Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 19: Đừng có mà giở tính trẻ con




Có khi quan hệ với người quyền quý có thể thay đổi cách nhìn của người xung quanh về mình, tôi chính là một ví dụ điển hình.

Từ khi vạch trần rượu độc bảo vệ Trang phi cùng long chủng trong bụng cô ấy, hạ nhân trong Liệt phủ không những không còn miệt thị tôi nữa mà còn đon đả vui vẻ chào đón. Không chỉ có đồ ăn ngon, ngay cả đồ bổ cũng từ canh gà không vị được thăng cấp thành canh cá, canh hải sản. Nước canh vị nồng đậm, dồi dào dinh dưỡng, xem như bồi bổ lại phần dinh dưỡng đã mất suốt một tháng qua. Ăn ngon, thân thể cũng điều dưỡng không tệ, có sức, sắc mặt cũng hồng hào lên rất nhiều.

Nha hoàn Giáp cắn lưỡi tự sát bị Hoàng thượng mang đi, kết cục của người nhà cô ta không phải là việc tôi có thể quan tâm.

Liệt Minh Dã sau ngày đầy tháng liền đến quân doanh của Nhiếp Quang báo danh, đi sớm về trễ đã nửa tháng, mỗi ngày về phủ toàn thân bẩn thỉu, mồ hôi nhễ nhại. Làn da rám đen, thân thể còn cường tráng hơn trước vài phần.

Tôi hiện giờ đã trở thành “Người giúp việc theo giờ” của riêng cậu ta, bình quân mỗi ngày làm việc hai canh giờ (bốn tiếng đồng hồ), quét phòng sạch sẽ, giặt sạch quần áo là hết việc để làm.

Sau giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, tôi nằm trên ghế dựa dưới gốc cây mắt nhắm dưỡng thần. Ánh nắng mặt trời ấm áp dễ chịu, khi có gió nhẹ thổi tới còn lướt qua mặt, thật thoải mái, thật thích.

Đang lúc mơ màng, một loạt tiếng bước chân dồn dập tiến về phía Lan Uyển, trong vội vàng dường như xen lẫn sự nặng nề, làm tôi mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn về phía cổng vòm. . . . . .

Nha hoàn Bính kích động rẽ vào, khi nhìn thấy tôi lập tức nói, “Thiếu gia trọng thương, tướng quân gọi cô đến!”

Nghe vậy, tôi ngây người một lát, vẻ mơ màng sau khi tỉnh biến mất, kinh ngạc ngồi bật dậy, thốt ra, “Trọng thương? !”

Cô ta dùng sức gật đầu, không chờ tôi có phản ứng đã lật đật rời đi.

Ngồi ở ghế chừng hai ba giây, tôi vội vàng đứng dậy bước nhanh tới Trúc uyển.

Khi đến phòng ngủ của Liệt Minh Dã chỉ thấy toàn đầu người chụm lại, một đại phu già trên năm mươi tuổi đang chữa thương cho cậu ta. Bọn nha hoàn bưng chậu nước tới tới lui lui, nước trong chậu đỏ quạnh làm đau mắt người ta!

Rất nhiều người vây quanh giường, tôi chỉ có thể nhìn qua khe hở giữa đám người thấy từ eo Liệt Minh Dã trở lên toàn là máu, nằm sấp xuống giường, mặt mũi bị mái tóc rối bù che đi, nhìn không thấy mặt, chỉ thấy máu!

“Em dâu!” Nhiếp Quang thấy tôi đã đến, bước nhanh về phía tôi, giữ chặt cánh tay tôi dẫn tôi rời khỏi phòng.

Đứng ở trong viện, tôi vừa nhìn cảnh hỗn loạn trong phòng vừa hỏi, “Sao cậu ta lại bị thương nặng vậy? Hôm nay có diễn tập nguy hiểm sao?” Nửa tháng qua trên người Liệt Minh Dã chỉ có vất bẩn và mồ hôi, chưa từng bị thương nặng như vậy!

Nhiếp Quang lắc đầu, nặng nề thở dài rồi bình tĩnh nhìn tôi.

Tôi phát giác thấy trong ánh mắt anh ta có điều gì đó, vừa buồn bực vừa thúc giục hỏi, “Nhiếp đại ca có chuyện gì hãy nói thẳng!”

