Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 46: Hoàng gia vô tình




Tháng một, tuyết rơi. Bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn như cánh bướm, mang đến vẻ phong tình trong suốt xinh đẹp đặc trưng của trời đông giá rét. Phóng mắt nhìn chỉ thấy một màu trắng trong mênh mông, đẹp đến mức tinh khiết. Trong không khí tràn ngập mùi tuyết tươi mát, nhẹ nhàng, dịu dàng, thản nhiên. Bầu trời sạch sẽ, đất trời thanh thản, cả thế giới như được bao phủ bởi màu trắng chói mắt làm lòng người cảm thấy như được thanh lọc!

Hoàng cung nguy nga rực rỡ đứng sừng sững trong tuyết, tuyết trắng phủ lên màu vàng tôn nghiêm giống như khoác lên một tầng lụa mỏng lấp lánh, dưới tia nắng li ti càng trở nên trong sáng, cao quý.

Ngự Hoa Viên vào mùa đông lại có một vẻ đẹp khác. Mùa đông trăm hoa héo rũ nhưng lại là lúc rừng mai khoe sắc! Đóa mai vàng nho nhỏ xinh đẹp không sợ giá lạnh đua nhau nở rộ. Có màu vàng tươi óng ánh, vàng nhạt, vàng đen, vàng tím, trắng noãn, trắng bạc, trắng nhạt, vàng trắng, phấn hồng, hồng đậm, màu nào cũng có! Có thể nói trong khu rừng mai được chăm sóc tỉ mỉ, che chở cẩn thận này có gần hết các giống mai, nhụy hoa cũng có hồng, tím, trắng, màu sắc đa dạng, ngạo nghễ giữa trời đông!

Trang phi sủng ái mời tôi đến xem mai vàng nở rộ, có thể nhìn thấy nhiều loại mai cùng một lúc thế này thật hiếm có, hiện giờ được thấy tận mắt quả nhiên không thể nào dời tầm mắt đi được! Mỗi một đóa hoa mai đều thật ngạo nghễ xinh đẹp!

Hôm nay người đến ngắm hoa rất đông, ngoại trừ Trang phi, Hoàng thượng và hậu cung tần phi, còn có Đức Thân Vương và đại thần được nể trọng. Có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Tôi ngắm nhìn những đóa hoa đủ màu sắc, nụ cười bên môi càng ngày càng đậm. Những bông tuyết lại tạo thành một bức rèm châu màu bạc che khuất những đóa hoa mai như ẩn như hiện càng thêm mê người, khiến người ta không kìm chế được vươn tay ra. . . . . . Bông tuyết nằm trong lòng bàn tay mát lạnh, rơi trên hoa mai lập tức biến thành điểm xuyết, rơi trên lông mi lại biến thành ánh tuyết trong suốt. Cảnh tuyết thật đẹp quá, cảnh trời đông giá rét cũng thật đẹp!

Một bàn tay phủ lên tay tôi, bao lấy bàn tay hơi lạnh của tôi. Tôi quay lại nhìn chủ nhân bàn tay này, khuôn mặt hơi chút không vui của Liệt Minh Dã đập vào mắt. Thấy thế, tôi bật cười, trong lòng ấm áp, cậu ta là đang lo lắng cho cơ thể của tôi.

Ngoại trừ ánh mắt lo lắng của cậu ta còn có một ánh mắt khác đang nhìn tôi chằm chằm … đó là Đức Thân Vương. Dù tôi không nhìn anh ta nhưng tôi biết ánh mắt anh ta nhìn tôi có hàm ý khác!

Liệt Minh Dã dùng sức xốc lại áo choàng của tôi, để nó bao kín thân thể tôi, sau đó nắm tay tôi chậm rãi bước đi trong biển mai nở rộ.

Phía trước, Hoàng thượng ôm lấy bả vai Trang phi nói cười, còn dùng ngón trỏ lấy tuyết trên hoa mai bôi lên mặt cô ấy, khiến cô ấy nũng nịu la hét trốn tránh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.

Các phi tử không nhận được vinh hạnh đặc biệt này có người lộ vẻ ghen tị, có người dấu diếm, đủ loại cảm xúc. Ghen tị trên mặt Dung phi tương đối rõ ràng, hiện nay cô ta đang mang cái bụng to vượt mặt đứng trong tuyết ngắm mai, mà Hoàng thượng không đỡ cô ta lại đi ôm lấy Trang phi, thực khó làm người ta không ghen tị.

Tôi theo bản năng liếc về phía Đức Thân Vương, anh ta chẳng có phản ứng gì đối với sự ghen tuông của Dung phi, như thể anh ta chưa bao giờ chạm vào cô ta, lại càng chưa từng để cô ta thụ thai. Thấy thế, lòng tôi lạnh như băng, mấy chữ “Vô tình nhất là nhà Đế Vương” lập tức hiện lên trong đầu. Ý nghĩ lạnh lẽo này làm tôi siết chặt lấy tay Liệt Minh Dã, hơi ấm lập tức thông qua bàn tay to của cậu ta không ngừng truyền qua xua tan sự lạnh lẽo của tôi. Phát hiện tôi khác thường, cậu ta hơi nhíu mày.

Tôi khẽ lắc đầu với cậu ta, quay đầu nhìn về phía đóa mai màu hồng. Không biết cậu ta có thể báo việc Dung phi thông dâm cùng Đức Thân Vương cho Hoàng thượng biết hay không, chứ nhìn bụng Dung phi, sợ là sắp đến ngày sinh rồi. . . . . .

Một gã tiểu thái giám đi qua bên cạnh, tiến thẳng đến chỗ Lương Đức Dung phía sau Hoàng thượng, ghé vào lỗ tai ông ta khẽ nói gì đó. Nói xong, Lương Đức Dung lại truyền lời cho Hoàng thượng, lúc này Hoàng thượng gật đầu. Lương Đức Dung vẫy tay cho tiểu thái giám lui xuống, tiểu thái giám khom người lui ra.

Thấy thế, tôi tò mò, nhìn theo bóng lưng tiểu thái giám. Không bao lâu sau, tiểu thái giám dẫn một người từ trong đám người ngắm hoa bên cạnh đến. Gió khẽ thổi qua, khiến một màu xanh lọt vào trong tầm mắt. Khi nhìn thấy khuôn mặt người đi phía sau tiểu thái giám tôi cười nhẹ ra tiếng. Đó là Thảo Hồ, anh ta cứu mạng Trang phi, ngắm mai đương nhiên không thể thiếu phần anh ta, thế mà tôi lại quên mất.

Thảo Hồ thấy tôi đầu tiên là sửng sốt, thất thần sau cười ra tiếng, nhìn tôi chớp chớp đôi mắt to trong trẻo, lướt qua trước mặt tôi theo tiểu thái giám đi gặp Hoàng thượng và Trang phi.

Tôi che miệng cười khẽ, anh ta ấy à, luôn thích chớp đôi mắt xinh đẹp kia, thật giống như đứa bé không lớn …

Trên tay đau đớn, tôi ngừng cười ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt xanh mét của Liệt Minh Dã. Thấy thế, tôi bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu. Tuy rằng bữa cơm tối hôm ấy tranh cãi ầm ĩ cùng cậu ta một trận, nhưng chưa nhận được câu trả lời mang tính thực chất nào. Mặc dù cậu ta không hiểu lầm tôi và với Thảo Hồ có gì mờ ám nữa nhưng vẫn không vui. Nếu muốn cho cậu ta chấp nhận một người chỉ sợ cần tiếp xúc một thời gian dài, mà trong quá trình này tôi chỉ đành chờ đợi. . . . . .

Ánh mắt tôi chợt bắt gặp ánh mắt như cười như không của Đức Thân Vương. Thấy tôi nhìn qua, đuôi lông mày anh ta hơi nhướn lên, để lộ ra chút khí chất xấu xa. Khóe miệng cong cong tuấn tú tiêu sái.

Tôi mỉm cười đáp lễ, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì anh ta đúng là cực phẩm! Mặc dù anh ta và Hoàng thượng là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng vẻ ngoài lại ấn tượng hơn. Nhưng sự đa mưu túc trí và tính tình âm trầm kia làm người ta không dám khen tặng! Hoàng thượng cũng có độc đáo xuất sắc của mình, nếu không sao có thể trị vì đất nước? Tôi cũng không cho rằng có quân vương nào không lòng dạ không thủ đoạn!

Gió nổi lên, bông tuyết chao nghiêng rơi xuống, tuyết trắng đầu cành lay nhẹ theo gió, bông tuyết lấp lánh rơi lên da thịt có chút lạnh lẽo.

Tôi níu chặt cổ áo, tuy lạnh nhưng vẫn muốn ngắm mai. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Thảo Hồ đang ở bên cạnh Trang phi trò chuyện, Hoàng thượng không biết đã rời khỏi rừng mai từ lúc nào. Tôi theo bản năng nhìn về phía Đức Thân Vương, cũng không thấy anh ta đâu nữa. Dung phi không chịu được bụng lớn khệ nệ, để cung nữ dìu đi.

Quay đầu nhìn về phía những người còn lại, dường như đã có vài vị phi tử đi mất, mà các đại thần cũng bắt đầu có ý định rút lui. Dù sao đứng trong tuyết lâu cũng sẽ thấy lạnh, tại thời tiết tuyết bay tán loạn này người ta vẫn thích sưởi ấm hơn.

Tôi cười cười, những người này vì Hoàng thượng mới ở lại, hiện giờ không biết Hoàng thượng đã đi đâu, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy không thú vị không cần thiết phải ở lại nữa. Dù là người cổ đại hay người hiện đại, đều thực dụng như thế!

“Thiếu gia, tôi muốn đi vệ sinh.” Tôi thu hồi tầm mắt, khẽ kéo tay Liệt Minh Dã.

Nghe vậy, cậu ta rời mắt khỏi khóm hoa quay đầu nhìn đám đại thần. Đa số đại thần đứng rải rác chặn lối đi. Cậu ta không nói tiếng nào, cầm tay tôi bước đi. Các đại thần biết cậu ta được thánh sủng, ai cũng nịnh nọt nhường đường, vẻ mặt tươi cười. Cậu ta không nói nhiều lắm, chỉ cười khẽ đáp lẽ.

Thấy thế, khóe miệng tôi bất giác cong lên, trong triều đình phức tạp rút cuộc cậu ta cũng học được cách tươi cười đối phó, không bày ra vẻ mặt nặng nề, lạnh như băng nữa! Đây là dấu hiệu đáng mừng, chứng minh cậu ta đang dần trưởng thành, không còn tùy ý trẻ con nữa! Cậu ta mở đường cho tôi, nếu chỉ có một mình tôi các đại thần nhất định sẽ không nhường đường.

Ở lối ra vườn đào, cậu ta định đi theo tôi vào nhà vệ sinh nhưng bị tôi cản lại, tức giận cười nói, “Tôi biết đường mà, nếu để người ta nhìn thấy tôi đi vệ sinh còn cần cậu đi theo, tôi không bị cười đến chết mới là lạ.”

Nghe vậy, cậu ta sửng sốt thất thần sau đó cười nhẹ ra tiếng, đuôi lông mày tuấn tú nhướn lên, buông tay tôi ra. Tay cậu ta vừa buông ra, tôi lập tức thấy lạnh, đặc biệt là lúc gió thổi qua.

“Đi đi, ta chờ cô.” Cậu ta rút hai tay vào áo choàng, lùi ra sau, hất mặt về phía nhà vệ sinh.

“Ừ.” Tôi gật đầu đáp, cười dịu dàng xoay người đi.

Đi xong ra ngoài mới phát hiện gió còn to hơn lúc nãy, thổi những bông tuyết yên tĩnh nhảy múa trong không khí, tầm nhìn như bị che bởi một tấm bình phong bằng tuyết!

Gió lạnh luồn vào cổ áo khiến tôi rùng mình một cái, theo bản năng níu chặt áo choàng, hối hận đã ngăn cản Liệt Minh Dã đi theo. Nếu cậu ta theo tới đây, vậy giờ nhất định sẽ nắm tay tôi! Má tôi hơi đỏ lên, vội lắc đầu đuổi nỗi nhớ nhung thoáng hiện lên đi, chẳng biết từ bao giờ tôi đã bắt đầu quyến luyến sự ấm áp của cậu ta. . . . . .

Gió thật sự rất lớn, tôi nhanh chóng quay về vườn mai. Đang đi dọc theo hành lang gấp khúc tôi chợt khựng lại, bởi vì tôi nghe thấy một tiếng thở dài bi ai sâu xa!”Ai. . . . . .” Trong thở dài bao hàm bất đắc dĩ và chờ đợi.

Tiếng thở dài này làm tôi đứng như trời trồng, kinh ngạc há hốc miệng, chủ nhân tiếng thở dài này không phải người khác mà là Hoàng thượng! Tôi thật tò mò, chuyện gì có thể làm cửu ngũ chí tôn thở dài bi thương như thế?

Nhẹ nhàng bước tới gần núi giả cao lớn, gió nổi lên gào thét, tuyết khẽ rơi che giấu tiếng bước chân rất nhỏ của tôi. Tôi áp sát vào núi giả, dè dặt cẩn thận nghiêng đầu ra nhìn một chút. Tầm nhìn dần dần rộng mở, trên hành lang gấp khúc có hai bóng người, đập vào mắt đầu tiên là bóng dáng màu vàng sáng, tiếp theo đó là màu tím. Là Hoàng thượng và Đức Thân Vương! Hóa ra hai người họ đều ở đây! Vừa rồi lúc đi vệ sinh thì không thấy, vậy chắc là bọn họ là từ hành lang gấp khúc kia vòng qua đây.

“Có tin tức gì của Thập đệ không?” Giọng nói khe khẽ mang theo khát vọng của Hoàng cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi tập trung dựng thẳng lỗ tai lên nghe. Thập đệ?

“Thần đệ tìm kiếm khắp nơi, vẫn bặt vô âm tín.” Đức Thân Vương khẽ thở dài, nghe thật yếu ớt, buồn bã.

Nghe vậy, Hoàng thượng im lặng, gió lạnh thổi long bào của anh ta bay phấp phới, ma sát với gió tuyết phát ra tiếng vang giòn giã mạnh mẽ.”Trước lúc băng hà phụ vương có hai nguyện vọng. Một, dẹp yên Đông Nam, Tây Bắc, giúp Thiên Vận Long Triều chúng ta sớm ngày thống nhất thiên hạ. Hai, tìm kiếm Thập hoàng tử thất lạc trong dân gian, bảo vệ long mạch hoàn chỉnh. Hai nguyện vọng này từ ngày trẫm đăng cơ không bao giờ dám quên, hiện giờ đã qua mười năm, khi nào mới có thể thực hiện đây?”

Nghe xong, tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, theo phản xạ lấy tay che miệng phòng ngừa mình phát ra âm thanh. Thập hoàng tử thất lạc trong dân gian! Đó không phải là em trai Hoàng thượng và Đức Thân Vương sao! Ôi trời, không ngờ đi vệ sinh lại nghe lén được bí mật trọng đại của hoàng gia!

Câu cuối cùng mặc dù Hoàng thượng dùng câu nghi vấn, nhưng cũng tỏ rõ sự quyết tâm thống nhất thiên hạ và tìm kiếm Thập hoàng tử.

“Thần đệ cô phụ thánh ân, xin hoàng thượng giáng tội!” Đức Thân Vương lập tức thay đổi thái độ, sửa lại xưng hô, lùi về phía sau một bước định dập đầu hành lễ.

“Thất đệ!” Hoàng thượng khẽ hô, vội đỡ lấy cánh tay anh ta nâng thân thể đang hơi khom xuống của anh ta dậy, sau đó đặt hai tay trên vai anh ta ý vị sâu xa vỗ vỗ nói, “Thiên Vận Long Triều là do tổ tông Long thị chúng ta tắm máu chiến đấu anh dũng gây dựng nên, huynh đệ trẫm chỉ còn một mình đệ, trẫm ký thác toàn bộ hi vọng tìm kiếm Thập hoàng tử lên đệ, dù tiêu phí bao nhiêu nhân lực, vật lực cũng phải tìm được, an ủi phụ hoàng trên trời có linh thiêng!”

