Trong số những người trẻ tuổi trong hoàng thất Đông Hoàng, Mộ Ấu Khanh là người có quan hệ tốt nhất đối với bốn đứa bé Tuyền Châu.
Nhìn thấy Tuyền Châu và Tuyền Hi nhảy đến trong ngực Mộ Ấu Khanh, Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Đi thôi."
Mộ Ấu Khanh một tay ôm Tuyền Châu Tuyền Hi vào trong ngực, lần lượt hôn các nàng một cái:
"Hai tiểu bảo bối, mấy ngày không ôm các ngươi, các ngươi đều hơi nặng."
Tuyền Châu và Tuyền Hi hoảng sợ liếc nhìn nhau.
"A, chẳng lẽ ta trở nên béo sao?"
"Có phải là do tối hôm qua đã ăn quá nhiều rồi hay không?"
Trước đây hai tiểu nha đầu ở bên cạnh Đông Hoàng Tử U, thường xuyên nhìn thấy Đông Hoàng Tử U nhiều ngày không ăn bất kỳ thứ gì.
Mưa dầm thấm đất, các nàng cũng hiểu được đạo lý phải giữ dáng.
Bây giờ nghe Mộ Ấu Khanh nói như vậy, trong lòng các tiểu nha đầu đều cảm thấy u ám.
"Ha ha, tiểu di giỡn với các ngươi đó!"
Mộ Ấu Khanh nở một nụ cười cưng chiều nói: "Tiểu di mặc dù không bằng mẹ ruột của các ngươi, nhưng cũng là tu vi Chuẩn Đế Cảnh, sao lại cảm thấy các ngươi nặng được?"
Nghe được nàng nói như vậy, Lâm Hiên âm thầm cảm thấy xấu hổ.
Không hổ là thanh niên tài tuấn Đông Hoàng tộc, Mộ Ấu Khanh tuổi còn nhỏ mà đã là Chuẩn Đế Cảnh.
Nếu như lớn lên thì sẽ còn lợi hại như thế nào nữa?
Trên đường đi cười cười nói nói, Lâm Hiên đi theo Mộ Ấu Khanh, nhanh chóng đi tới địa điểm tụ tập.
Ở trong một cái đình nhỏ trên một ngọn núi nhỏ ở trong trung ương lâm viên.
Đình này có tên là Phong Nhã Đình.
Chỉ nghe tên thôi thì cũng biết được đây là một nơi mà những người phong nhã tụ tập lại với nhau.
Mà những người đang có mặt ở bên trong đó người nào cũng có khí chất bất phàm.
Chẳng những quần áo ung dung hoa quý, mang dáng vẻ cũng tràn ngập khí chất phú quý.
Trong đó cũng không có loại người thiếu gia ăn chơi trác táng không coi ai ra gì.
Như thế khiến cho Lâm Hiên cảm thấy rất thoải mái.
Ngẫm lại cũng thế, có thể chơi chung với nữ hài tử nhìn rất là ngây thơ như là Mộ Ấu Khanh thì phẩm hạnh của đám người này cũng không kém lắm.
Trên mặt đám nam nữ thanh niên hoàng thất đều tràn đầy vẻ tán thưởng.
"Không hổ là đế phu, khí chất này đúng là không thể bàn!"
"Tướng mạo của đế phu có thể nói là có một không hai ở Bắc Huyền Thiên chúng ta!"
"Rất đẹp trai! Rất hâm mộ Nữ Đế tỷ tỷ!"
Nghe được đám người tán thưởng, trên gương mặt nhỏ của Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Trước đây đi tới bất kỳ chỗ nào thì các nàng đều nhìn thấy những hài tử khác đang khoe khoang cha của mình.
Bây giờ rốt cuộc cũng tới lượt các nàng hưởng thụ được cảm giác có cha!
Có lời mời của Mộ Ấu Khanh, Lâm Hiên đi tới bàn chủ tịch.
Bởi vì phải giúp trông trẻ cho nên Mộ Ấu Khanh ngồi ở bên cạnh hắn.
