạy dỗ không tốt, trên lưng ông sẽ mắc phải tội danh vô năng… Trái phải đều là sai, rất khó lựa chọn.
Nay Thái tử và Sở vương đều có ý lôi kéo ông xuống nước. Chỉ cần Tiết Hàn Vân cho thấy thái độ đứng về phe nào, chắc chắn cho dù Liễu tướng hoàn toàn im lặng không có động thái không phù hợp nào, nhưng mọi người cũng sẽ đoán ra ông ủng hộ người nào kế vị…
“Trở về đệ sẽ thương lượng với Liễu bá bá một chút, nhất định sẽ đưa ra câu trả lời thuyết phục.”
Tiết Hàn Vân thầm nghĩ: nay thế cục trong triều không ổn định, hay là mình tạm thời tránh đi một thời gian, cũng tiện giúp Liễu bá bá có thể giữ vững vị trí trung lập. Trong lòng đã nắm chắc, Liễu tướng nhất định sẽ đồng ý để hắn đến Giang Bắc một chuyến ——
Chú thích:
[1]: tục lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc.