Tướng Công Siêu Phẩm Của Chu Chi Thiên

Chương 22: Phụng Nguyên gây bất ngờ




Hôm nay cũng chính là ngày thi đấu vòng thứ tư của đại hội võ lâm, càng tiến gần hơn tới danh hiệu minh chủ võ lâm nên càng có nhiều người tới xem. Lần này chỉ có một khán đài duy nhất ở chính giữa, xung quanh có ghế ngồi dành cho những nhân vật "không tầm thường". Du An cũng nằm trong số đó. Nàng đi cùng Huỳnh Hiểu Uy hắn đúng là một kẻ khoe khoang điển hình, nàng đã nhắc hắn ăn mặc tiết chế rồi nhưng có lẽ điều này khó đối với hắn chăng. Ngoài ra còn có Chu Lịch Dương hắn tuy là kẻ học võ nhưng chỉ để phòng thân nên cũng không mấy hứng thú, nhưng hắn vẫn đi chủ yếu là để chiếu cố tiểu muội hắn. Hắn đúng là một kẻ cuồng muội muội. Haizz, không biết Chu Lịch Dương nhìn thấy cảnh muội muội "yếu đuối" của hắn khi đả thương người liệu có ngất đi hay không.

Lúc đi gần tới hàng ghế của bọn họ thì Du an có nhìn thấy Âu Dương Dực Phàm, nàng chỉ gật đầu rồi lướt qua, không dám không đề phòng. Bên cạnh nàng trái một con hồ ly chín đuôi phải là một người luôn luôn để mắt tới nàng. Đúng là không dễ. Còn Xạ Nhật và Vi Nhu thì đang chuẩn bị thi đấu tại sảnh trong. Trước lúc thi đấu bọn họ cần được nghỉ ngơi để lấy sức. 

Vòng thi này thí sinh được phép sử dụng vũ khí, đánh tới khi đối phương đầu hàng hoặc không thể thi đấu được nữa. Nhưng không được kết liễu sinh mạng. Mở màn là một người đàn ông lực lưỡng cao lớn tên Vị Lan, vũ khí của anh ta là một cây rìu sắc bén nhìn có vẻ rất nặng, nhất lên cũng khó vậy thì làm sao để thi đấu đây. Đối thủ anh ta là một thiếu niên đúng chuẩn mực thư sinh mặt trắng tên Cao Hư Ly, vũ khí là một thanh kiếm mảnh. Nhìn có vẻ không cân tài cân sức nhưng Du An nghĩ, tên nhóc thư sinh có thể trụ được đến vòng này đương nhiên không thể là một tên vô dụng được. Vòng bốn này chỉ còn bốn mươi người, tới vòng năm thì còn hai mươi. Vừa có lệnh thi đấu, Vị Lan vung lưỡi rìu lên một cách dễ dàng, vút một cái bay tới chỗ Cao Hư Ly một cách chính xác tuy nhiên Cao Hư Ly cũng không phải đứng chơi, thoắt cái đã tránh thoát. Lúc này, Huỳnh Hiểu Uy quay sang hỏi:

- Hai người cho rằng ai sẽ thắng?

Du an cười, ra điều kiện:
- Cá cược phải có phần thưởng mới vui, một trăm lượng vàng thế nào?

Huỳnh Hiểu Uy thích thú: 
- Hay lắm, một trăm lượng thì một trăm lượng. Lịch Dương, ý ngươi thế nào?

Chu Lịch Dương nhìn tiểu muội:
- Được thôi, ta chọn Cao Hư Ly.
- Vậy ta chọn Vị Lan. 
- Muội chọn Vị Lan.

Hai người kẻ tấn công người phòng thủ cứ như vậy một thời gian dần dần Vị Lan cũng đuối sức, Cao Hư Ly thì đỡ hơn. Đột nhiên, Vị Lan cả người dường như lảo đảo, lưỡi rìu không thể bay lên chính xác, Du An cười, người này thật thông minh. Nhân cơ hội đó, Cao Hư Ly phản công phi người tới, thanh kiếm chĩa thẳng vào ngực Vị Lan. Tất cả thời gian như ngừng lại, mọi người hít một hơi nhưng sự việc không đơn giản như vậy. Thì ra Vị Lan chưa đuối sức như hắn vừa biểu hiện, mà đó là một kế của hắn. Để dụ Cao Hư Ly ra tay. Trận đấu kết thúc, Dự Án và Huỳnh Hiểu Uy thắng. Chu Lịch Dương tuy thua nhưng cũng không cảm thấy buồn bã hay tức giận, chỉ cười cười.