Sau đó Mộ Ấu Khanh giới thiệu về tất cả mọi người đang có mặt ở đây cho Lâm Hiên.
Ở trong đó, hai người Thượng Quan Kiệt và Trùng Linh Đình nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là người xuất sắc nhất trong đám thanh niên tài tuấn này.
"Thượng Quan ca ca và Trùng ca ca cách Đế Cảnh chỉ kém lâm môn một cước."
"Không chỉ như thế, ở Bắc Huyền Thiên hai người bọn họ là tài tử nổi danh, cầm kỳ thư họa không thứ nào không tinh thông."
"Kiến thức thì có thể nói là thông kim bác cổ, có nhã hào là 'Bắc huyền song tuyệt'."
Mộ Ấu Khanh giới thiệu xong, một thiếu nữ hoàng tộc ở đây không quên bổ sung thêm vài câu.
Sau đó, tiệc trà xã giao chính thức bắt đầu.
Nói chuyện phiếm một hồi, một thanh niên hoàng tộc nào đó lên tiếng hỏi Thượng Quan Kiệt: "Thượng Quan đại ca, trong buổi tiệc trà xã giao lần trước ngươi nói ngươi có một câu thơ vạn cổ có một không hai muốn chia sẻ với chúng ta."
"Không biết bây giờ có thể nói ra để cho chúng ta mở mang tầm mắt một chút được hay không?"
Thượng Quan Kiệt nghe vậy thì lắc đầu cười khổ: "Ai, câu thơ có một không hai này thực sự rất khó!"
"Ta nghĩ mãi, nhưng mà tài sơ học thiển, từ đầu đến cuối cũng không viết ra được câu thơ có thể hoàn mỹ phù hợp với nó."
Trùng Linh Đình lên tiếng nói hùa theo: "Đúng vậy, Thượng Quan đại ca cũng tới tìm ta, kết quả ta cũng không viết ra được."
Mộ Ấu Khanh chắt lưỡi nói: "Có khó như vậy thật hay sao? Hai người các ngươi thi từ tạo nghệ cao như thế, ngay cả một câu thơ đối cũng không thể viết ra được?"
Thượng Quan Kiệt và Trùng Linh Đình đồng thời gật đầu.
"Không những chúng ta, ngay cả thầy của chúng ta cũng bất lực." Hai người không biết làm sao cười khổ.
………………………………………………………………………………
Thượng Quan Kiệt và Trùng Linh Đình nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều giật mình không thôi.
Thầy của bọn họ, đó chính là Bắc Huyền Thiên văn đạo Thái Đẩu, Giang Cửu Bạch.
Tài hoa của người này dùng học phú ngũ xa, tài trí hơn người cũng không đủ để hình dung.
Tục truyền, hắn lấy văn tu đạo bảy nghìn một trăm năm, dạy dỗ ra tổng cộng ba vị Bắc Huyền Thiên Đế Hoàng.
Mà trong văn đàn ở Bắc Huyền Thiên, Giang Cửu Bạch có rất nhiều danh hiệu.
Bắc Huyền Thi Tiên.
"Đúng là không thể nào ngờ được là câu thơ này thậm chí ngay cả Giang đại nho cũng bị làm khó!" Mộ Ấu Khanh không khỏi thở dài.
Thượng Quan Kiệt gật đầu nói: "Chỉ vì câu thơ này là có một không hai năm vạn năm trước, không có để lại bất kỳ một phiên bản thơ đối nào ở đời sau."
"Hơn nữa câu thơ này còn có ý cảnh cực cao, giống như là ở trước mặt nó bất kỳ một câu thơ nào khác đều sẽ ảm đạm phai mờ."
"Năm vạn năm trước, cũng không biết là vị kinh thế chi tài nào mới có thể viết ra được một câu thơ nghịch thiên như vậy." Trùng Linh Đình uống một ngụm trà: "Nếu nhưng có thể nghe được nửa câu còn lại cho dù có chết ngay bây giờ ta cũng cảm thấy vui vẻ!"