Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 92




Tiểu tử kia đi vào trong không lâu liền có một người cầm lệnh bài đi ra, người này mặc trường bào dài tay, đầu có khăn quấn, thấy Mạc Thiên Hàm, hơi sửng sốt sau đó liền chắp tay nói: "Tại hạ Điền Kim Tùng, bái kiến Mạc gia!"

Lúc này Mạc Thiên Hàm mới đứng dậy, cũng chắp tay lại: "Điền lão bản."

Không trách Điền Kim Tùng ngây người, Mạc Thiên Hàm ở trong bộ đội mười năm, sau khi xuất ngũ đi làm buôn bán cũng không làm hắn thay đổi thói quen sinh hoạt, lúc ngồi vẫn theo thói quen mà thẳng tắp sống lưng, hai tay nắm nhẹ đặt lên đùi, mắt nhìn thẳng, quả thật là đứng như tùng ngồi như chuông.

"Mời Mạc gia vào trong!"

Điền Kim Tùng dẫn Mạc Thiên Hàm đi qua một lối đi tiến vào viện sau của tiền trang, viện sau có hình vuông, ba mặt đều là nhà ở, một mặt nối với đường đi, bên trong có mấy người, nhưng bọn họ đều yên lặng làm việc của mình.

Đi vào nhà chính, Điền Kim Tùng liền ngồi vào chủ vị, Mạc Thiên Hàm ngồi xuống chỗ vị trí hơi lùi ra sau một ít, có người dâng trà nóng lên, người đang quét dọn trong phòng lập tức lặng lẽ lui ra, ngay cả người trong viện cũng không còn bóng dáng.

"Tại hạ Điền Kim Tùng, là chủ thượng phái đến nơi này, Mạc gia có việc xin cứ dặn dò!" Sau khi người đều đã lui ra, Điền Kim Tùng liền nói thẳng với Mạc Thiên Hàm.

"Chủ thượng nhà ngươi có khỏe không?"

Chủ thượng là ai? Không cần nói cũng biết, hai người ăn ý không nhắc tới bất kì từ ngữ có liên quan đến tên hay thân phận của người này, tuy rằng nơi này là địa bàn của Điền Kim Tùng, nhưng trên tường có lỗ tai hay không, ai cũng không đảm bảo được.

"Rất tốt, gần đây quan hệ với lão gia tử thân thiết hơn nhiều, đây cũng là nhờ Mạc gia nói nhắc nhở chủ thượng, tại hạ vô cùng cảm kích Mạc gia!"

"Không có gì, ta là xem hắn như đệ đệ." Mạc Thiên Hàm vẫy vẫy tay: "Lần này tới, là có chút việc nhà cần giải quyết nhưng thiếu vài món đồ, cho nên tới chỗ này hỏi thử xem Điền lão bản có thể hỗ trợ hay không."

"Mạc gia cứ việc dặn dò, chuyện khác không dám nói, riêng ở trên địa bàn này, tuy ta mới đến, nhưng Điền gia ở phủ Thiện Thủy cũng được tính là có địa vị."

"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là.." Mạc Thiên Hàm nhẹ nhàng nói ra ý định.

Điền Kim Tùng cẩn thận lắng nghe, khi Mạc Thiên Hàm nói xong liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Kế hay! Kế của Mạc gia thật hay!"

"Không coi là gì, nếu không phải bọn họ thật sự đáng giận, ta cũng không làm đến mức này, có câu cỏ không diệt tận gốc, xuân đến liền xanh um, ta muốn phu lang có ngày tháng sống thoải mái, như vậy có một số người phải rời xa phu lang của ta mới được."

"Cỏ không diệt tận gốc, xuân đến liền xanh um?" Điền Kim Tùng lặp lại một lần câu ngạn ngữ Mạc Thiên Hàm nói ra, trong lòng cảm thấy câu nói này rất có hàm ý!

"Mạc gia thật tài hoa!" Lúc này Điền Kim Tùng là hoàn toàn bội phục Mạc Thiên Hàm, người mà có thể nói ra những lời này tuyệt đối không phải người đơn giản.

"Quá khen!" Kỳ thật hắn muốn nói câu này không phải hắn nói ra, hắc hắc, đáng tiếc nơi này là một thế giới khác, hắn liền không khách khí gắn tên mình lên.

Lúc Mạc Thiên Hàm rời đi, trong ngực liền có một món đồ.

Điền Kim Tùng tiễn Mạc Thiên Hàm ra đi, sau khi trở về hắn liền viết hai lá thư gửi vào kinh, giao cho người chuyên trách đưa đi, một lá đưa cho Thái Tử điện hạ, lá còn lại là đưa cho Thái Tử Thái Sư - Đồng Viêm Tu Đồng đại nhân.

Sau khi người giao thư cầm thư rời đi, hắn vừa ngồi một lát trong thư phòng, chưởng quầy già của hắn liền đi vào: "Người kia là Mạc Thiên Hàm Mạc tiên phong?"

"Đúng vậy, sao ngài lại đến đây? Là có chuyện cần dặn dò sao?" Điền Kim Tùng lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi, ông lão cũng không làm ra vẻ, nghênh ngang ngồi xuống một chiệc ghế Thái Sư: "Tiểu tử kia khá thú vị!" Sờ sờ chòm râu tuyết trắng, cười tủm tỉm.

Nhìn lão chưởng quầy như vậy, Điền Kim Tùng bất chợt hơi run rẩy, hễ là người bị lão tiền bối nói thú vị, tuy rằng ngày sau có thể chứng minh được tiền bối nói là đúng, nhưng quá trình kia, xác thực vô cùng tra tấn người a!