Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 29: Nhất khắc xuyên tâm tán




Tôi vội vàng đến Sướng Viên, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa dùng sức đập lên cửa lớn, “Có ai không, mau mở cửa ra…” Tiếng gọi cùng tiếng đập cửa của tôi làm khuấy đảo ban đêm yên tĩnh, làm kinh động đám súc vật gần đó, khiến gà kêu, chó sủa. Phải biết rằng, nếu chậm trễ thêm một giây đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Liệt Minh Dã!

Khi tôi nóng lòng đập cửa ầm ầm, cửa mở ra, một khuôn mặt giận dữ đập vào mắt.”Đêm hôm khuya khoắt la hét ầm ĩ cái gì? Không biết đây là vườn của Thất gia sao?!” Người tới là một chàng trai trẻ tuổi, bị quấy nhiễu mộng đẹp cho nên quắc mắt nhìn tôi trừng trừng.

“Mạng người quan trọng, tôi phải gặp Thảo Hồ ngay lập tức, nếu trễ sợ không kịp!” Không thèm để ý tới anh ta đang tức giận, lại càng không thèm quan tâm Thất gia là ai, tôi nói thẳng nguyên nhân mình đến.

“Y sư Thảo Hồ cô nói gặp là có thể gặp à, ngày mai quay lại!” Anh ta không châm chước, dứt lời liền định đóng cửa.

Thấy thế, tôi dùng chân đạp tung cánh cửa đang đóng.

Anh chàng kia không ngờ tôi bỗng nhiên thô lỗ, không kịp phòng ngự, theo quán tính lùi về phía sau, thân thể có chút lảo đảo.

“Quản gia, đi theo tôi!” Tôi vẫy quản gia đang ôm Liệt Minh Dã, cất bước đi vào vườn, theo đường ban sáng từng đi dẫn ông ta đến tiểu viện của Thảo Hồ.

Chúng tôi xông vào Sướng Viên trong giờ ngủ khiến nơi này rối loạn. Anh chàng phía sau đuổi theo, tôi cùng với quản gia vừa chạy vừa gọi “Thảo Hồ.. Thảo Hồ…”

“Đứng lại, không được vào! Ta bảo các người đứng lại, có nghe thấy không?!” Tiếng ngăn cản của anh chàng kia đã ở sát sau lưng, “Bốp” một tay giữ lấy đầu vai tôi.

“Buông cô ấy ra!” Tôi chưa kịp phản ứng thì một tiếng nói cứu mạng truyền vào tai. Tôi quay ra nhìn, thấy Thảo Hồ khoác ngoại bào bước nhanh tới.

Thấy thế, tôi gạt anh chàng kia ra, vội la lên, “Thiếu gia nhà tôi trọng thương, trúng độc, mau cứu cậu ấy!”

Dứt lời, gương mặt trẻ con của Thảo Hồ hiện lên vẻ nghiêm túc, ba chân bốn cẳng tiến lên bắt mạch cho Liệt Minh Dã. Một lát sau xua tay ý bảo tên kia lui ra, sau đó nói với chúng tôi, “Mau ôm cậu ta qua đây!”

Hai chúng tôi vội vàng đi theo anh ta. Vẫn là gian phòng nơi tôi đã tỉnh lại, quản gia nhẹ nhàng đặt Liệt Minh Dã nằm xuống giường.

Thảo Hồ nhanh nhẹn cởi quần áo của Liệt Minh Dã, trên quần áo trong thấm đầy máu loãng đen sì.

Có ánh nến lúc này tôi mới thấy rõ trên thân thể cậu ta đã nổi phù thũng vì trúng độc, khuôn mặt tuấn tú và thân thể cường tráng kia bây giờ đã hoàn toàn biến dạng! Bụng bị kiếm đâm thành một cái lỗ, da thịt bên miệng vết thương đã thối rữa sưng phù! Vai trái đến sườn phải có vết đao chém thật sâu, máu đen nhiễm ướt nửa người trên của cậu ta!

Hai tay tôi che miệng hít một hơi thật sâu, trời ạ, quá tàn nhẫn!

Thảo Hồ mang hòm thuốc tới, bên trong hòm đặt rất nhiều chai lọ và dụng cụ giải phẫu, anh ta đẩy tôi ra khỏi phòng, chỉ để quản gia lại giúp đỡ.