Vừa dứt lời tôi lập tức hiểu ra bốn điều, thứ nhất, hình thức thay đổi triều đại của Thiên Vận Long Triều này là thôn tính kẻ yếu, tăng cường sức mạnh của bản thân. Thứ hai, họ hoàng thất Thiên Vận Long Triều là ‘Long’, giờ tôi mới biết. Thứ ba, sợ là đã có một cuộc tranh đấu tự chém giết lẫn nhau giữa anh em Long thị, bằng không sao lại có câu “Huynh đệ chỉ còn lại”? Thứ tư, Hoàng thượng chỉ giao việc tìm kiếm Thập hoàng tử cho Đức Thân Vương, lại không nói gì đến thống nhất giang sơn, có thể thấy được anh ta đã có phòng bị với Đức Thân Vương!

Hiểu được bốn điều này, tôi nhìn về phía Đức Thân Vương, chỉ thấy anh ta hơi kích động nhìn Hoàng thượng, một lát sau vẫn cứ hành đại lễ, cũng nói chắc nịch, “Thần đệ nhất định không phụ sự kỳ vọng của hoàng huynh!” Xưng hô cũng sửa lại như cũ rồi.

“Nào, mau đứng dậy đi!” Hoàng thượng nâng anh ta dậy, hai người nhìn nhau, cùng nhìn về phía bông tuyết trong suốt giăng khắp trời.

Đối thoại đến đây là kết thúc, biết được bí mật trọng đại càng làm tôi thấy rõ bộ mặt của Hoàng thượng và Đức Thân Vương! Từ lúc nói chuyện, thái độ, giọng điệu, vẻ mặt của hai người họ đối với nguyện vọng của tiên hoàng đều rất hợp lý, vừa không khoa trương vừa không thờ ơ, nhìn rất thực lòng, có thể nói là vô cùng sâu sắc! Không thể không bội phục đàn ông sinh ra trong hoàng thất đều rất thuần thục chiến thuật tâm lý, kỹ thuật biểu cảm, ngôn ngữ!

Nhìn như một Hoàng thượng một lòng vì nước, thần đệ trung thành và tận tâm, thực chất không phải chỉ vì lợi ích của bản thân sao? Hoàng thượng muốn thống nhất thiên hạ để chứng minh thực lực của mình, tìm Thập hoàng tử để có thể ăn nói với tiên hoàng, nói thật dễ nghe, còn dự định thực chất ai mà chẳng biết! Lại nói Đức Thân Vương, bề ngoài tận trung tận tụy với Hoàng thượng, sau lưng nhất định sẽ ‘cúi đầu xưng thần’ với vị hoàng huynh này của mình sao? Sẽ không, bọn họ đều sẽ không!

Phát hiện bí mật ngoài ý muốn làm tôi thấy rõ bộ mặt của hai người đàn ông tôn quý nhất trên đời này, linh hồn và bộ mặt thật của bọn họ đều làm người ta buồn nôn!

Tôi không lập tức vòng ra núi giả mà đứng tại chỗ nhìn Hoàng thượng và Đức Thân Vương đi ra khỏi hành lang gấp khúc, đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất mới trở về.

Trở lại vườn mai, chỉ thấy Liệt Minh Dã đang nhíu mày đứng chờ, nãy giờ chắc cậu ta không hề động đậy bởi trên người cậu ta đã phủ một lớp tuyết thật dày. Thấy thế, tôi vội chạy tới.

Không đợi tôi nói, cậu ta đã hạ thấp giọng tranh nói trước, “Mới vừa rồi Hoàng thượng hỏi cô đi đâu, ta bảo cô đến quỳ thủy.”

Nghe vậy, tôi rùng mình. Hoàng thượng và Đức Thân Vương về vườn mai đương nhiên phải đi qua chỗ này, không thấy tôi chắc chắn sẽ hỏi. Câu trả lời của cậu đã giúp tôi kéo dài thời gian, ‘đến ngày’ tốn rất nhiều thời gian để xử lý, cũng dễ dàng đánh lừa Hoàng thượng và Đức Thân Vương!

Tôi nắm tay cậu ta, muốn nói lại thôi. Tuy rằng cậu ta không biết tôi nghe được cái gì, nhưng cậu ta hành động cẩn thận như vậy đã giúp tôi bớt một phiền toái không cần thiết, cũng đưa tôi ra khỏi phạm vi nghe lén, quả đúng là hành động sáng suốt!

