Sáng ngày hôm sau, khi trời còn tối mịt thì Chu Chi Thiên đã phải rời khỏi giường.
Mai đương nhiên cũng dậy chuẩn bị mọi thứ cho nàng. Ngày hôm qua Nha Vân đã nói nàng sẽ được bọn hắn giúp đỡ để trở về như trước kia và Mai cũng được tập luyện cùng những đệ tử trong Bát Quái.
Hôm nay Chu Chi Thiên mặc một bộ bạch sam dành cho người luyện võ, tóc
được tết đơn giản, không phấn son cũng không đeo bất kì loại trang sức
nào. Trên người chỉ mang theo cây thủy chủ Huỳnh Hiểu Uy đưa cho cùng
với lọ thuốc của ca. Hai vạt đó chỉ trừ lúc tắm thì bỏ ra còn lại đều
theo nàng, ngay cả khi đi ngủ cũng để đầu giường.
Ngáp một cái Chu Chi Thiên đã đến khu luyện võ, đây là một gian phòng
lớn nằm biệt lập với những lầu nhà bên cạnh. Nó nằm ngay sau sảnh chính
hôm qua có tên Thanh Lam Các. Nơi này không có bất kì ai canh gác, đi
vào trong thì chỉ thấy được chia làm nhiều gian phòng khác nhau, ngăn
cách là những tấm cửa rất dày.
Người hướng dẫn cho Chu Chi Thiên là Nha Vân, Hắn mặc một bộ lục sam,
nhìn qua như một tên thư sinh ẻo lả không biết gì về võ công. Nếu hắn
biết ý nghĩ này của Chu Chi Thiên không biết có hộc máu không nữa. Hắn
đưa nàng tới một gian phòng, nơi đây chẳng có một ai, trong phòng cũng
không có bất kì thứ gì, rỗng tuếch. Chu Chi Thiên khó hiểu nhìn hắn, hắn ra hiệu cho nàng đi tới giữa gian phòng còn hắn đứng ngoài. Vút một
tiếng, một mũi tên lướt qua người Chu Chi Thiên, tuy không trúng nhưng
tạo trên tay áo nàng một vết rách. Chu Chi Thiên lòng kêu gào thảm thiết nhưng cũng chỉ dám thở nhè nhẹ, hai tròng mắt đầy cản giác. Chỉ thấy
Nha Vân ban đầu nhíu mày rồi từ từ giãn ra. Sau đó thì có rất nhiều mũi
tên khác lao tới, Chu Chi Thiên chỉ biết tránh né theo bản năng, một
phần là do thân thể này. Có những lúc Chu Chi Thiên còn đang không biết
làm sao thì thân thể tự động nhảy qua một bên, né sang phải, có khi còn
lộn một vòng trên không.
Điều này Nha Vân đương nhiên đã nhìn ra, lòng hắn nhẹ nhõm một chút. Đây là nữ nhi hắn cưng chiều nhất, lí do là vì khí chất của nàng rất giống
người đó, nhất là sau khi mất trí nhớ lại càng giống, giống vô cùng.
Du An, hay Chu Chi Thiên hiện tại suốt cả buổi sáng chỉ né và né rồi
tránh rồi nhảy tốn không ít sức lực, có điều chỉ sau vài canh giờ nàng
cảm thấy thân thể như nhẹ hơn một chút, linh hoạt hơn. Nha Vân nói bọn
họ đang làm thức tỉnh kí ức đang ngủ trong người nàng.
Buổi trưa lúc dùng bữa chỉ còn Lương Ngôn, người này cả buổi không hé
răng nửa lời và Ỷ Vân cùng Vi Nhu. Hai nàng này tán gẫu với Chu Chi
Thiên suốt bữa ăn, vô cũng hoạt bát. Hai người kể những chuyện xảy ra
trước đây. Khi Vi Nhu kể đến đoạn Xạ Nhật hắn trêu chọc Cổ Dĩ Kỳ khiến
hôm sau mặt hắn sưng phồng như đầu heo làm một tên tự kỉ cuồng như hắn
cả tuần không dám ra khỏi phòng. Chu Chi Thiên tưởng tượng đến cảnh đó
liền không nhịn nổi cười. Tiếng cười của ba người vang khắp cả khu nhà.
