Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 95




"Ăn tiếp a!" Lý gia phu lang cười nói với Lý đại phu, nhưng giọng điệu có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Gật đầu, Lý đại phu thành thành thật thật ăn cơm, Lý gia phu lang oán hận trừng ông, sao lại không có ánh mắt như vậy, liền không biết gắp đồ ăn cho mình a? Nhìn Mạc tiểu tử nhà người ta kìa! Là đối xử thế nào với Mạc gia phu lang!

Sau đó lại nhéo lão già rất nhiều lần!

Bị nhéo nhiều lần, Lý đại phu đau nước mắt rưng rưng, có để cho người ta ăn cơm không thì bảo!

Thẳng đến khi thấy Lý gia phu lang luôn nhìn về phía đối diện, mới theo tầm mắt phu lang nhìn qua, liền phát hiện nguyên nhân vấn đề, trong lòng vô cùng khinh bỉ Mạc tiểu tử, rảnh rỗi ở trước mặt lão phu khoe ân ái cái gì? Làm hại ông bị tội nhiều lần!

Ngắm bộ dáng hung hãn lông mày dựng ngược của bạn già, Lý đại phu vô cùng thức thời gắp một đũa thịt cá, Lý gia phu lang trừng mắt, Lý đại phu không hiểu, sau đó thấy Mạc Thiên Hàm cũng gắp cá, lựa xương mới kẹo cho Thu Nghiên, lập tức đem thịt cá trong chén Lý gia phu lang gắp về, gỡ xương mới thả lại, nịnh nọt cười: "Phu lang ăn cá a!"

Cái này cũng còn tạm được!

Ném một ánh mắt vừa lòng cho Lý đại phu, Lý gia phu lang mới ăn khối thịt cá kia, ừm, thật ngon a!

Buổi tối hai phu phu Mạc Thiên Hàm ngủ trong phòng khách nhà Lý đại phu, đây là lần đầu hai phu phu ngủ bên ngoài, cho nên hai người mãi đến khuya mới ngủ được, cứ cảm thấy không có âm thanh ồn ào của chim chóc côn trùng, rất không có thói quen a!

Mà cùng một ngày, trong kinh cũng có hai người chia nhau nhận được một lá thư, Thái Tử điện hạ xem xong, lạnh băng trên mặt hòa tan, cười xuân về hoa nở, Đồng Viêm Tu Đồng đại nhân sau khi xem xong, ở trong thư phòng một đêm không ngủ, ngày hôm sau lén lút tìm thị vệ trưởng của Thái Tử điện hạ, mật đàm hồi lâu, mới rời khỏi mật thất.

Viết một lá thư mật cho người ở huyện thành hẻo lánh kia, sai người đưa đi qua.

Hoàng hôn ngày mùa hè, chân trời phủ lên một mảnh áng mây đỏ như lửa, khiến bầu trời dường như biến thành màu đỏ, Đồng Viêm Tu lẳng lặng ngồi trước cửa sổ nhìn ra phương xa, bên tay là một ly trà xanh, lư hương trên bàn lượn lờ mấy làn khói nhẹ.

Đám người phụ tá trữ quân như bọn họ, lúc suy xét vấn đề, phải nghĩ càng nhiều hơn bản thân trữ quân là Thái Tử điện hạ, ánh mắt cũng nhìn xa hơn, bởi vì bọn họ không thể thất bại, một khi thất bại, chờ đợi bọn họ, là kết cục vạn kiếp không thể siêu sinh.

Cho nên, có một số việc, bọn họ cần phải làm, chẳng sợ chuyện này không được Thái Tử yêu thích, vì tương lai của điện hạ, cũng cần phải làm, chỉ hy vọng, hắn không nhìn lầm người.

Đối với người cùng việc ở Thịnh Kinh, Mạc Thiên Hàm không hề hay biết, vẫn đang an an ổn ổn cùng phu lang và bạn tốt đi chơi lễ.

Ngày hôm sau Lễ Hạ Nguyên bắt đầu, quả nhiên vô cùng náo nhiệt, mọi người đều không vì sự nóng bức ngày hè mà bớt đi chút nhiệt tình nào, ngày mới vừa sáng, bọn họ liền dậy, hai cặp phu phu đi ra ngoài thành, đến một sườn núi xanh tươi hái lá ngải mang về, nấu nước sôi bỏ lá ngải vào rồi tắm rửa, tắm xong liền ra đường, mua chút đồ kỉ niệm, túi thơm xinh đẹp cùng bánh bột ngô tròn tròn đáng yêu, v. V..

Ở quán ăn vặt trên phố ăn cơm, gọi món hoành thánh, phối với bánh bột ngô, bốn người ăn no no, thừa dịp trời còn sáng, nhiệt độ chưa quá nóng, bốn người lại đi dạo chợ sáng, quả nhiên là ăn tết, dòng người rất nhiều, Mạc Thiên Hàm cùng Lý đại phu đi hai bên, Thu Nghiên cùng Lý gia phu lang đi chính giữa, sợ Thu Nghiên bị người chen trúng, Mạc Thiên Hàm vẫn luôn dùng thân thể ngăn cách với người khác, một đường che chở y, người khác nhìn tư thái bảo hộ này của Mạc Thiên Hàm, đầu tiên là ngây người, lại nhìn thấy áo choàng trên người Thu Nghiên, sau đó liền bật cười, tiểu hán tử này thật yêu thương phu lang.

Bốn người vừa đi vừa ngắm nhìn, theo dòng người dạo một vòng, mua chút đồ cần dùng, mới chưa đã thèm mà về ngủ bù, sáng dậy quá sớm, hiện tại thực mệt a!