Tôi không nói gì, nhưng cậu ta mẫn cảm phát hiện ra điểm không ổn trong phản ứng của tôi. Màu mắt cậu ta hơi tối lại, khẽ lóe lên sau đó khôi phục bình thường, không nói gì nắm tay tôi quay về vườn mai.

Đi theo phía sau cậu ta, tôi cúi đầu điều chỉnh vẻ mặt và nhịp tim, sau khi phục hồi như cũ mới ngẩng đầu, thản nhiên đi trước.

Ngắm mai sắp kết thúc, mọi người đi theo sau Hoàng thượng chậm rãi rời khỏi vườn mai. Lúc đi tới cửa Ngự Hoa Viên một tiểu thái giám vội vàng tới trước mặt Hoàng thượng quỳ phịch xuống, vội vàng vui sướng lớn tiếng nói, “Dung phi nương nương lâm bồn, xin hoàng thượng di giá!”

Nghe vậy, trong lòng tôi chìm xuống, đến rồi, giờ khắc này rút cuộc đã đến!

Hoàng thượng lúc này buông Trang phi ra, vẻ mặt bình tĩnh đi theo tiểu thái giám rời đi.

Khuôn mặt bình tĩnh của anh ta làm tôi khó hiểu, chuyển ánh mắt về phía Trang phi. Trên mặt cô ấy không hề có vẻ ghen tị và oán hận, thật bình tĩnh mỉm cười, dẫn đầu cất bước đi theo phía sau Hoàng thượng. Ánh mắt tôi lại chuyển sang phía Đức Thân Vương, anh ta như thể không nghe thấy tiểu thái giám bẩm báo gì cả, không vội không lo, khóe miệng còn nở nụ cười nhạt.

Phản ứng của hai người làm tôi rùng mình một cái, theo bản năng nắm chặt tay Liệt Minh Dã, hóa ra cậu ta đã báo việc thông dâm cho Hoàng thượng biết, bằng không vì sao Hoàng thượng không hề vui mừng chút nào? !

Đã từng có chuyện Trang phi sinh thai chết, nên lần này các đại thần không hẹn mà cùng đến cung Thấm Dương của Dung phi, mọi người đều muốn thám thính long chủng sống hay chết, là nam hay là nữ.

Cũng giống khi Trang phi sinh non, Dung phi đau đớn rên rỉ không ngừng, chỉ có thái độ của Hoàng thượng là hoàn toàn tương phản. Là Trang phi anh ta gấp đến độ đi tới đi lui, hiện giờ lại đưa lưng về phía chúng tôi đứng yên bất động, hai tay thả lỏng phía sau. Phản ứng khác biệt làm các đại thần sinh nghi, ông xem tôi, tôi nhìn ông.

Dung phi gào thét hồi lâu, bỗng một tiếng hét chói tay và tiếng khóc to rõ nỉ non trước sau lọt vào tai, hai tiếng kêu đột nhiên cắt qua không khí căng thẳng quỷ dị. Hoàng thượng là người đầu tiên cất bước, “soạt” một tiếng vén mạnh rèm châu lên bước vào trong phòng.

Các đại thần ở ngoài cung rướn cổ lên ngó vào trong, bên trong phòng lặng ngắt như tờ. Lòng tôi căng thẳng, không biết tình huống bên trong thế nào, không phải là đang nhỏ máu nhận thân đấy chứ?

Quả nhiên, tôi nghĩ không sai, sau một lát yên tĩnh một tiếng rồng ngâm cuồng nộ vang lên, “Tiện nhân… ” Tiếng mắng tàn khốc, tiếp theo đó là vài tiếng bạt tai “Bốp, bốp, bốp” giòn giã, tiếng Dung phi đau khổ rên rỉ từ khe hở của rèm châu đong đưa truyền ra.

Mới đầu còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, sau liền nghe ‘bộp’ một tiếng nặng nề trầm đục, tiếng khóc nỉ non bỗng im bặt!

