Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 227: Quỷ vật bên trong




Trước mặt cường giả như thế này, ngoại trừ đồng ý thì bọn họ không còn lựa chọn nào khác!

"Tất cả nghe theo Bạch lão, chúng ta đi theo xem là được rồi." Hai người lên tiếng nói ra.

"Đa tạ.” Bạch Liễu Sinh có chút hành lễ.

Đối với loại chuyện này, có thể hảo ngôn hảo ngữ quyết định ra thì không còn gì tốt hơn, dù sao cũng tốt hơn là xuất thủ đánh cho lưỡng bại câu thương.

Mà ngay khi bọn họ quay người, chuẩn bị đi vào chỗ sâu trong Hoàng Lăng. Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, khiến cho bọn họ dừng bước lại.

"Đế phu, phía trước chính là Hoàng Lăng Thế Ta Quốc chúng ta."

Đế phu?

Bạch Liễu Sinh, Mạnh Viễn, Trịnh Xích Hà đều mắt sáng lên, vội vàng xoay người lại.

Chỉ thấy một cái nam tử áo trằng, mạo như trích tiên, phong độ nhẹ nhàng đi tới, được mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt.

"Hắn hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu?" 

Ba người đều nhìn thấy bốn tiểu bảo bối bên người Lâm Hiên, kết hợp các loại tin tức, lập tức đoán được thân phận của Lâm Hiên.

Bạch Liễu Sinh vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt Lâm Hiên.

Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà thấy thế, lấy làm kinh hãi, vừa rồi Bạch Liễu Sinh dáng vẻ vênh váo hung hăng. Không ngờ được là chỉ chớp mắt, hắn đã đổi lại dáng vẻ nịnh nọt cung kính.

Hai người không khỏi cảm khái, không hố là Đế phụ, ở trước mặt hắn, Bạch Liễu Sinh chỉ có thể lấy lòng

Nghĩ đến đây, hai người cũng vội vàng đuổi theo.

"Tại hạ tông chủ Thiên Long Giáo Bạch Liễu Sinh, bái kiến Đế phu!”

"Tại hạ tông chủ Cửu Tính Tông Mạnh Viễn, bái kiến Đế phu!"

“Tại hạ tông chủ Mao Sơn Tông Trịnh Xích Hà, bái kiến Đế phu!"

...

Ba người và tất cả đệ tử sau lưng đều vẻ mặt cung kính hành lễ.

Đế phu, đó là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, hắn mạnh bao nhiêu, tất cả mọi người đều biết rõ! Lâm Hiên chỉ tùy ý gật đầu xem như đáp lễ.

Ngược lại là Tuệ Năng bên cạnh hẳn lại lộ ra vẻ giật mình: "Tông môn bắt quỷ xếp hạng top ba Bắc Huyền Thiên đều tụ tập ở chỗ này, đúng là hiếm thấy a!"


Bạch Liễu Sinh nói ra: "Gần đây chư quốc trong Bắc Huyền Thiên đột phát quý loạn, tại hạ một đường bắt quỷ diệt quỷ đến nơi này."

Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà đồng thời gật đầu: “Chúng ta cũng thế, nghe các tông môn như Thiên Đạo “Tông bắt quỷ bất lợi thì lập tức xuống núi trợ giúp lê dân bách tính Bắc Huyền Thiên trừ quỷ."

Lâm Hiên vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng lại âm thầm gật đầu.

Quả nhiên giống như hẳn nghĩ, quỷ loạn không chỉ cực hạn ở Thế Tê Quốc. Xem ra, lần này phải ra tay độc ác, nhổ cỏ tận gốc, diệt kẻ đầu têu gây ra quỷ loạn mới được!

Bạch Liễu Sinh vẻ mặt cung kính hành lễ với Lâm. Hiên: "Đế phu, hắn là ngươi cũng tới đây diệt quỷ?" 

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Ừm."

Bạch Liễu Sinh nghĩ thầm, với thân phận và năng lực của Đế phu, đương nhiên không cần quỷ vật bên trong để gia tăng tu vi. Cho nên có thể nói là mình chắc chẩn có thể lấy được quỷ vật trong đó.

Chẳng bằng chủ động đi tiêu diệt quỷ vật, biểu hiện trước mặt Đế phu một phen.

Thế là hẳn nói ra: "Đế phu thân phận tôn quý, quỷ vật bên trong bẩn uế không chịu nổi, sợ rằng sẽ làm bẩn kim thân của Đế phu và các tiểu công chúa."

"Để cho lão hủ đối phó quý vật đi!"

Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà lập tức hiểu tâm tư của Bạch Liễu Sinh. Hai người cũng muốn lấy lòng Lâm Hiên, thế là tắm miệng một lời lên tiếng nói ra: "Tại hạ cũng nguyện thay Đế phu phân ưu!"


Lâm Hiên đã biết bọn họ là tông chủ tông môn bắt quỷ đỉnh cấp ở Bắc Huyền Thiên. Nghĩ thầm chắc hắn thực lực của bọn họ đều không tệ, thế là gật đầu nói: "Có thể, nhớ kỹ, quỷ vật lớn nhất phải giữ lại, ta còn hữu dụng:

"Rõ!" Trong lòng ba người Bạch Liễu vui mừng. 

 

 

Có thể biểu hiện ở trước mặt Đế phu một phen, không những bọn họ, thậm chí ba đại tông môn bọn họ đều sẽ thêm vinh dự a!

Sau đó, ba người vội vàng dẫn theo môn hạ đệ tử tiến vào Hoàng Lăng. Không lâu sau, bọn họ đã tiếp cận mộ thất trung ương Hoàng Lăng.

Tinh mi cảm nhận một phen.

Quỷ khí ở đây cực kỳ nồng đậm, gió lớn tanh hôi, mùi quỷ thối xông vào mũi.

Nhưng mà ba người Bạch Liễu Sinh đều vẻ mặt không cảm xúc. Quỷ khí như thế này đối bọn họ thì hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Có bọn họ dẫn đầu, một đám người tiến vào mộ thất, thân ở trong hoàn cảnh u ám kinh khủng tựa như Địa Phủ,

"Huyết nhục vị thật tươi mới, ta phải nếm thử!"

Một giọng nói âm trầm từ tiền phương vọng lại, sau đó là tăm mười đạo quỷ khí phí thường lăng lệ rào rạt mà tới.

"Bạch lão, quỷ vật như thế này để cho đệ tử chúng ta đối phó đi!" Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà nói.

Bọn họ đã cảm nhận được đối diện có hơn mười quỷ vật Thần Phách Cảnh.

"Ừm." Bạch Liễu Sinh khẽ gật đầu.

Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà lập tức dẫn môn hạ đệ tử xông tới.


Trong không gian to lớn mà trống trải, một cái quan tài bằng đõng xanh lớn được đặt ở đó. Một đạo quỹ khí rồng đậm cực kỳ âm hàn từ bên trong nắp quan tài tràn ra ngoài.

Khiến cho Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà đều hơi đổi sắc mặt.

Bạch Liễu Sinh nheo mắt lại, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác lên tiếng nói ra: “Tuyệt đối không thể coi thường quỷ vật bên trong quan tài này được."

Hắn có chút hưng phấn, bởi vì hẳn dự đoán được quỷ vật bên trong cái quan tài băng đồng xanh này là quỷ vật mạnh nhất mà hẳn từng gặp trong đời.