Người kế tiếp chính là Xạ Nhật, đương nhiên hắn thắng. Lần này chỉ có Huỳnh Hiểu Uy thua. Huynh muội Du An thắng.

-----
không biết do máy tính có vấn đề hay làm sao mà tôi sửa + viết nốt chương từ tối nhưng lại bị mất hết tận 2 lần TT-TT
một kẻ lười như tôi biết làm sao đây???


------

Du An cười hắn. Tên Huỳnh Hiểu Uy đó coi thường Xạ Nhật nhìn bề ngoài có vẻ hoa hoa công tử mà quên mất bản thân cũng tương tự. Nhân lúc chưa tới lượt Phụng Nguyên thì Du An ra phía ngoài hít thở không khí, trận đấu quá căng thẳng rồi. Bỗng nhiên ở bả vai bị va chạm, thì ra là người kia đi quá nhanh. Hắn cả người đều là màu đen. Không hiểu sao nàng thấy đôi mắt của hắn có nét gì đó rất đặc biệt. 

Đến khi Du An quay trở lại chỗ ngồi của mình thì vừa kịp đến lượt Phụng Nguyên, y sam của hắn hôm nay phi thường giản dị, mang chút thành thục. Đối thủ của hắn là Nghiêm Vu San một đệ tử của phái Lâm Thiên, hắn còn khá trẻ nhưng cử chỉ của người này lại mang đến cho người ta ấn tượng về một anh hùng chính nghĩa điển hình. Nếu Phụng Nguyên mạnh mẽ, dứt khoát, thuần thục thì Nghiêm Vu San nhanh nhẹn, phóng khoáng, uyển chuyển nhưng không hề nữ tính. Vũ khí của cả hai người đều là kiếm, cuộc đọ sức diễn ra đã một chung trà nhưng dường như chưa thể phân cao thấp, bọn họ ngang tài ngang sức. Môn phái Lâm Thiên là môn phái có sức ảnh hưởng lớn trong giang hồ, cũng không thua kém Thiếu Lâm Tự. Mà Nghiêm Vu San là tam đồ đệ của trưởng môn phái, đương nhiên không phải dạng vừa, ấy thế mà bỗng dưng xuất hiện một kẻ vô danh tiểu tốt là Phụng Nguyên cũng không thua kém. Không cần phải nói, trận đấu này được chú ý thế nào. Bên dưới bao kẻ hò hét cổ vũ, tiếng xì xào bàn tán như chợ đêm đến, xen vào đó còn là tiếng trái tim đang vỡ tan của bao nhiêu thiếu nữ. Vì cả hai người đều mang sức hút riêng. Du An lắc đầu, diện mạo thật của Phụng Nguyên còn tuấn tú hơn nhiều so với mặt nạ kia. 

Nàng cũng rất có hảo cảm với Nghiêm Vu San, những đường kiếm thanh thoát của hắn khiến nàng cảm thấy dễ chịu. Hai người trên khán đài tạm dừng, lấy lại sức đồng thời quan sát đánh giá đối phương. Du An cảm thấy Phụng Nguyên vẫn còn kém người này một chút nữa, tên Nghiêm Vu San chưa dốc hết sức lực. Hiện tại hắn đang chơi trò mèo vờn chuột nếu hắn muốn thắng thì không phải chuyện khó. Du An cũng không hiểu tại sao, nhưng nàng có dự cảm không lành. Hai người lại tiếp tục, có lẽ Phụng Nguyên cũng biết thực lực người kia hơn hắn thế nên Phụng Nguyên không dám buông lỏng. Quả nhiên dự cảm của Du An là đúng, Nghiêm vu San bằng tốc độ cực nhanh gỡ bỏ được mặt nạ của Phụng Nguyên. Cả hội trường lặng ngắt như tờ, có vài kẻ không tin được dụi mắt, há hốc miệng. Vài cô nương còn khoa trương hơn, trực tiếp ngất đi.

Du An trong đầu chỉ nghĩ: Chết tiệt!