“Không…” Tiếng kêu xé nát tim gan của Dung phi đâm vào màng tai tôi, làm tôi không ngừng run rẩy. Tiếng động kia. . . . . . Nghe rất giống vật thể từ trên cao rơi xuống! Hay là Hoàng thượng. . . . . . ném chết đứa trẻ mới ra đời rồi sao? ! Tôi vội hít vào một hơi, bị ý nghĩ của chính mình hù dọa!

“A. . . . . .” Tiếng Dung phi suy yếu lại truyền vào lỗ tai, lần này khác lúc trước, cực kì đau đớn lo lắng!

Im ắng. . . . . . Rèm châu đột nhiên được vén lên, kêu “rào rào” liên tục. Hoàng thượng xanh mét cả mặt từ trong phòng đi ra, mỗi một bước đều mang theo phẫn nộ làm cho người ta sợ hãi! Sự tàn nhẫn vây quanh anh ta, mùi máu tươi xuyên qua rèm châu lan ra ngoài cung, cho chúng tôi biết trong phòng đã xảy ra ‘huyết án’!

Mùi máu chui vào mũi, tôi chỉ thấy hai chân mềm nhũn không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, may có Liệt Minh Dã đỡ tôi, bằng không tôi chắc chắc đã vì máu tanh tàn nhẫn này mà đứng không nổi!

Các đại thần hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, đứng ngây tại chỗ giống như khúc gỗ không biết nên tiến hay lùi. Trang phi và Đức Thân Vương theo sau Hoàng thượng rời khỏi cung Thấm Dương, dù tôi chưa thấy vẻ mặt của hai người họ, nhưng từ bóng lưng bọn họ cũng thấy được sự thản nhiên và thờ ơ.

Tôi kinh ngạc, đứa bé đã chết, chẳng lẽ Đức Thân Vương không đau lòng sao? Đó là con anh ta! Trang phi sở dĩ không ngạc nhiên, sợ rằng đã sớm biết được trong bụng Dung phi không phải long chủng!

“Vô tình nhất là nhà Đế Vương”, bảy chữ này lại đánh sâu vào linh hồn tôi!

Cơ bắp toàn thân Liệt Minh Dã co rút, ôm chặt lấy eo tôi quả quyết rời khỏi hoàng cung.

Trở lại Liệt phủ, cậu ta thét lên, rít gào đập nát đồ đạc trong phòng như dã thú bị nhốt đã lâu sắp nổi điên. Tiếng đồ đạc vỡ vụn nối tiếp nhau làm tôi sợ tới mức tóc gáy toàn thân đều dựng đứng.

Vẻ mặt cậu ta vặn vẹo đáng sợ, mỗi lần đập đồ đều hận không thể long trời lở đất. Đập xong, hai nắm tay cậu ta buông thõng hai bên sườn kịch liệt run rẩy, sự hận thù trong mắt vô cùng vô tận.

Tôi đã hiểu, cậu ta tức giận như vậy là bởi vì Hoàng thượng. Hoàng thượng trừng trị Dung phi và nghiệt chủng, lại hờ hững để Đức Thân Vương ung dung rời đi.

Liệt Minh Dã không cam lòng, phẫn nộ, giữa cậu ta và Đức Thân Vương nhất định có mối thù đau triệt nội tâm, nếu không sao cậu ta lại đau khổ như vậy? Tôi không biết nên an ủi cậu ta như thế nào, chỉ có thể gạt mảnh vụn tới bên cạnh cậu ta, nắm bàn tay siết chặt thành đấm của cậu ta, khẽ nói, “Chuyện nhỏ không nhịn, sẽ loạn mưu lớn.”

Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, con ngươi sâu thẳm đỏ như máu, tơ máu giăng đầy trong mắt. Cậu ta chộp lấy đầu vai tôi, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Cô nhớ kỹ cho ta, Đức Thân Vương và Liệt gia có thù không đội chung trời! Ta nhất định phải dùng đôi tay này bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!” Nói xong, cậu ta nới vai tôi ra, hai tay từ từ nắm thành quyền trước mặt tôi, càng lúc càng siết chặt.

“. . . . . .” Tôi không phản bác được, nâng nắm tay cậu ta dùng sức tách ra, trong lòng bàn tay xuất hiện màu đỏ tươi làm đau mắt tôi. Thù hận của cậu ta thật quá sâu! Lòng báo thù quá nặng! Không thể phá vỡ!