“Các huynh đệ trong quân doanh nói rằng Minh Dã là dựa vào phụ nữ mới trở thành cấp dưới của ta. . . . . .” Anh ta chỉ nói tới đây, phần sau đã không còn quan trọng nữa, cái quan trọng là … lời anh ta nói giống như giáng một đòn vào đầu tôi, khiến tôi ngẩn ra!

“Bởi vậy mà cậu ta đánh nhau với các huynh đệ?” Tôi gần như có thể khẳng định, suy đoán này tám chín phần là chính xác!

Anh ta nhíu mày gật đầu, thấp giọng nói: “Quốc có quốc pháp, quân có quân quy. Minh Dã gây chuyện, ta không thể không trừng phạt đệ ấy, ra lệnh phạt bốn mươi quân côn. . . . . .”

Tôi giơ tay ngăn anh ta nói tiếp, hai tay vỗ trán, không biết nói gì, tôi hiểu. Quân quy nghiêm khắc, kẻ nào đánh nhau làm loạn từ xưa tới nay luôn phải chịu trừng phạt, tùy theo nguyên nhân tình tiết nặng nhẹ.

Nửa người trên Liệt Minh Dã toàn là máu, sợ là gây chuyện không nhỏ! Cậu ta tâm cao khí ngạo, sao chịu được người ta hiểu lầm với trào phúng? Các huynh đệ trong quân doanh chắc chắn nói rất khó nghe, nếu không cậu ta cũng sẽ không ra tay!

Bốn mươi quân côn. . . . . . Con số khủng bố này làm toàn thân tôi rét run, cây gậy thô dài hiện lên trong đầu, mỗi một gậy đều đánh lên tấm lưng trần của Liệt Minh Dã, đau đến mức nào cơ chứ? ! Đừng nói bốn mươi quân côn, cho dù là một phát đánh xuống cũng đã lãnh đủ!

“Tiểu muội, muội không sao chứ?” Thấy tôi cúi đầu sau một lúc lâu không nói gì, Nhiếp Quang đẩy nhẹ đầu vai tôi, giọng điệu lo lắng.

“Không có gì.” Tôi hạ tay vỗ trán xuống, lắc lắc đầu, xóa cảnh bạo lực trong đầu đi, quay đầu nhìn về phòng. . . . . . Đại phu và bọn nha hoàn đang bận rộn vì Liệt Minh Dã.

Ước chừng khoảng hai nén hương, đại phu lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, chậm chạp duỗi eo.

Thấy thế, tôi và Nhiếp Quang cùng tiến vào phòng đi đến trước giường.

“Đại phu, cậu ta sao rồi?” Nhiếp Quang vội vàng hỏi, trong lòng vô cùng sốt ruột, bốn mươi quân côn đánh lên người khủng bố biết nhường nào, ai biết đánh xong rồi sẽ để lại vết thương đến mức nào.

Vị đại phu già vừa lau mồ hôi vừa thở phào, giọng nói khàn khàn thong thả nói: “Nội thương, ngoại thương đều có, nếu cậu ta không có thân thể cường tráng sợ là vết thương do quân côn sẽ khiến cậu ta tàn phế.” Giọng điệu không nặng không nhẹ, lại khiến người ta sợ hãi!

Mặt Nhiếp Quang hiện lên ba loại tình cảm: vui, buồn, thẹn, nhắm chặt hai mắt. Một lát sau mở mắt, hai tay ôm quyền, “Cảm ơn đại phu!”

“Tướng quân khách khí, hành y trị bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của lão phu. Ta đã xử lý miệng vết thương cho Liệt thiếu gia, xin Tướng quân phái người theo ta về y quán bốc thuốc.”

“Được, xin mời đại phu.”

Hai người họ một trước một sau rời khỏi Trúc uyển, bọn nha hoàn ai bận việc nấy, trong phòng chỉ còn một mình tôi.

Tôi nhìn Liệt Minh Dã nằm trên giường, nửa người trên cậu ta đã được rửa ráy sạch sẽ, băng gạc trắng, băng gạc rướm máu, trắng và đỏ đối lập chói mắt. Mái tóc rối bung buông hai bên sườn, gương mặt tuấn tú đầy vết thâm, hai hàng lông mày chau lại, nửa che nửa lộ sự không cam lòng cùng uất ức.

