Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 639: Đều là cha dạy!




Đông Hoàng Tử U cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của các nàng: "Các bảo bối ghép thật hay!" 

 "Đều là cha dạy!" 

 Các tiểu nha đầu uống nước không quên người đào giếng, trong lòng vẫn nhớ Lâm Hiên. Chuyện này khiến Lâm Hiên nhịn không được cảm khái, đúng là bốn áo bông nhỏ tri kỷ a! 

 "Mẫu thân, ngươi biết chơi cái này không?" Tuyền Hi hỏi. 

 Đông Hoàng Tử U cẩn thận quan sát trò chơi xếp hình một chút: "Mẫu thân thử một chút." 

 Nói xong, ngọc thủ khinh vũ, lấy linh khí quấn quanh bảy mảnh ván gỗ, cách không tổ hợp chúng nó lại với nhau một lần nữa. 

 Vẻn vẹn hai hơi, một tòa cung điện xuất hiện ở trên bàn. 

 Mấy người Tuyền Châu lập tức sợ ngây người. 

 "Oa, cung điện a!" 

 "Mẫu thân thật là lợi hại, lập tức ghép ra được!" 

 "Ừm ừm ừm, cho nên ta thông minh như vậy đều là học từ cha và mẫu thân!" 

 ... 

 Nghe được các tiểu nha đầu ca ngợi, Đông Hoàng Tử U mỉm cười. Nàng cảm thấy mặc dù mình không thích vui đùa nhưng ở chung với hài tử thì phải dung nhập vào trò chơi của các nàng. Kể từ đó mới không khiến cho các nàng cảm thấy xa lánh. 

 Mà nhìn thấy Đông Hoàng Tử U ghép hình dễ dàng như thế, bọn người hầu đều bội phục không thôi. Nghĩ thầm Nữ Đế và Đế phu không hổ là vợ chồng, đúng là trời sinh một đôi kỳ tài! 

 Sau khi Đông Hoàng Tử U ở chơi với mấy người Tuyền Châu một canh giờ. 

 Đông Hoàng Tử U nhìn thoáng qua sắc trời, hỏi Lâm Hiên: "Hôm nay là ngày Thần Vũ Học Phủ của Bắc Huyền Thiên chúng ta và Vô Lượng Thiên khai trương, ngươi có hứng thú đi xem một chút không?" 

 Nàng cảm thấy, để Lâm Hiên tiếp xúc chuyện võ đạo nhiều, có lẽ sẽ kích thích hắn có hứng thú tập võ. 

 Lâm Hiên vẻ mặt tùy ý: "Hỏi bọn nhỏ trước đi." 

 Mấy người Tuyền Châu nghe nói như vậy, hỏi vội: "Mẫu thân, cái gì là Thần Vũ Học Phủ a?" 

 Đông Hoàng Tử U cười nói: "Đây là võ đạo học phủ ta vì bồi dưỡng tướng lĩnh tương lai mà mở." 


 "Trong Thần Vũ Học Phủ, các loại thiên tài võ đạo chẳng những có thể tu luyện võ đạo, còn có thể được huấn luyện theo kiểu quân đội, học xong có thể trực tiếp tham quân, là nguồn cung cấp nhân tài không dứt cho quân đội chúng ta." 

 "Lợi ích của phương thức này chính là rất nhiều võ giả có chí hướng tòng quân có thể được huấn luyện theo kiểu quân đội ngay từ đầu mà không cần tu hành ở tông môn Thánh Địa khác nhiều năm sau này lại gia nhập quân đội." 

 Nghĩ tới tương lai chắc chắn sẽ có một trong số chúng nữ nhi thừa kế vị trí của mình, nàng rất kiên nhẫn nói nhiều một chút. 

 "A, như vậy đúng là có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian!" 

 "Đúng đó, hơn nữa cũng chính quy hơn!" 

