Chương 821
Mà câu quan trọng nhất trong bài văn tế là câu Đông Hoàng Tử U cảm tạ các vị thần đã trợ giúp Bắc Huyền Thiên hóa giải đại kiếp nạn do Yêu tộc ở Huyết Vương Tinh mang đến.
"Mở ra dòng sông thời không dài mười triệu dặm, thể hiển uy phong của thần linh!"
"Bắc Huyền Thiên ta được thần linh phù hộ, phụng thừa thiên vận, thật là may thay!"
Đông Hoàng Tử U đọc xong tế văn rồi dâng hương đưa lên chủ tế đàn.
Nàng xoay người lại, bàn tay ngọc vung lên.
Năm mươi vạn người của đội danh dự tế thiên trên quảng trường lập tức bắt đầu nghi thức biểu diễn, biểu đạt sự kính trọng và biết ơn đối với trời cao, lại biểu đạt nguyện vọng của dân chúng Bắc Huyền Thiên về một cuộc sống tốt đẹp.
Đợi nghi thức biểu diễn chấm dứt, đại điển tế thiên lần này tuyên cáo chấm dứt.
Khi Đông Hoàng Tử U trở lại bên cạnh Lâm Hiên và mấy tiểu bảo bối, Nhược Ảnh đột nhiên xuất hiện.
"Bệ hạ, ta đã truyền tin tức về đại hội võ đạo khắp võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên!"
Nhược Ảnh lộ vẻ mặt cung kính.
"Ừm." Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu.
Lần này khi triệu tập võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên đến trợ giúp Bắc Huyền Thiên, Đông Hoàng Tử U phát hiện ra võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên tồn tại vấn đề rất lớn.
Vấn đề này chính là võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên đều tự mình chiến đấu, chia ra năm bè bảy mảng.
Vào thời điểm mấu chốt, bọn họ cũng không thể phát huy ra được thực lực vốn có, trái lại còn âm thầm cản trở lẫn nhau, ảnh hưởng đến thế cục tổng thể.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy, tuy rằng lần này may mắn không bị tổn thất quá lớn.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, khó tránh khỏi việc xuất hiện vấn đề lớn.
Vì thế nàng quyết định, trước tiên tổ chức cho võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên một đại hội, mượn việc này kết nối bọn họ thành một sợi dây thừng.
Để nó có thể phát huy tác dụng vốn có vào thời khắc mấu chốt, mà còn làm cho Động Nguyên Thiên càng ổn định và hài hòa hơn.
Liếc nhìn mấy nàng Tuyền Châu, nàng cười hỏi: "Mấy bảo bối, mẫu thân muốn đi Động Nguyên Thiên, các ngươi muốn đi chơi cùng hay không?"
Một dịp như đại hội võ đạo này rất thích hợp để cho mấy tiểu nha đầu đi mở mang tầm mắt.
Hơn nữa, sau khi đại chiến chấm dứt, Đông Hoàng Tử U cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho mấy hài tử của mình.
"Muốn!"
"Vậy chúng ta đi thôi." Đông Hoàng Tử U liếc nhìn Lâm Hiên một cái.
"Được." Lâm Hiên bình tĩnh gật đầu, sau đó cùng nàng mang theo mấy tiểu bảo bối đi lên Huyền Băng Ngọc Liễn.
Tại Động Nguyên Thiên, Phong Thanh Tông.
Tông môn này nằm ở núi Phong Thanh, phía Nam Động Nguyên Thiên.
Nhìn bên ngoài, kiến trúc rộng lớn, trông rất có khí chất.
Nhưng nếu nhìn gần thì từ tấm bia đá của tông môn đến đại điện rộng lớn của tông môn, toàn bộ kiến trúc đều vô cùng cũ kỹ, như thể không hề được quét dọn bao giờ.
Mà bên trong kiến trúc to lớn như vậy, có vô số đệ tử, so với kiến trúc rộng lớn này trông lại càng đối lập.
Nếu như có nhân sĩ thâm niên của Võ Đạo Giới ở đây chắc hẳn vừa nhìn đã có thể nhận ra được tông môn này từng vẻ vang thế nào, và hiện tại đã suy sụp tiêu điều nhường nào.
Cũng may hôm nay tông môn treo đầy vải lụa đỏ, khiến tông môn lạnh lẽo cũng có thêm vài phần vui vẻ và náo nhiệt.
Trong sân viện phía sau đại điện tông môn.
Một căn phòng được trang trí ấm áp.
Một cô gái trông khá đặc biệt đang ngồi trước gương trang điểm cho bản thân, bôi son má hồng, trâm ngọc phỉ túy, trông cũng không tệ.
Với sự trợ giúp từ tỳ nữ, chẳng mấy chốc nàng ấy trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, tựa như một đóa hoa mềm mại xinh đẹp.
“Hạ Nhi, ngươi thấy ta bây giờ trông đẹp không?”
Dương Hoan có chút bồn chồn xoa mặt mình, hỏi tỳ nữ Hạ Nhi.
Hạ Nhi cười nói: “Tiểu thư, người đẹp nhất rồi!”
Nàng ấy thầm nghĩ tiểu thư nhà mình lo lắng quá rồi, mới sáng đã hỏi nàng ta hơn chục lần mình có đẹp không.
Bởi vậy có thể thấy được, hôm nay tiểu thư rất để tâm đến vẻ ngoài của mình.
Đương nhiên, Hạ Nhi cũng thấy có thể hiểu được.
Bởi vì hôm nay chính là ngày mà thiếu môn chủ của Thần Ý Môn đến cầu hôn.
Vốn là tông môn nằm trong một trăm tông môn đứng đầu Động Nguyên Thiên Võ Đạo Giới, Thần Ý Môn rất có danh tiếng ở Động Nguyên Thiên phía Nam.
Thiếu tông chủ của bọn họ, Quách Vân Kỳ cò là một nhân tài, tiền đồ vô lượng.
Ngay cả phụ thân của Dương Hoan là Dương Tĩnh cũng nói, có thể gả cho Quách Vân Kỳ, thì cuộc đời về sau của Dương Hoan nhất định là một con đường bằng phẳng.
Mà bản thân Dương Hoan cũng từng gặp mặt Quách Vân Kỳ, đôi bên đều có hảo cảm.
Có thể nói, sau hôm nay, hai người chỉ còn thiếu một ngày lành tháng tốt nữa là bước chân vào điện phủ hôn nhân rồi.
Ngày quan trọng như vậy, đương nhiên Dương Hoan cũng khó trách thấp thỏm lo âu.
Lại nhìn ra ngoài trời.
Hạ Nhi nói: “Tiểu thư, thời gian sắp đến rồi, chúng ta không thể để Thần Ý Môn cảm thấy chúng ta chậm trễ, vẫn nên đến đại điện sớm chút chờ thôi!”
“Được!” Dương Hoan lập tức đứng dậy, dẫn theo Hạ Nhi đi đến đại điện.
Đến đại điện.
Dương Hoan nhìn thấy trong đại điện đã sắp xếp một bàn rượu phong phú.
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Dương Hoan vẫn rất vui vẻ.
Nói rồi, nàng ấy ngồi xuống bên cạnh theo sắp xếp của Dương Tĩnh, yên tĩnh ngồi đợi Quách Vân Kỳ xuất hiện.
Chớp mắt đã đến thời gian đã hẹn của hai bên, nhưng Quách Vân Kỳ vẫn chưa xuất hiện.
Dương Tĩnh nói: “Đợi chút nữa vậy, có lẽ Vân Kỳ có chuyện chậm trễ một lát.”