Cậu ta như vậy khiến người ta đau lòng, cậu ta chỉ mới mười bốn tuổi, đang thời kỳ “phát triển”, những va chạm và kích động tuổi dậy thì càng khiến vết thương của cậu ta thêm chồng chất. Dựa vào phụ nữ tiến vào quân doanh, đừng nói là cậu ta, đổi lại là tôi nghe xong cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái. Tôi không ngờ lời cầu xin ngày ấy lại khiến cho cậu ta mang tiếng xấu, làm cậu ta đeo danh “Ăn cơm mềm”!

Vị đại phu già kê đầy đủ thuốc uống, thuốc thoa ngoài da. Nhiếp Quang về quân doanh xử lý hậu quả, hạ nhân Liệt phủ vì Liệt Minh Dã trọng thương mà căng thẳng.

Tôi cùng với nha hoàn hợp lực bón thuốc cho Liệt Minh Dã. Nha hoàn rời đi nhưng tôi phải ở lại trong phòng chăm sóc.

Đêm khuya yên tĩnh, trăng sáng trên cao, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng trải trên mặt đất. Tôi gục đầu lên bàn dưới ánh trăng, đầu gối lên cánh tay, thở dài một tiếng, “Ai. . . . . .”

Nhìn cậu ta nằm nghiêng hôn mê trong lòng không khỏi chua xót, có chút hối hận đã xin Hoàng thượng chuyển ban thưởng, tôi suy tính không chu toàn, không ngờ lại tạo thành ảnh hưởng cho cậu ta như vậy. Khi ấy đúng là cậu ta rất vui, chẳng qua chúng tôi chưa nghĩ đến việc sẽ bị người khác nói là “ăn cơm mềm” .

Tôi đoán rằng chuyện cậu ta bị phạt sẽ nhanh chóng truyền vào trong cung, bởi trên đời này không có tường nào không bị gió lùa! Hoàng thượng sẽ nghĩ gì cậu ta? Liệu có cho rằng cậu ta còn trẻ bộp chộp nông nổi? Có thu hồi lời hứa cho cậu ta vào quân doanh? Trong đầu tôi vô cùng lộn xộn, bắt đầu suy nghĩ miên man. . . . . .



Liệt Minh Dã đã hôn mê liền hai ngày ba đêm!

Sau giữa trưa, tôi mang thuốc mới sắc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cậu ta ra, vừa ngước đầu đã thấy cậu ta tỉnh lại chống người muốn dậy. Thấy thế, tôi ngớ ra, giật mình vội vàng đặt chén thuốc ở trên bàn, tiện đà đi đến chỗ cậu ta.

“Cậu đừng lộn xộn, tôi. . . . . .” Tôi đưa tay ra định đỡ, cậu ta lại không cảm kích chút nào thô lỗ đẩy tôi ra, khiến tôi chưa kịp nói hết, thân thể cũng lảo đảo nghiêng qua trái.

“Cút! Cút ra khỏi phòng ta! Ta mãi mãi không muốn gặp cô nữa! Cút… cút… cút…” Cậu ta gầm lên như dã thú, giọng khàn khàn chứa đầy nhục nhã.

Tôi vội vàng giữ vững, suýt nữa đã ngã xuống đất, vừa giữ thẳng người vừa nhìn cậu ta, đôi mắt sâu thẳm của cậu ta trong chớp mắt lóe lên ánh đỏ, oán hận và uất ức cũng hiện lện.

“Cút…” Vẻ mặt cậu ta hung dữ một tay chỉ vào cửa phòng rộng mở, thân thể vốn dĩ bị thương nặng giờ đang run rẩy không thôi, máu loãng nhanh chóng thấm ướt băng gạc.

Thấy thế, tôi tiến lên hai bước nói với cậu ta, “Cậu vừa mới tỉnh, đừng kích động như vậy, phải để ý miệng vết thương!”

“Cút cút cút, cô đừng làm bộ làm tịch với ta! Nếu không phải tại cô thì đã chẳng xảy xa chuyện gì! Cô là đồ tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!” Cậu ta điên loạn vung tay, mỗi lần vung tay máu loãng càng thấm ra nhiều hơn. Cậu ta đổ cơn tức do bị sỉ nhục lên đầu tôi, cũng khiến lớp băng gạc thật dày tẩm càng nhiều máu!

Sắc mặt cậu ta trắng xanh, đau nhức trên người khiến cậu ta cắn môi. Tại quá kích động, khiến cậu ta ho dữ dội.”Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Cô cút ra. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Cút. . . . . .” Vừa ho lại vừa không quên đuổi tôi ra khỏi phòng.