Tôi ở ngoài phòng đi qua đi lại, khi thì dán lên cửa phòng đóng chặt, khi thì sốt ruột xoa xoa hai tay vào nhau. Bộ dạng thể thảm của Liệt Minh Dã cứ quanh quẩn trong đầu. Tôi mới bị ngã xuống sườn núi an toàn trở về, cậu ta lại bị ám sát!

Lúc trước khi tới cổ đại này, tôi luôn cho rằng cổ đại bốn mùa bình thường, không khí tươi mát, cây cối rậm rạp, hoa cỏ kiều diễm, những thứ này tương lai không có. Nhưng hiện nay xem ra tôi sai lầm rồi, sai nghiêm trọng! Cổ đại phức tạp hơn tương lai nhiều!

Lo lắng chờ đợi, ước chừng nửa canh giờ sau cửa mở, quản gia lau mồ hôi trên trán vẫy tôi lại.

Thấy thế, tôi vào phòng đi thẳng đến bên giường. Hai vết thương trên người Liệt Minh Dã đã được băng bằng một tầng gạc trắng thật dày, trên gạc còn nhiễm một chút máu đen. Chậu nước đen sì đặt dưới giường nhìn thật chói mắt, trong nước nổi lềnh bềnh thịt thối cắt từ trên người cậu ta xuống, mùi máu tanh tràn ngập cả căn phòng!

Thảo Hồ đốt một nén hương cắm vào lư hương, vừa lau mồ hôi vừa nói với tôi, “Ta đã cho thiếu gia nhà cô uống thuốc áp chế độc tính, trong vòng nửa canh giờ độc tố sẽ không ăn mòn thân thể cậu ta nữa. Ta và quản gia sang phòng bên nghiền dược thảo. Lăng cô nương, cô để ý nén hương này, khi nào hết thì đốt tiếp nén thứ hai, trước khi hết nén thứ hai chúng ta sẽ nghiền xong dược thảo. Hiện giờ, cô hãy bón cho cậu ta bát nước ấm này.” Anh ta nói một hơi rất nhiều, dứt lời cầm ly trà lên đưa tới trước mặt tôi.

Tôi vội đưa tay đón lấy, ra sức gật đầu, ghi nhớ tất cả những điều anh ta vừa nói.

Hai người họ rời khỏi phòng, tôi giúp Liệt Minh Dã uống hết chén nước ấm, khi đó mới phát hiện cơ thể cậu ta nóng ran! Tôi đặt chén trà trở về chỗ cũ, rồi quay sang nhìn nén hương đang cháy.

Từng giây từng phút trôi qua, khi nén hương thứ hai cháy hết thì Thảo Hồ và quản gia cũng quay lại.

Quản gia đặt chậu nước trong tay lên bàn, tôi nhìn qua chỉ thấy trong chậu có một thứ chất lỏng màu xanh biếc trong suốt lóng lánh.

Thảo Hồ nhúng khăn vải vào chất lỏng xanh biếc kia, sau đó vắt khô tám phần nước, gấp khăn vải lại rồi đắp lên trán Liệt Minh Dã, rồi nói với tôi, “Thảo dược này có tác dụng giảm sốt, cứ hai nén hương đổi nước thuốc một lần. Còn chén nước ấm này, cô cứ làm tương tự như ta nói lúc trước là được. Nếu ta đoán không sai, giờ ngọ ngày mai mồ hôi cậu ta chảy ra sẽ không giống người thường. Khi mồ hôi bình thường lại tức là độc đã tan hết!” Nói xong, anh ta cùng với quản gia lại rời khỏi phòng, sang phòng bên nghiền thảo dược.

Nhớ kĩ lời anh ta, cứ khi nén hương cháy hết lại đổi nước thuốc, đút nước ấm. Hai người họ thì vẫn bận rộn xay nghiền thuốc đưa sang cho tôi.

Khi chậu nước thảo dược bị nhiễm đen thì nhiệt độ cơ thể Liệt Minh Dã cũng từ từ hạ xuống, mồ hôi từ màu đen cũng dần chuyển sang bình thường.

Mãi đến chính ngọ ngày hôm sau, khi dùng hết chậu thảo dược cuối cùng thì mồ hôi trên người cậu ta đã trở lại bình thường! Da thịt co lại, những mảng phù thũng đen sì kinh khủng cũng biến mất gần hết!