 "Học phủ này rất thú vị, chúng ta nhất định phải đi xem mới được!" 

 Các tiểu nha đầu rất bén nhạy nắm bắt được ý đồ của Đông Hoàng Tử U, chuyện này khiến Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đều cực kỳ hài lòng. 

 Mắt nhìn thời gian không còn sớm. Đông Hoàng Tử U triệu hoán Huyền Băng Ngọc Liễn, theo Lâm Hiên dẫn chúng nữ nhi leo lên Ngọc Liễn mà đi. 

 Bắc Huyền Thiên, Tinh Thạch Quốc. 

 Trong nước này có một ngọn núi tên là Bạch Vân Sơn, trên núi có một tông môn tên là Huyền Vân Tông. 


 Lúc này. 

 Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, người mặc trường bào cũ rách màu nâu xám, khuôn mặt tuấn tú đi tới trước tấm bia đá tông môn Huyền Vân Tông. Ngay lúc hắn muốn tiếp tục đi tới một bước, mấy đạo khí tức lăng lệ chặn hắn. 

 Mấy đệ tử Huyền Vân Tông cảnh giác hỏi: "Người đến là ai?" 

 Dịch Trần chắp tay: "Tại hạ tên là Dịch Trần, đến quý tông là muốn gặp tiểu thư của các ngươi." 

 Dịch Trần? 

 Đệ tử Huyền Vân Tông nghe được cái tên này, không khỏi nhao nhao lộ ra vẻ mặt hung ác. Tông chủ đã hạ mệnh lệnh, nghiêm cấm Dịch Trần tới gần Huyền Vân Tông, càng không cho phép hắn gặp tiểu thư. 

 "Cút!" 

 "Tiểu thư của chúng ta không biết loại người cấp thấp như ngươi!" 

 Dịch Trần cố nén tức giận, chắp tay nói: "Tại hạ có chuyện quan trọng muốn nói với Nhụy Nhi, xin chư vị tạo thuận lợi!" 

 Các đệ tử Huyền Vân Tông nghe vậy càng phẫn nộ, quát lớn: "Khuê danh của tiểu thư há là người hạ tiện như ngươi có thể kêu?" 

 "Cho ngươi ba hơi, cút nhanh lên, nếu không sẽ đánh gãy chân ngươi ném xuống núi!" 

 Nhìn thấy các đệ tử Huyền Vân Tông hung thần ác sát, lại ma quyền sát chưởng, Dịch Trần không khỏi siết chặt nắm đấm. Lần này hắn tới Huyền Vân Tông, mục đích duy nhất là gặp tông chủ Huyền Vân Tông chi nữ Diêu Nhụy một lần. 

 Hắn muốn nói cho Diêu Nhụy, mình sắp đi làm một chuyện mười phần trọng đại. Chỉ cần chuyện này thành công, hắn có thể dương danh Tinh Thạch Quốc, tổ chức hôn lễ thịnh đại nhất, cưới Diêu Nhụy làm thê tử. Nhưng mà thoạt nhìn, người của Huyền Vân Tông có thành kiến với mình, thậm chí có thể nói, địch ý rất sâu. 

 "Nếu như không thể nhìn thấy Nhụy Nhi, chuyện ta làm hôm nay sẽ không có ý nghĩa gì!" 


 "Nữ nhi của ta mặc dù hai mắt mù nhưng nàng là một tông chi nữ cao quý, tướng mạo dung mạo đều cực kỳ mỹ lệ, ngươi có điểm nào xứng với nàng?" 

 "Cút đi! Nếu ngươi không đi thì để mạng lại đây!" 

 Phế vật trong phế vật? 

 Dịch Trần nghe vậy nắm chặt song quyền, nổi gân xanh. Hắn không phải đánh không lại Diêu Thiên Vinh, chỉ là vì Diêu Thiên Vinh là phụ thân của Diêu Nhụy, hắn không thể động thủ.