Nghỉ trưa khoảng một canh giờ Chu Chi Thiên lại bị đánh thức nhưng không phải để đi Thanh Lam các mà Lương Ngôn, nhị ca của nàng là người chịu
trách nhiệm tìm lại kí ức của nàng. Hắn, khuôn mắt lạnh lùng như tảng
băng di động đưa nàng tới gian phòng của hắn. Nơi này rất khác so với
gian phòng của nàng, hắn ra hiệu cho Chu Thiên ngồi xuống một chiếc ghế
dựa to, chiếc ghế này gần giống như ghế sô pha đơn thời hiện đại vậy, nó làm nàng cảm thấy an toàn và ấm áp. Lương Ngôn lấy ra một sợi dây bạc
còn có cả hình một con chim ưng như mặt dây chuyền hiện đại, thứ này làm Chu Chi Thiên rất bất ngờ. Nhưng chưa kịp hỏi thì giọng của Lương Ngôn
vang lên, hóa ra giọng nói của hắn cũng lạnh như băng giống như tính
cách của hắn vậy, nhưng mà Chu Chi Thiên lại nhận ra trong đó có chút ôn nhu:
- Nhìn vào thứ ta cầm, muội thấy gì?
- Chim ưng..
Chu Chi Thiên thấy mình không còn tỉnh táo nữa, mọi thứ trở nên mờ ảo
nhưng lại khiến con người thoải mái, giống như, thiên đường.
- Nhắm mắt lại, muội thấy gì? Hãy miêu tả những gì muội thấy..
- Phụ thân..mẫu thân..cãi nhau, còn có..một đứa bé.. ca ca ôm ta.
- Giỏi lắm, vậy giờ muội thấy gì?
Lương Ngôn xoa đầu Chu Chi Thiên, giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Chu Chi
Thiên lại thấy khung cảnh trước mắt, những đứa trẻ này là ai vậy? Có
nàng lúc nhỏ nữa, bọn họ đang luyện võ, chính là Nha Vân đang quan sát
bọn họ. Rồi sau đó, có rất nhiều rất nhiều những khung cảnh khác, kí ức
của thân thể này đang từ từ ùa về, những chiêu thức võ công, còn có nàng đang vận khinh công bay nhảy, còn có nàng giết người... Đầu đột nhiên
rất đau, hai tay nàng ôm lấy đầu của mình, run rẩy.
Lương Ngôn vội vàng gỡ hai tay nàng ra, giải thoát Chu Chi Thiên khỏi cơn đau đó:
- Khi ta đếm đến 3, muội sẽ tỉnh dậy nhưng cùng với tất cả những gì muội thấy, 1, 2,3.
Ngay sau khi hắn đếm đến 3, Chu Chi Thiên từ từ mở mắt ra, nàng nhìn hắn, gọi:
- Nhị ca.
Hắn cười, Lương Ngôn cười với nàng, giờ phút này nàng bỗng thấy hắn rất
dịu dàng, nàng ngồi dậy vòng tay ôm lấy hắn làm nũng, Lương Ngôn xoa xoa đầu nàng:
- Hôm nay muội nhớ được rất nhiều, về nghỉ ngơi đi. Tối nay đừng luyện công.
” Dạ” một tiếng Chu Chi Thiên liền trở về phòng, ngày đầu tiên thật mệt.
Những ngày kế tiếp, thỉnh thoảng là Âu Dương Dực Phàm giúp Chu Chi Thiên luyện kiếm, lúc thì Xạ Nhật dạy nàng các món ám khí, hắn rất giỏi ám
khí. Chu Chi Thiên nhận ra, ai trong số bọn họ đều giỏi một lĩnh vực
khác nhau. Âu Dương Dực Phàm có võ công và khinh công giỏi nhất trong số bọn họ. Lương Ngôn nghiên cứu về cổ thuật. Xạ Nhật giỏi các loại ám
khí. Ỷ Vân vũ khí của nàng là một cái roi màu đỏ, nàng cũng là người
quản lí hầu hết việc kinh doanh trong Bát Quái. Vi Nhu vũ khí của nàng
là hai thanh kiếm, một cái vừa nhỏ lại có tính đàn hồi, một thanh trường kiếm màu lục. Cổ Dĩ Kỳ có niềm đam mê với y thuật, nhưng hắn với độc
thuật thì không phải say mê nữa mà là mục đích sống của hắn, tên nhóc
này đặc biệt rất thông minh. Còn Chu Chi Thiên, vũ khí của nàng lại là
một dải lụa còn có dây kim tuyến. Khi nghe Xạ Nhật nói đến đây Chu Chi
Thiên “...” Nàng không biết nên cười hay nên khóc. Không những thế vẻ
mặt của Ỷ Vân cùng Vi Nhu có vẻ rất sùng bái nàng nữa.
Thế là mấy ngày sau đó, Chu Chi Thiên chỉ còn biết ngậm ngùi luyện tập và luyện tập.