Bận rộn suốt bảy canh giờ, ba chúng tôi mệt rã rời .”Quản gia, ông về phủ nghỉ tạm trước đi, nói tình hình của thiếu gia cho mọi người trong phủ biết, nơi này có tôi.” Tôi chớp đôi mắt chua xót nhưng tôi vẫn không mệt bằng bọn họ bởi tôi không phải ra sức xay thảo dược.

Quản gia gật đầu, kéo thân hình mỏi mệt tạm rời đi. Ông ấy phải trở về phủ báo bình an, mặt khác cũng cần phải điều tra xem là ai muốn ám sát Liệt Minh Dã!

Thảo Hồ bắt mạch cho Liệt Minh Dã xong bèn đứng dậy, khàn khàn nói, “Độc trong cơ thể cậu ta đã hoàn toàn tan hết, từ giờ phải tĩnh tâm dưỡng thương.”

“Đa tạ huynh đã cứu thiếu gia nhà tôi!” Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói.

Anh ta lắc đầu, ngáp một cái, cố gắng chống đỡ mí mắt như sắp dính liền lại, “May mắn hai người đưa cậu ta tới đúng lúc, nếu chậm thêm một chút nhất định độc phát mất mạng.”

Trong lòng tôi run lên, lời nói của anh ta làm tôi nghĩ lại mà sợ, may mà lúc ấy đưa ra quyết định sáng suốt! Thấy anh ta mỏi mệt như vậy, tôi xấu hổ xin lỗi, “Huynh mau đi nghỉ đi, vất vả cả một đêm rồi.”

Anh ta ‘Ừ’ một tiếng xong lại ngáp một cái, để lại một câu “Hai canh giờ sau đánh thức ta dậy đổi thuốc cho cậu ta” rồi rời khỏi phòng.

Đóng cửa phòng, tôi trở lại bên giường ngồi xuống, nhìn gương mặt trắng xanh không con chút máu của Liệt Minh Dã thở dài một tiếng, “Ai. . . . . .” Cậu ta còn nhỏ đã gặp phải quá nhiều tai họa! Vì sao cổ đại lại luôn có nhiều phân tranh như vậy!

Lẳng lặng ở bên trông cậu ta, tôi nhìn qua khung cửa sổ xem sắc trời bên ngoài phòng, sau hai canh giờ đánh thức Thảo Hồ đổi thuốc. Đổi xong, quản gia cũng quay lại, sau lưng là Nhiếp Quang sắc mặt âm trầm.

Nhiếp Quang vào phòng đi thẳng đến bên giường, nhìn từ đầu đến chân Liệt Minh Dã, hàng lông mày nhíu lại, xoay người nhìn về phía Thảo Hồ hỏi, “Xin hỏi y sư, đệ ấy trúng độc gì?”

Thảo Hồ sau khi ngủ bù được một lát, tinh thần cũng tốt lên nhiều, “Độc này bắt nguồn từ Tây Vực, tên là ‘Nhất khắc xuyên tâm tán’. Độc cũng như tên, người trúng độc sau một khắc độc phát mất mạng!”

Nghe vậy, trong lòng tôi trầm xuống, sắc mặt Nhiếp Quang và quản gia cũng rất khó coi.

“Độc này có trong Thiên Vận Long Triều không?” Nhiếp Quang nhíu mày.

Thảo Hồ lắc đầu khẳng định, thành thật nói, “‘Nhất khắc xuyên tâm tán’ chỉ Tây Vực mới có!”

Nghe vậy, Nhiếp Quang trầm ngâm, không hỏi thêm nữa.

Một hỏi một đáp làm tôi hiểu ra, chỉ nhìn bề ngoài thì kẻ ám sát Liệt Minh Dã là người Tây Vực, đổi góc độ thì có khả năng có người cố ý dùng độc Tây Vực hại Liệt Minh Dã, làm rối loạn đầu mối. Vì sao lại ám sát? Vì trả thù? Vì âm mưu? Hoặc vì. . . . . . Đột nhiên tôi phát hiện sau khi mình xuyên không đến cổ đại bắt đầu biết động não, trước kia chỉ vùi đầu vào thiết kế thời trang chưa bao giờ nghĩ tới chuyện khác.

Sau một lúc im lặng, Nhiếp Quang và quản gia cùng cáo từ rời đi. Tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ mở rộng phạm điều tra, cả trong nước lẫn ngoài nước đều phải điều tra rõ!