Thấy cậu ta khổ sở nằm sấp xuống giường, cuộn người lại, tôi không những không chịu rời đi ngược lại lửa giận như núi lửa phun trào, dậm chân mắng to, “Cậu đừng có mà giở tính trẻ con nữa có được không? Tôi biết cậu tức giận vì bị người ta nói là dựa vào phụ nữ mới trở thành thuộc hạ của Nhiếp tướng quân, nhưng đó chỉ là những kẻ không biết sự thực! Cậu vì vậy mà đánh nhau trút giận thì có tác dụng sao? Đừng nói là huynh đệ trong quân doanh coi thường cậu, ngay cả tôi cũng coi thường cậu! Muốn người ta tôn trọng thì hãy thể hiện bản lĩnh thực sự chứ đừng có giở tính trẻ con ra mà đánh lộn! Cậu tập võ từ nhỏ, nghiên cứu luyện tập quân thuật, cậu học được bao nhiêu bản lĩnh sao không thể hiện ra để cho những kẻ coi thường cậu nhìn thấy? Sao không cho bọn họ biết Liệt Minh Dã cậu là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, là đại trượng phu! Là rồng chứ không phải sâu bọ!!” Một hơi gào hết những lời này, mắng xong hai tay chống nạnh trừng cậu ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Tôi rốt cục đã hiểu được tấm lòng của người làm cha mẹ! Tính tình cậu ta hiện giờ đúng là đáng ghét, một mực oán trách đâu đâu!

Cậu ta đang kích động nhưng nghe xong những gì tôi nói lại trở nên yên tĩnh vô cùng, sắc mặt đột nhiên đỏ lên rồi lại xanh mét, cơ mặt giật giật. Trong đôi mắt đỏ lừ hiện lên những sợi tơ máu, trong đồng tử như có hai ngọn lửa điên cuồng dữ dội!

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng trừng lại cậu ta, hai người không ai nói gì. Trừng nhau một lúc lâu, tôi cảm thấy mắt có chút đau nhức liền nhắm hai mắt lại một lát, khi mở ra cũng không thèm trừng cậu ta nữa, xoay người. . . . . . quay mặt ra cửa hít một hơi, lại thấy Nhiếp Quang đứng ở cửa đang líu lưỡi trợn mắt nhìn tôi, một chân đã bước qua cánh cửa chân còn lại đang ở ngoài.

Vẻ khiếp sợ trên mặt anh ta đủ để chứng minh rằng anh ta đã nhìn thấy hết những gì xảy ra giữa tôi và Liệt Minh Dã khi nãy. Cứ nghe đi, tôi cũng chẳng muốn giải thích gì, cũng không muốn đứng ở trong phòng nữa, gật đầu với anh ta, bưng chén thuốc đã nguội rời khỏi Trúc Uyển. Vị thành niên vẫn cứ là vị thành niên, tính cách vẫn còn chưa thành thục!

Đi hâm nóng lại thuốc, tôi rề rà trong phòng ăn rất lâu, cho đến khi lửa giận trong lòng tan đi mới bưng chén thuốc trở lại Trúc uyển. Nhiếp Quang vừa thay thuốc cho Minh Dã, đỡ cậu ta ngồi tựa vào đầu giường.

Thấy tôi đi vào, Nhiếp Quang cười nhẹ với tôi, còn Liệt Minh Dã lại quay mặt không thèm nhìn tôi, vẻ mặt giống như xấu hổ lại giống như lúng túng, nhìn là lạ.

“Uống hay không? Nếu không uống tôi hắt đi.” Tôi đưa chén đến trước mặt Liệt Minh Dã, ôn hoà hỏi.

Cậu ta không hé răng, đưa tay nhận chén thuốc đưa lên miệng uống từng ngụm từng ngụm, uống xong đưa chén lại cho tôi.

Tôi trợn trắng mắt, lúc trước cũng như vậy có phải tốt hơn không? Cứ phải làm ầm ĩ lên, bị mắng một trận mới chịu à! Tôi vừa ngẩng đầu lại phát hiện Nhiếp Quang đang dùng ánh mắt khen ngợi thán phục nhìn tôi, khiến tôi khó hiểu.

Ánh mắt kia của anh ta giống như đang muốn bày tỏ điều gì đó với tôi lại giống như chờ mong, rất phức tạp. Tôi không hiểu cũng không thèm nghĩ nữa, bưng chén rời khỏi Trúc uyển.